Ads
Hoàng thượng sửng sốt,
liên tục gật đầu – “Được, ta chấp nhận điều kiện của ngươi, thả Tuyết nhi ra
trước đi, ngươi dọa nàng sợ rồi.” – Phất tay ra hiệu cho những thị vệ theo vào
trong phòng lui ra ngoài.
Nhã Lệ cười, buông lỏng
tay, Mộ Dung Tuyết mềm oặt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
“Ngươi…!” – Hoàng thượng
tức tối, oán hận nhìn Nhã Lệ.
Nhã Lệ cũng chẳng quan
tâm nói – “Không phải lo, ta chỉ dùng một chút mê dược, ngài không định sủng
hạnh ta trước mặt nàng ta chứ, nếu ngài muốn thế, ta cũng không ngại, chỉ cần
hất chén nước là nàng ta tỉnh lại.”
Hoàng thượng nhíu mày một
chút, hắn thật sự chưa từng gặp qua nữ tử nào khó đối phó như Nhã Lệ công chúa,
hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, chỉ là, điều này cũng khiến hắn thêm hiếu kỳ
với Nhã Lệ, nữ tử như thế, đưa đến tận miệng, thu lại thế nào được, dù sao con
trai mình cũng chẳng thích nàng ta. (Juu: ông lại bao biện này, ghét
>”
Mắt thấy Nhã Lệ mỉm cười
đi đến trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, xinh đẹp như hoa nhào vào trong
lòng hắn, nhẹ phất tay, ánh nến lụi tắt, cả phòng tràn ngập suyễn thanh kiều
mỵ. (Juu: truyện được cái
trong sáng thế này đây =.=”)
Sáng sớm, hai vợ chồng Tư
Mã Cường và Hồng Ngọc còn chưa tỉnh lại, nô tỳ đã quỳ trước cửa phòng nhẹ giọng
nói – “Nhị thái tử gia, nhị thái tử phi, Lệ phi nương nương truyền chỉ gọi hai
người tới gặp nàng, cũng nhắc hai người tới càng sớm càng tốt.”
“Lệ phi nương nương?!” –
Tư Mã Cường sửng sốt một chút, hắn không nhớ rõ trong số phi tử của phụ thân có
Lệ phi, hơn nữa cái người kêu Lệ phi này mới sáng sớm đã gọi vợ chồng hắn qua
làm cái gì.
“Đúng vậy.” – Nô tỳ ở bên
ngoài nói nhỏ – “Ở Noãn Ngọc Các – Lệ Uyển, sáng này Hoàng thượng đã chia Noãn
Ngọc Các ra làm hai uyển, Đông là Tuyết Uyển, Tuyết phi nương nương ở; Tây là
Lệ Uyển, Lệ phi nương nương ở.”
Tư Mã Cường hừ một tiếng,
chẳng lẽ là Nhã Lệ công chúa? Nếu thật sự là nàng, hành động của hàng quả thật
là nhanh, chỉ sau một đêm công phu, từ Nhã Lệ công chúa đã biến thành Lệ phi!
Trong lòng có chút do dự, lấy tính cách của Nhã Lệ công chúa, lần này gọi hai
vợ chồng họ qua, nhất định không phải chuyện gì tốt. Nhưng, bây giờ nàng là phi
tử của Hoàng thượng, theo đạo lý nàng có quyền này.
Khi hai vợ chồng họ tới
nơi, Đại thái tử Tư Mã Triết cùng đại thái tử phi Mộ Dung Thiên, Tam thái tử Tư
Mã Thanh cùng tam thái tử phi Tiết Uyển Liên, Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ cùng tứ
thái tử phi Mộ Dung Phong, cũng đã ở đó. Tư Mã Nhuệ thích thú nhìn Nhã Lệ công
chúa ngồi ở trên, bây giờ đã là Lệ phi nương nương, biểu tình có phần khoái
trá.
“Giang sơn đại hữu nhân
tài xích, Các lĩnh phong tao số bách niên.” (tạm dịch: “giang sơn rộng lớn lắm nhân
tài, đi trước thời đại hàng trăm năm” =.=” k biết có đúng k nữa.) – Mộ Dung
Phong nhẹ nhàng than thở một câu, sau đó lắc lắc đầu, Nhã Lệ công chúa này thật
hợp để sống ở thời đại kia của Bạch Mẫn, tuyệt đối có thể đạt cấp bậc ‘Bạch cốt
tinh’, thêm chút tri thức nữa là thành tiêu chuẩn.
Tư Mã Nhuệ nghiêng đầu
nhìn Mộ Dung Phong, nhỏ giọng nói đùa – “Nhã Lệ công chúa này, hay còn gọi là
Lệ phi nương nương, chắc chắn sẽ có tranh đấu cùng phi tần trong cung.”
Nhã Lệ công chúa, bây giờ
là Lệ phi nương nương, liếc nhìn Tư Mã Nhuệ trước tiên, cười nói – “Tứ thái tử,
ta cũng không quá mạnh miệng nhỉ, mới vài ngày thế này mà ta đã có thể vào ở
Noãn Ngọc Các rồi, có điều, nể mặt mũi phi tử Mộ Dung Phong của ngươi, ta sẽ
không đuổi Mộ Dung Tuyết ra ngoài, mọi người công bằng một chút, nàng một nửa,
ta một nửa, thế là được rồi.”
Tư Mã Nhuệ quả thực là dở
khóc dở cười, Nhã Lệ này, thực sự quá đáng, lá gan cũng quá lớn, thích làm loạn
thì cứ làm loạn đi, hoàng cung này thật ra rất nhàm chán, có người khuấy động
lên một chút cũng tốt.
Mộ Dung Phong bên cạnh
mỉm cười, Nhã Lệ công chúa này cùng Tư Mã Nhuệ đúng là độc nhất với nhau, nếu
Tư Mã Nhuệ thích, nói ra thì hai người họ qura thực là một đôi oan gia thú vị.
Đáng tiếc, thiếp có ý mà chàng lại vô tình, bây giờ thì hay rồi, trở thành
trưởng bối của hắn rồi.
Quay đầu nhìn về
phía Tư Mã Cường, vẻ tươi cười của Nhã Lệ công chúa trở nên có phần dữ tợn –
“Nhị thái tử, ngươi không thi lễ với ta sao, ta bây giờ là nương nương phi tử
của phụ hoàng ngươi, theo lý mà nói, vợ chồng các ngươi thấy ta là phải hành
lễ.” – Nói xong, nàng chậm rãi từ ghế đứng lên, đi tới bên Tư Mã Cường, ghé sát
vào tai hắn, lạnh lùng nhỏ giọng thì thầm – “Tư Mã Cường, ta là loại nữ tử lòng
dạ hẹp hòi, ngươi gây thương tổn tới người dân Ô Mông quốc chúng ta, còn giam
cầm ca ca ta, ta làm sau nuốt trôi được cái hận này, ân oán của chúng ta cứ từ
từ mà tính đi.” – Nói xong ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt quyến rũ tươi cười
như cũ nhìn mọi người.
Tư Mã Cường cắn răng thi
lễ, cùng hắn là mấy người thái tử với thái tử phi nữa, ngoại trừ Tư Mã
Nhuệ và Mộ Dung Phong, tất cả đều xoay người thi lễ, đây cũng không hẳn là đại
lễ, nhưng có thể làm cho thái tử cùng thái tử phi hành lễ như thế, mặt
mũi Lệ phi cũng đủ lớn lắm rồi. Luật pháp Đại Hưng vương triều quy định, chỉ có
phi tử sinh con, mà đứa trẻ này sau được sắc phong thái tử, thì mới có quyền
nhận quỳ lạy của các thái tử.
“Hoàng cung này thế mà
càng ngày càng náo nhiệt.” – Tư Mã Nhuệ hừ nhẹ một tiếng – “Nhưng mà thực sự
chẳng thú vị, ngươi giận ta ghét, chỉ thêm phiền thôi.”
Mộ Dung Phong sửng sốt,
chẳng lẽ đây là lý do Tư Mã Nhuệ không muốn qua đêm trong cung? Là vì cảm thấy
hoàng cung này nhiều người ti bỉ xấu xa và lắm chuyện? Chẳng bằng ngoài cung
kia giản đơn mà sạch sẽ?
Đang nghĩ ngợi, Lệ phi
chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong chưa kịp phản
ứng gì, Tư Mã Nhuệ đã sớm đứng trước mặt nàng, lấy thân mình chắn lấy nàng,
cười hì hì nói – “Lệ phi, người đừng có trêu chọc người của Tư Mã Nhuệ ta, nếu
như người thương tổn nàng một chút, ta lập tức có thể tiễn người một đoạn.
Người tuy là Lệ phi của Hoàng thượng, nhưng Phong nhi trong tay có thánh tổ kim
bài, nàng có thể cùng ngồi ăn một bàn với người, không cần hành lễ, còn ta, xin
thứ lỗi, ta vốn là kẻ chẳng cần biết cấp bậc lễ nghĩa.” (Juu: em yêu Nhuệ ca :x)
Lệ phi hừ một tiếng, hung
hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái.
Mộ Dung Phong mỉm cười,
biểu tình bình tĩnh tựa như ý thu ngoài cửa sổ, lặng lẽ mà lạnh lùng.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng
thi lễ, giọng nói trầm tĩnh không mang một chút cảm tình nào bên trong, chỉ là
lễ phép cùng miễn cưỡng – “Mộ Dung Thiên tham kiến Tuyết phi nương nương.”
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết khóc
đến thảm, chuyện tối hôm qua nàng chẳng hay biết gì cả, chỉ biết mình nằm ngủ
trên giường, Thụy Hỉ bi ai nhìn nàng, nói cho nàng hay, tối hôm qua Nhã Lệ công
chúa đã trở thành Lệ phi nương nương của Hoàng thượng, Noãn Ngọc Các này chia
làm đôi, Đông là Tuyết Uyển, Mộ Dung Tuyết nàng ở; Tây là Lệ Uyển, Lệ phi nương
nương ở. Tối hôm qua, Hoàng thượng đã ở trên cái giường kia của nàng, Hoàng
thượng cùng với Nhã Lệ công chúa, suốt một đêm, bọn họ triền miên hoan ái, mà
nàng cứ ngủ say li bì.
Mộ Dung Tuyết quả thật
khóc không ra nước mắt, nghe Thụy Hỉ nói, các tỷ tỷ đang phải ở Lệ Uyển tham
kiến tân phong Lệ phi nương nương, liền dặn Thụy Hỉ đi chờ đón đường Mộ Dung
Thiên và Mộ Dung Phong, mời hai nàng ấy lại đây, giúp nàng bày mưu tính kế.
Mộ Dung Thiên cùng Mộ
Dung Phong theo Thụy Hỉ vào Tuyết Uyển, Mộ Dung Thiên cũng chẳng muốn tới đây,
nhưng mà, Mộ Dung Tuyết nay đã là Tuyết phi nương nương, theo quy củ, nàng
không thể từ chối lệnh triệu kiến của Tuyết phi nương nương.
Mộ Dung Phong lẳng lặng
không nói gì, trong lòng có vài phần đồng tình, Hoàng đế làm sao có khả năng
yêu duy nhất một nữ nhân đâu, nếu lựa chọn ở bên Hoàng thượng, chẳng khác nào
chấp nhận chung chồng với những người đàn bà khác của hắn, giống như thời đại
của Bạch Mẫn, làm tình nhân, chỉ có thể chờ đợi người đàn ông rời khỏi lão bà
của hắn mà đến bên mình trong chốc lát, rồi phần lớn thời gian là một mình
trong phòng, cô đơn bất lực chờ đợi.
Nàng cũng không phải tham
kiến Mộ Dung Tuyết, nên đứng không nhúc nhích, cũng không thèm mở miệng.