Ads
Những ngày này, lúc hoàng hôn đều có mưa thu nên bắt
đầu lạnh hơn, có chút không thích ứng được, Xuân Liễu đã sớm đốt than lên khiến
trong phòng thực ấm áp. Tiểu Đức tử cũng từng dẫn người lại đây tu sửa một ít
nơi tổn hại tỷ như cửa sổ,…linh tinh, so với lúc vừa mới bắt đầu mà nói thật sự
là thoải mái hơn nhiều lắm. Mộ Dung Phong thực vừa lòng với cuộc sống trước
mắt.
Hôm nay đột nhiên có hứng thú, nhớ lại đã lâu không có
ăn bánh sủi cảo, đó là đồ ăn mà lễ mừng năm mới ở nhà muốn ăn, dù qua những
ngày xa hoa như thế nào cũng sẽ ở đêm trừ tịch tết âm lịch làm bánh sủi cảo lúc
sáng sớm để ăn.
Kiên nhẫn ướp thịt, là thịt ba chỉ tốt nhất, nơi này
tuy rằng là lãnh cung nhưng có Yên Ngọc ở Hợp Ý Uyển, Tiểu Đức tử cùng Hoàng
hậu ở Chính Dương cung chiếu ứng, tất cả vật phẩm tiêu dùng đều là tốt.
Kiên nhẫn chọn củ cải, thông khương…linh tinh làm nhân
bánh.
Làm xong vỏ bánh, lẳng lặng cho nhân vào rồi nặn bánh,
lẳng lặng đặt lên bàn.
Cùng với Xuân Liễu, hai người cùng làm bánh sủi cảo,
trò chuyện chút việc nhà, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, dần dần thành một
mảnh sương mù.
Xuân Liễu đi nhóm lửa, Mộ Dung Phong lẳng lặng thưởng
thức thành quả lao động của chính mình, nhìn mãi thế nhưng lại nhìn ra một hàng
thanh lệ, như thế nào có khả năng không nhớ tới, như thế nào có khả năng thật
sự quên đi, loại cảm giác tịch mịch cùng bất lực này phải dùng ngôn ngữ như thế
nào mới nói rõ ràng được?
“Phong nhi…”
Mộ Dung Phong mãnh liệt quay đầu lại, là Tư Mã Nhuệ
đang lẳng lặng đứng, trên mặt không có biểu tình gì, chính là im lặng nhìn
nàng, thản nhiên nói: “Xưng hô như vậy cho gọn, ngươi nay bị biếm ở lãnh cung, nếu
xưng phi sợ là ngươi sẽ cảm thấy ta đang chế giễu ngươi; nếu mang cả tên họ ra
kêu lại rất phí công trẫm, nên ta kêu như vậy.”
Mặc kệ là nguyên nhân vì sao, mặc kệ hắn là thật hay
là giả, giờ khắc này hắn đứng ở trước mặt chính mình vui vẻ chính là chân thật
nhất. Mộ Dung Phong nước mắt còn đang đảo quanh hốc mắt, nước mắt trên má vẫn
còn chưa khô, nhưng nét tươi cười thản nhiên cũng đã hiện lên trên khuôn mặt.
“Làm sao lại nhiều lý do như vậy? Ngươi trước kia lúc xưng hô như thế cũng
không giải thích nhiều như thế này.”
Tư Mã Nhuệ tựa hồ cũng không muốn đàm luận chuyện
trước kia, chính là thản nhiên chuyển đề tài, nhìn bánh sủi cảo nói: “Chủ tớ
hai người các ngươi hình như quá thư thái nha, quả thực không cần trẫm lo
lắng.”
Mộ Dung Phong sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy có
chút xấu hổ, người đứng ở một chỗ cúi đầu, trong lòng có chút bi ai thầm oán
chính mình không nên lắm miệng, nay Tư Mã Nhuệ đã là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng
đại biểu cho một loại quyền thế, hắn đã không thương chính mình, đã quên đi rất
nhiều chuyện trước kia, chính mình thế nhưng còn nhớ mãi không quên, thật giống
như đang cố ý nhắc đến, ngay cả chính mình cũng đều thấy khinh thường chính
mình rồi.
“Sao đột nhiên lại không nói gì?” Tư Mã Nhuệ quay đầu
lại nhìn Mộ Dung Phong, thản nhiên hỏi.
Mộ Dung Phong quay mặt nuốt nước mắt, trong ánh mắt bi
ai cùng bất lực kia là một loại nhường nhịn không thể che dấu, nàng đột nhiên
rất muốn rời xa khỏi người này. Vì cái gì hắn có thể dễ dàng xúc phạm tới chính
mình như thế? Chỉ cần là một chút không thèm để ý cũng sẽ làm cho chính mình
khắp cả người bị thương? Nàng đem hết khả năng mỉm cười một chút, thản nhiên
nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chính là cảm thấy nói cái gì, làm cái gì đều
là dư thừa, không bằng trầm mặc làm cho ta thấy có cảm giác an toàn.”
Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong, cái loại nhường nhịn
này làm cho trong lòng hắn run lên, nàng tựa hồ là sợ hãi chính mình, khát vọng
nhìn thấy lại khát vọng né tránh, mâu thuẫn như thế, bi ai như thế, lại giấu ở
sau vẻ thản nhiên mỉm cười, nhưng tươi cười lại yếu ớt như thế.
Tư Mã Nhuệ ánh mắt hơi hơi đau xót, lập tức chớp chớp
liền che dấu đi.
“Xuân Liễu đâu?” Tư Mã Nhuệ cố ý bỏ qua phản ứng của
Mộ Dung Phong, thản nhiên hỏi.
“Chắc là ở bên ngoài.” Mộ Dung Phong cũng dùng hết khả
năng bình tĩnh trả lời, nói với chính mình, đừng nhìn ánh mắt hắn, không cần để
ý hành vi của hắn, không nghe lời nói của hắn, chỉ xem hắn là người xa lạ là
tốt rồi.
Đang nói, Xuân Liễu từ bên ngoài đi đến, vừa đi vừa
cười nói: “Tiểu thư, bên ngoài trời mưa thật lớn, khó có được mùa thu mà mưa
lớn như thế, thời gian qua thật sự là mau, hôm nay đúng là ngày năm trước người
gặp chuyện không may, ở nơi này thế nhưng đã quên chuyện ngày mười lăm tháng
tám, trách không được mấy ngày trước đây trong cung náo nhiệt như vậy, Hoàng
Thượng cũng không tới chỗ này, thì ra mọi người đều đang chuẩn bị cho tết Trung
thu. Ngẫm lại khi đó người gặp phải chuyện kia, nay có thể đứng ở nơi này thật
giống như một giấc mộng, nếu Hoàng Thượng có thể nhớ tới nơi này sẽ không còn
gì tiếc nuối nữa, Xuân Liễu thật sự thấy kỳ quái, khi đó Hoàng Thượng vì ngài
thiếu chút nữa sống không nổi, tuy rằng bất đắc dĩ cưới Mạnh Uyển Lộ nhưng chưa
từng thấy hắn cho nàng ta một cái nhìn hoà nhã, không biết bởi vì sao nay lại
biến thành như thế. Khó trách mọi người đều nói, từ xưa ‘đa tình nữ tử, bạc
tình lang’. Hoàng Thượng cũng không phải là ngoại lệ!”
Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói: “Em sao lại trở nên dài
dòng như thế rồi? Bảo em đi nhóm lửa, như thế nào lại nhóm ra thành nhiều lời
vô nghĩa như vậy?”
“Làm sao lại là vô nghĩa, đây là Xuân Liễu nói thiệt
tình.” Xuân Liễu tỏ ý không vui, nhìn Mộ Dung Phong, thật sự nói “Xuân Liễu
thật sự là thay tiểu thư thấy không đáng giá, Hoàng Thượng kia cũng quá….Hoàng
Thượng?! Ngài từ đâu hiện ra vậy?”
Tư Mã Nhuệ cười nhẹ, nói: “Nói cái gì vậy, như thế nào
lại có cách nói chuyện giống Lệ phi như thế, cái gì mà Hoàng Thượng từ chỗ nào
hiện ra? Trẫm tự nhiên là chính mình đi vào, Tiểu Đức tử đã ở bên ngoài, ngươi
không nhìn thấy sao?”
Xuân Liễu lập tức quay đầu nhìn, nhìn thấy Tiểu Đức tử
đứng ở cửa thì hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi đi ra khi nào vậy?”
“Ta vẫn đứng ở nơi này” Tiểu Đức tử mỉm cười nói, “Là
do ngươi không chú ý mà thôi, Hoàng Thượng đã sớm đi vào, còn cùng Mộ Dung phi
nói hai câu, kỳ thật lúc Mộ Dung phi cùng ngươi hai người chủ tớ làm bánh sủi
cảo Hoàng Thượng đã ở ngay tại bên ngoài, chính là Mộ Dung phi cùng ngươi đều
không nhìn thấy, còn làm hại Hoàng Thượng ở bên ngoài gặp mưa, chỉ có ngươi ở
bên trong thoải mái ấm áp như xuân mà thôi.”
Xuân Liễu mắt trợn trừng nhìn Mộ Dung Phong, Mộ Dung
Phong gật gật đầu. Xuân Liễu xấu hổ đến mặt đỏ bừng, chỉ đành lắp bắp nói:
“Này…này…nô tỳ đi ra ngoài…đi ra ngoài đun nước.”
“Tốt, vậy trẫm sẽ ở nơi này dùng bữa.” Tư Mã Nhuệ mỉm
cười nói, cũng không nhìn Mộ Dung Phong, tựa hồ không có ý kiêng dè cái gì, “Để
xem tay nghề của chủ tớ hai người các ngươi như thế nào.”
Mộ Dung Phong cảm thấy có chút khó chịu, thái độ của
Tư Mã Nhuệ đối với nàng làm cho nàng cảm thấy chính mình thật là dư thừa. Nàng
im lặng không nói lời nào.
Một lát sau, Tiểu Đức tử đi tới cửa nhìn nhìn rồi mới
trở về nói: “Hoàng Thượng, hắn đi rồi.”
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, nói: “Không nghĩ tới hắn
thế nhưng cũng sẽ động tình, lại trung thành như thế, nếu hắn không phải là
thái giám thì trẫm thật sự muốn thành toàn cho hắn, khó được hắn cuồng dại yêu
một người như thế, giống như một nam nhân đi yêu nàng.”
Tiểu Đức tử không hé răng, chính là cúi đầu có chút
khổ sở, một lát sau lặng lẽ lui đi ra ngoài, đi tìm Xuân Liễu xem có thể giúp
được gì hay không.