Ads
“Ta biết ban đầu khi lấy
con, Nhuệ Nhi rất khó chịu.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên nhẹ
nhàng, thoải mái một chút, “Ban đầu người Nhuệ Nhi muốn lấy vốn là Mộ Dung Tuyết,
nhưng Mộ Dung Thiên lại nhờ Tư Mã Triết đứng giữa giúp đỡ, đem Mộ Dung Tuyết
thay bằng Phong Nhi con. Tư Mã Triết đồng ý giúp đỡ, nhưng nguyên nhân vì sao
thì đến giờ ta cũng không rõ. Ta chỉ biết do có Tư Mã Triết nhúng tay vào, nên
Hoàng Thượng hạ chiếu ban hôn, đem con gả cho Nhuệ Nhi, chuyện đó quả thật
khiến cho Nhuệ Nhi vô cùng buồn bực, nhưng một thời gian sau khi viết thư cho
ta, thái độ của đứa cháu này đột nhiên thay đổi, trong thư toàn khen Phong Nhi
là một người tốt thế nào, thật khiến cho ta đại khai nhãn giới, vì Nhuệ Nhi rất
hiếm khi khen ngợi một nữ tử.”
“Phong Nhi thật sự không
nhìn ra Tư Mã Nhuệ và Nguyệt Kiều không phải là một uyên ương,” Mộ Dung Phong
suy nghĩ một chút, rồi nói, “Hai người họ nhìn rất giống một đôi uyên ương.”
“Đó là vì trong lòng con
vốn đã có ấn tượng ban đầu, nên mới cảm thấy như vậy.” Tư Mã Minh Lãng nhẹ
nhàng nói, “Nếu không có Tứ thái tử đứng ra kim ốc tàng kiều, chỉ sợ Nguyệt
Kiều không thể chỉ bán nghệ không bán thân, thanh lâu vốn là nơi hổ khẩu lang
huyệt (E:
“hổ khẩu lang huyệt” ý nói là nơi nguy hiểm), cho dù không muốn nhưng
chuyện muốn giữ tấm thân trong sạch là điều không thể. Hơn nữa Nguyệt Kiều là
nữ nhân của Tư Mã Triết, làm sao có thể để nàng bị người khác nhúng chàm. Cung
đình vốn không thể dung nạp nàng, nếu sự thật nàng là nữ nhân của Tư Mã Triết
bị lộ, chỉ sợ ngay cả tính mạng của nàng cũng không thể giữ được. Nhuệ Nhi vốn
mềm lòng, không đành lòng nhìn một nữ tử vô tội gặp chuyện bất hạnh.” (E: gặp phải Tư Mã
Triết là bất hạnh lớn nhất của Nguyệt Kiều rồi >_
Mộ Dung Phong im lặng
không nói gì, đêm nay nàng biết quá nhiều chuyện khiến nàng ngạc nhiên, nàng
thật sự nghĩ không ra Tư Mã Nhuệ lại là một quân tử như vậy. Có thể là do nàng
có định kiến với y, nhưng nhìn thế nào Tư Mã Nhuệ cũng giống một lãng tử hơn
một quân tử.
“Để ta khổi một khúc cho
con nghe.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, cầm sáo trong tay, âm thanh du dương bắt
đầu vang lên, tựa như cơn gió mát lạnh của trời thu, nghe thật âm tai, thật
khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Mộ Dung Phong cũng không
nói gì, chỉ im lặng ngồi nghe.
Mùi hương của hoa quế
thật khiến cho tâm tình người khác trở nên bình lặng, đây quả là một nơi tốt.
Trong lòng Tư Mã Minh
Lãng hơi gợn sóng, nhưng y biết chỉ cần như vậy là tốt nhất! Thích một người,
có khi không cần nói ra, chỉ cần có thể cùng nhau nói chuyện, cùng nhau tâm sự,
chỉ cần như câu quân
tử chi giao đạm như thủy (E: “quân tử chi giao đạm như thủy” ý
nói là mối quan hệ bằng hữu đơn giản và thuần khiết như nước) là tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau khi cơn
mưa thu đang rơi tí tách, phủ lên bầu không khí một chút lạnh lẽo thì Tư Mã
Nhuệ đã thức giấc. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, y liền chạy đến bên ngoài
phòng của Mộ Dung Phong, vừa lúc Xuân Liễu từ bên trong đi ra, nhìn thấy y liền
lập tức hành lễ, nhẹ nhàng nói, “Hồi Tứ thái tử, xin ngài chờ một lát, tiểu thư
vẫn còn ngủ, hôm nay tiểu thư có lẽ mệt mỏi hơn thường ngày nên bây giờ vẫn còn
đang ngủ.”
“Được, để cho nàng ngủ
thêm một chút, có lẽ tối qua uống rượu nên nàng có chút không quen, đáng lẽ tối
qua ta không nên để nàng uống.” Tư Mã Nhuệ nghĩ một hồi, rồi nói, “Ta cũng
không có chuyện gì, các ngươi nói chuyện nhỏ một chút, đừng quấy rầy nàng.”
Yên Ngọc lúc này từ bên
ngoài đi vào, cầm theo một giỏ hoa tinh xảo, đẹp đẽ, từ đằng xa đã ngửi thấy
hương hoa thơm ngát, nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, nàng mỉm cười và nói, “Thụy thân
vương thật có lòng, mới sáng sớm đã sai người mang tới một giỏ hoa quế, nói là
tặng cho chủ tử, nói là hoa quế trong phủ cũ của Thụy thân vương đã nở, hương
hoa so với trước kia cũng thơm hơn một chút nên cố tình hái những bông hoa này
tặng chủ tử, hy vọng Tứ thái tử phi cũng sẽ thích.”
Tư Mã Nhuệ cười lớn,
“Không ngờ lần này hoàng thúc lại tặng hoa cho ta, trước kia hoàng thúc chưa
bao giờ cho ai đụng vào hoa trong phủ, ngay cả khi Tổ mẫu ngửi thấy hương hoa,
muốn hái một nhánh thúc ấy cũng không chịu, bây giờ không ngờ lại đem một giỏ
hoa lớn đến đây, xem ra Tứ thái tử phi của các ngươi đúng là tốt số. Đem hoa
đặt trong phòng của nàng đi, đến khi chủ tử của các ngươi tỉnh dậy nhìn thấy nó
chắc sẽ rất vui.”
Yên Ngọc gật đầu, rồi đem
giỏ hoa vào phòng.
Tư Mã Nhuệ ở bên ngoài,
nhẹ giọng dặn lần nữa, “Các ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng làm nàng thức giấc.”
Xuân Liễu thầm cười trộm,
tuy hiện giờ Tứ thái tử và tiểu thư vẫn ngủ riêng, nhưng ai cũng thấy Tứ thái
tử thật sự đối với tiểu thư rất tốt, chỉ mong mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra
như vậy, đến một ngày nào đó Tứ thái tử và tiểu thư sẽ có kết quả tốt, vậy cũng
có thể khiến cho phu nhân tại nơi cửu tuyền được yên lòng.
Đến khi mặt trời gần lên
đến đỉnh đầu Mộ Dung Phong mới tỉnh dậy. Tối hôm qua khi nàng trở lại phủ cũng
đã rất khuya, sau khi nghe Tư Mã Minh Lãng hàn huyên nhiều chuyện có liên quan
đến Tư Mã Nhuệ, so sánh giữa Tư Mã Nhuệ trong câu chuyện và Tư Mã Nhuệ mà nàng
biết, quả thật hai người này có điểm bất đồng, thật khiến cho nàng trong nhất
thời khó mà thích ứng được. Vừa mở mắt, một mùi hương quen thuộc đã xộc vào
mũi, nhìn thấy giỏ hoa trên bàn, trái tim nàng cảm thấy có chút ấm áp, nàng
không nghĩ Tư Mã Minh Lãng lại có lòng như vậy, những gì nàng nói đêm qua chỉ
là một phút ngẫu hứng, không ngờ khi tỉnh dậy lại thấy hoa quế trong phòng.
Sau khi rửa mặt chải đầu
xong Mộ Dung Phong đi ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Tư Mã Nhuệ đang ngồi đọc
sách trong đình lý ngoài đình viên. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, y ngẩng
đầu lên, mỉm cười nhìn nàng nói, “Nàng đã dậy rồi, có thấy đói bụng không? Ta
đã sai người chuẩn bị sẵn thức ăn để nàng có thể ăn ngay khi tỉnh dậy.”
Mộ Dung Phong mỉm cười
nhìn y, “Ta chưa thấy đói, chỉ là thấy ngài ngoan ngoãn ngồi đây đọc sách, ta
thấy có chút không quen. Không biết hôm nay tại sao Tứ thái tử lại có nhã hứng
ngồi đây đọc sách?”
Tư Mã Nhuệ cầm quyển sách
trong tay lên, “Chỉ là một quyển kỳ thư, hôm nay rãnh rỗi nên ta lấy xem.”
Vừa lúc đó Yên Ngọc đi
vào, nhẹ giọng nói, “Chủ tử, Đại thái tử phi đến, hiện đang chờ người ngoài
phòng khách, người có muốn gặp Đại thái tử phi không?”
“Mời Đại thái tử phi vào
đây.” Mộ Dung Phong nở nụ cười nhìn Tư Mã Nhuệ, nàng nói, “Ngài có lẽ nên tránh
đi một chút, Mộ Dung Thiên đến đây có lẽ là cùng ta nói về một chút chuyện của
Mộ Dung gia.”
Tư Mã Nhuệ đứng lên,
nhưng cũng không quên dặn dò, “Đừng nói chuyện lâu quá, đã gần giữa trưa rồi,
nàng lại ngủ suốt từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, mau chóng nói chuyện rồi chúng
ta cùng ăn cơm.”
Mộ Dung Phong gật đầu.
Một lát sau bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân ai đó đang đến gần, rồi dừng lại sau lưng nàng,
thanh âm của ngươi đó có chút mệt mỏi, “Tam muội.”
Khí sắc của Mộ Dung Thiên
nhìn không tốt lắm, sắc mặt lại tái nhợt giống như người có bệnh.
“Đại tỷ, sao tỷ lại trở
nên như vậy?” Nhìn thấy Mộ Dung Thiên, trong lòng Mộ Dung Phong vừa sửng sốt
lại có vừa bất an, vừa nhìn nàng đã biết khí sắc của Mộ Dung Thiên tệ như vậy
không phải là do thân thể không khỏe, mà là do tâm bệnh, và tuyệt vọng gây ra.
Có lẽ vì bây giờ nàng đã biết được không ít chuyện của Tư Mã Triết nên dễ lo
lắng, suy nghĩ không biết Mộ Dung Thiên đã biết được chuyện gì.
Mộ Dung Thiên cố gắng
cười một chút, rồi nói, “Tỷ nghe nói tối qua muội đánh Lệ phi?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Phong
gật đầu, nếu Mộ Dung Thiên không muốn nói thì nàng cũng không muốn hỏi, “Có lẽ
là tỷ nghe Thụy Hỉ nói lại. Tuy nói những chuyện Mộ Dung Tuyết làm là bất hiếu,
nhưng bản thân là tỷ tỷ, sao có thể đành lòng nhìn muội muội của mình bị người
khác coi thường nên muội mới ra tay đánh Lệ phi. Nhưng Lệ phi dù sao cũng chỉ
là một nữ hài tử mới lớn phải sống xa gia đình, nếu ngẫm lại thì cũng thấy là
nàng đáng thương hơn đáng trách.”
“Trong hoàng cung này vốn
không có gì gọi là đáng thương, hoặc có gì đáng để được người khác thương hại.”
Mộ Dung Thiên nói trong đau xót, “Có đôi khi tất cả mọi thứ nơi đây cũng giống
như quy luật của những dã thú rừng rậm, mạnh được yếu thua, đó là quy luật muôn
đời. Nếu chúng ta yếu, chúng ta sẽ bị khinh thường, hay thậm chí là biến mất
không ai biết. Mộ Dung Tuyết nếu muốn sinh tồn trong cung thì phải học được
cách sử dụng tâm kế để có được Hoàng thượng. Tại nơi ăn thịt người không xương
này, Hoàng thượng là người duy nhất nàng ta có thể dựa vào, nếu không được
Hoàng thượng sủng hạnh, tỷ e là nàng ta sẽ phải chôn thây nơi đây, hay nếu may
mắn hơn thì cũng sẽ bị đưa vào lãnh cung, sống ở đó cho đến ngày trút hơi thở
cuối cùng.”
Những lời cảm khái của Mộ
Dung Thiên khiến Mộ Dung Phong cảm thấy bi ai, nữ nhân trong cung, cho dù thân
phận thế nào, cũng có được mấy ai có thể giữ nguyên vẻ đẹp chân thật ban đầu.
Trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy, bên ngoài của ai cũng như hoa như ngọc, nhưng
bên trong thật ra là những u nhọt thối rữa.
Cả đình viên rơi vào tĩnh
lặng, nàng và Mộ Dung Thiên cũng lặng lẽ đứng đó.