Ads
“Tỷ tỷ, Tiểu Tuyết phải
làm thế nào mới được?” – Mộ Dung Tuyết run giọng hỏi, ánh mắt bất lực nhìn hai
vị tỷ tỷ mặt vẫn bình thản.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng
cười lạnh một chút – “Không cách nào, còn phiền Tuyết phi nương nương cứ thoải
mái được rồi. Đây là hoàng cung, ngài hầu hạ đương kim hoàng thượng, bên
cạnh hoàng thượng mỹ nữ vô số, ngài hơn mỗi là có tỷ muội làm bạn mà thôi. Còn
nữa…phiền Tuyết phi nương nương từ sau đừng kêu Mộ Dung Thiên là tỷ tỷ, ngài
giờ la Tuyết phi của hoàng thượng, mà hoàng thượng là cha chồng của Mộ Dung
Thiên, đừng làm rối loạn thân phận mà khiến người ta chê cười. Nếu Tuyết phi
không còn gì để nói nữa, Mộ Dung Thiên xin cáo từ.”
“Tỷ tỷ!…” – Mộ Dung Tuyết
ai oán hét lên.
Mộ Dung Thiên cũng không
quay đầu lại, trong lòng tuy cũng rất đau đớn, nhưng nghĩ đến mẫu thân vì Mộ
Dung Tuyết mà treo cổ tự sát, nghĩ đến tam muội vì Mộ Dung Tuyết mà không thể
không gả cho Tư Mã Nhuệ, còn phụ thân sầu đến bạc đầu sau một đêm, đau đớn
trong lòng liến biến thành hận, đây là nàng tự chuốc lấy, lúc ấy khuyên nàng
bao nhiêu, nàng cũng không nghe, bây giờ gặp phải cơ sự này, nghĩ đến tỷ tỷ,
còn có thể làm gì? Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, hắn không có khả năng
chuyên tình cho một mình Mộ Dung Tuyết, có mới nới cũ, rất thường tình.
“Tam tỷ.” – Mộ Dung Tuyết
chuyển hướng tới Mộ Dung Phong vẫn đứng không nói năng, rơi lệ không ngừng.
Mộ Dung Phong thở dài,
nhẹ giọng nói – “Tuyết phi, việc đã đến nước này, cũng chẳng có cách nào, cũng
chỉ biết nhìn xem số phận ngươi thế nào. Trước mắt ngươi cũng chỉ có thể cố
chịu cô đơn, chờ cho Hoàng thượng lại muốn tới chỗ ngươi. Ngươi cùng Lệ phi
tuổi xấp xỉ, tính cách lại hoàn toàn khác nhau, như thể mẫu đơn với mân côi,
mỗi người một vẻ, Hoàng thượng không thể nào chỉ sủng một người, tâm trạng
ngươi thế này, e là Hoàng hậu, Ngô phi, Lưu phi cũng từng trải qua rồi, cũng
chỉ biết vậy thôi.”
Mộ Dung Tuyết choáng váng
đứng, chẳng lẽ những lời Hoàng thượng nói với nàng đều là dối trá?!(Juu: chả thế thì là gì
=.=”) Không phải đã nói sẽ giữ lấy
nàng đời đời kiếp kiếp sao? Chỉ qua mấy ngày, đã thành như vậy…
“Nếu đã chọn lấy con
đường này, thì phải chấp nhận.” – Mộ Dung Thiên cũng không quay đầu lại, lạnh
lùng nói theo – “Nơi này là hoàng cung, không phải Mộ Dung vương phủ, ngươi
phải cẩn thận từng ly, chỉ sợ lỡ mà sơ sẩy, cho dù có chết cũng chẳng biết vì
sao mà chết.”
“Tuyết phi, hoàng cung
này tập trung sắc hương của thiên hạ, ở trong Hoàng cung ai nấy không xinh đẹp
động lòng người thì cũng thông minh tuyệt đỉnh, không chỉ có mình Mộ Dung Tuyết
ngươi xinh đẹp tuyệt vời hay trẻ trung nhất.” – Mộ Dung Phong nói có phần bất
đắc dĩ.
“Tam muội, chúng ta đi
thôi.” –Mộ Dung Thiên hờ hững nói – “Mộ Dung Tuyết, chẳng ai có thể giúp được
ngươi, muốn sinh tồn, người khác ác, ngươi càng phải độc hơn, ngươi phải học
lại cách làm người lần nữa.”
Mộ Dung Tuyết không nghe
ra gì cả, chỉ biết đứng ngây ra nhìn bóng dáng các tỷ tỷ rời đi, nhưng trong
lòng nàng cũng mơ hồ hiểu được một chút, hoàng cung này không phải nhà của
mình, nàng muốn sống, không thể dựa vào ai hác, chỉ có thể dựa vào chính bản
thân mình.
“Thụy Hỉ, đừng khóc.” –
Mộ Dung Tuyết yếu ớt nói – “Lệ phi có thể quyến rũ Hoàng thượng, tại sao ta
không thể, ta không biết ta kém gì so với Lệ phi kia. Hoàng thượng từng nói về
sau trong lòng ngài chỉ có ta, không có ai khác, ta nhất định sẽ làm cho
trong lòng hắn chỉ có mình ta, không có bất kỳ ai khác.”
Thụy Hỉ nhìn Mộ Dung
Tuyết, trong lòng có cảm giác ớn lạnh. Mộ Dung Tuyết vốn là cô bé vô cùng đơn
thuần, từng đơn thuần như thế thích Đại thái tử, nói về sau lập gia đình phải
lấy người như Đại thái tử ấy, giờ đây, thế mà cũng sẽ tranh giành tình cảm? Khó
trách hôm nay khi mời đại tiểu thư và tam tiểu thư tới, đại tiểu thư còn cười
lạnh một cái, nói ‘Nàng nghĩ đây là Mộ Dung vương phủ sao, đây là hoàng cung!.’
Hoàng cung đúng là một nơi đáng sợ như thế!
Bãi triều, Hoàng thượng
đi tới Noãn Ngọc Các, đứng ở cửa, do dự nửa ngày, không biết nên tới chỗ Tuyết
phi thì hơn? Hay là tới chỗ Lệ phi thì hơn? Lệ phi, thật là một cô nương nóng
bỏng, cái gì cũng dám làm, khiến Hoàng thượng cả đêm thần hồn điên đảo (Juu: hạ lưu =.=”), nhưng
mà Tuyết nhi lại thật sự xinh đẹp động lòng người, thế mà lại còn thuận theo
hắn, người nào mới tốt đây? (Juu: quá sức hạ lưu =.=”)
“Hoàng thượng, suy nghĩ
đâu đâu vậy?” – Mộ Dung Tuyết sớm đã thấy Hoàng thượng, thấy hắn đứng ngẩn ở
ngoài, trong lòng thật sự chua xót, hắn nhất định còn đang cân nhắc xem qua bên
này hay Lệ phi bên kia, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại gắng gượng
mỉm cười – “Ngài không nhớ Tuyết nhi sao? Tuyết nhi thì luôn nhớ tới ngài, sao
ngài có thể đối xử với Tuyết nhi như vậy cơ chứ?”
Hoàng thượng nhìn Mộ Dung
Tuyết, mặc mộ bộ váy màu vàng nhạt, tựa như đóa hoa mới nở đón xuân, yếu đuối,
cảm xúc trong đáy mắt ẩn chứa chút nước mắt, nhìn Hoàng thượng, mảnh mai, bất
lực như thế. Hoàng thượng thấy trong lòng nhói lên vài phần thương tiếc, toan
nhấc chân đi về phía Mộ Dung Tuyết.
“Hoàng thượng!” – Giọng
Lệ phi đột nhiên vang lên, nha đầu kia, lá gán cũng thật là lớn, ban ngày ban
mặt mà cũng chỉ mặc mỗi một cái quần lụa(Juu: 0_o). Bó
chặt thân hình, đường cong cuốn hút khiến người ta mơ màng – “Hoàng thượng thật
là bất công quá đi, ở bên Tuyết phi tỷ tỷ bao lâu như vậy (Juu: em Tuyết được lên
làm chị này =]]), thế mà thấy Tuyết phi tỷ tỷ vẫn ngây người bất động,
Nhã Lệ không chịu đâu, nàng là phi tử của ngài, ta cũng là phi tử của ngài,
ngài phải xem xét lại đi. Hôm qua Hoàng thượng cũng thật quá nhiệt tình, hôm
nay ta cố ý chuẩn bị tiết mục mới, thật sự là uổng phí tâm tư của ta!” –
Cái miệng nhỏ nhắn khăng khăng không chịu buông tha.
Hoàng thượng có chút khó
xử, đứng một chỗ, suy nghĩ nửa ngày mới nói – “Tuyết nhi, xem ra khí sắc nàng
không được tốt, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đợi trẫm tới thăm sau.”
Mộ Dung Tuyết thiếu chút
nữa hộc máu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói từng chữ – “Đa tạ Hoàng thượng
quan tâm, Tuyết nhi sẽ không quấy rầy Hoàng thượng cùng Lệ phi!” – Nói xong
quay người rời đi, đem nước mắt cứng cỏi nuốt vào trong lòng, đây là Hoàng
thượng, đây là Hoàng thượng hàng đêm hoan tình, đây là Hoàng thượng đã khiến
nàng không hối hận đã làm cho mẫu thân treo cổ tự sát, đây là Hoàng thượng đã
khiến nàng tin có thể dựa vào cả đời. (Juu: buồn đấy, nhưng mà gieo nhân nào thì
gặt quả ấy =.=”)
Nàng thậm chí đã định
quyến rũ Hoàng thượng, nhưng mà Hoàng thượng căn bản chẳng để tâm, Lệ phi kia vừa
xuất hiện, Hoàng thượng lập tức đã ba hồn lạc mất hai!
Mộ Dung Phong rời khỏi
Noãn Ngọc Các, Tư Mã Nhuệ đã chờ sẵn ở ngoài, thấy Mộ Dung Phong đi ra, cười
nói – “Lại đây, ta dẫn nàng đi gặp một người. Là hoàng thúc, đệ đệ duy nhất của
phụ hoàng, cũng là người nổi tiếng nho nhã ở Đại Hưng vương triều chúng ta, hôm
nay tiến cung vấn an phụ hoàng, thúc ấy thật là người vui tính hay chữ, nàng
gặp chắc chắn sẽ thích.”(Juu: Nhuệ ca ngố =.=” đây là hành vi gì chứ =.=” “nối
giáo cho giặc” à =.=”)
“Ta không có hứng thú với
người ngươi thích.” –Mộ Dung Phong chẳng thèm để tâm nói.
“Nàng phải gặp mới biết
được.” –Tư Mã Nhuệ cười nói – “Dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, chi bằng gặp thử
xem, huống hồ thúc ấy từ xa tới, biết đâu lại có chuyện thú vị để nghe.”
Mộ Dung Phong thật sự
không có hứng thú với đề nghị của Tư Mã Nhuệ, hoàng cung cũng như mấy thứ này,
lúc đầu mới mẻ, lúc sau chẳng có ý vị gì, nàng thà nằm trên giường xem sách,
hơn nữa Tư Mã Nhuệ luôn bám theo nàng, nàng đi tới đâu hắn theo tới đó, thật là
đáng ghét, nhưng mà, thật chẳng thể nào lay chuyển được Tư Mã Nhuệ, đành thuận
theo hắn.
Nhưng mà, thời điểm nàng
nhìn thấy Tư Mã Minh Lãng (Juu: tên hay quá
:”>), lại cảm thấy đề nghị của Tư Mã Nhuệ thật đúng đắn, Tư
Mã Minh Lãng, cũng mới ba mươi bảy, cũng khá lớn tuổi, khí chất tiêu sái mà tao
nhã, một người vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Nhất là đôi mắt, khi nhìn người ta
luôn luôn ôn hòa mà chăm chú, khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn gần
gũi hắn.
Mộ Dung Phong cảm thấy
tim mình phấp phỏng, nếu đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, nàng nhất định sẽ thích
con người này, ôn hòa, thành thục, ổn trọng như thế, làm cho người ta cảm thấy
an toàn, vững tâm.
Nhưng mà, nàng bây giờ là
cháu dâu của Tư Mã Minh Lãng, thời điểm hắn gặp nàng, ánh mắt là của bậc trưởng
bối, ấm áp nhưng không gần gũi.