Ads
“Phụ thân thu nhận Xuân Đào rồi.” – Mộ Dung Thiên bất
chợt lãnh đạm mở miệng, trong lời nói không hề có cảm tình nên có – “Hôm nay
lão nô trong phủ đến đây, đưa tới một phong thư của phụ thân, nói rằng phụ thân
đã thu nhận Xuân Đào.”
Mộ Dung Phong cũng sửng sốt, Mộ Dung phu nhân vừa mới
mất, theo đạo lý mà nói, Mộ Dung Thanh Lương vẫn chìm trong đau khổ, sao lúc
này lại còn thu nhận Xuân Đào?! Xuân Đào kia đầy đặn, kiều mỵ mà giản đơn? Có
thể nào? Vì cái gì cơ chứ?
“Phụ thân nói trong thư, sau đám tang của vợ, tâm tình
đau khổ, thờ ơ với cuộc đời, may có Xuân Đào ngày ngày bầu bạn, nhẹ nhàng
khuyên giải an ủi, săn sóc chiếu cố, cho nên thu nhận làm thiếp.” – Mộ Dung
Thiên cười khổ một chút, nhìn Mộ Dung Phong – “Tam muội, muội nói ta hay, trên
đời này còn chuyện nào quá đáng hơn? Mẫu thân vừa mới qua đời. Thê tử kết tóc
xương cốt còn chưa lạnh, phụ thân đã nạp thiếp mới, mà còn là một nha hoàn hèn
mọn trong phủ. Sao có thể khiến cho mẫu thân dưới cửu tuyền an nghỉ đây?”
Mộ Dung Phong trong lòng cũng nghĩ không ra, vì sao,
Mộ Dung Thanh Lương phải quyết định như vậy.
“Nha đầu Xuân Đào kia, ta nhất định sẽ không dễ dàng
bỏ qua cho nàng!” – Mộ Dung Thiên cắn chặt hai môi – “Cũng dám nhân lúc này dụ
dỗ chủ tử của mình, ngay vừa lúc phu nhân của chủ tử mình vừa mới tạ thế
liền mò lên giường của chủ tử, lại còn làm thiếp. Thật là nhục nhã gia
phong, phụ thân ngần ấy tuổi rồi, làm ra chuyện như thế, thật khiến người ta
thất vọng đau khổ. Trong nhà cũng không phải không có thiếp, có mà, sao còn cố
tình nhân lúc này mà làm? Sao lại có đạo lý như vậy chứ!” (Juu: từ lúc ẻm Tuyết
làm lolita thì nhà Mộ Dung này đã chả còn mặt mũi gì rồi, so đo làm gì nữa :]])
Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới một câu: “Ốc lậu thiên
phùng liên dạ vũ” (Juu: “屋漏偏逢连夜雨”- đang lúc không may còn gặp chuyện thêm
dầu vào lửa, như kiểu “họa vô đơn chí”, bonus tiếng Tây “when it rains, it
pours” :]])
Mộ Dung Thiên đột nhiên rơi lệ, nước mắt cứ thế thi
nhau, từng giọt từng giọt rơi xuống không chịu ngừng, nhìn Mộ Dung Phong, biểu
tình của nàng cứ thế bất lực.
“Tam muội, ta cảm thấy mệt mỏi quá. Tiểu muội như thế,
phụ thân như thế, hoàng cung này không phải là nơi một người có thể ở lại được,
những người liên quan tới hoàng cung này đều không có được kết cục tốt. Tỷ tỷ
ngày đó thực không nên nghe lời phụ thân cho muội gả vào hoàng cung, chỉ mình
ta, đã đủ rồi, thế mà cả nhà đều không thoát khỏi liên lụy.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, an ủi Mộ Dung Thiên – “Tỷ tỷ,
nghĩ thoáng chút đi, mỗi người đều có số phận riêng, chúng ta cứ lo cho cuộc
đời riêng của mình đi. Về phần phụ thân, người tuy là phụ thân của chúng ta,
nhưng người cũng là một người độc lập, người muốn thế nào, chúng ta không cách
nào ngăn được, giờ chỉ mong Xuân Đào kia đối xử tốt với phụ thân là được, coi
như là có người thay ta ở bên chăm sóc phụ thân đi. Chuyện Mộ Dung Tuyết, đã
như vậy rồi, cứ mặc nàng đi thôi, hoàng cung như thế, sợ là nàng không ngóc đầu
lên được, nghĩ đến Hoàng thượng cũng còn phải để ý đến thế lực của Mộ Dung gia,
chắc sẽ không đối xử quá đáng với Mộ Dung Tuyết. Lệ phi là nữ tử cá tính mạnh
mẽ, nhiệt tình như lửa, đến từ dị quốc, phong tục tập quán không giống với
chúng ta, có lẽ nàng chỉ sống đúng với bản tính của mình, nói vậy cũng sẽ không
đối đầu với Tiểu Tuyết. Tỷ tỷ cứ yên tâm, dù sao còn có ta ở đây, sẽ cùng
giúp.”
Mộ Dung Thiên thở dài, tâm tình có vẻ vẫn không được
tốt lắm như cũ.
Xuân Liễu từ đâu vội vàng chạy lại, nói nhỏ với Mộ
Dung Phong – “Tiểu thư, Tứ thái tử đột nhiên có việc gấp ra ngoài, nói ngài có
chuyện phải xử lý, bảo người nhớ ăn cơm.” (Juu: yêu quá :-x)
Mộ Dung Phong sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi –
“Cũng không nói rõ đi đâu sao?”
Xuân Liễu lắc đầu – “Tứ thái tử đi vô cùng vội vã,
nhưng Yên Ngọc tỷ tỷ lại nhận ra người đến tìm ngài ấy là người của Túy Hoa
Lâu, Yên Ngọc tỷ tỷ đoán, có lẽ Nguyệt Kiều kia lại xảy ra chuyện gì rồi, cho
nên Tứ thái tử mở vội vội vàng vàng ra đi.”
Biểu tình của Mộ Dung
Phong bình thản vô cùng, không hề bực bội như Xuân Liễu tưởng tượng, chỉ gật
đầu, ngẫm nghĩ rồi nói – “Chúng ta đi ăn cơm thôi. Tỷ tỷ, có muốn ở lại dùng
cơm không?”
“Bỏ đi, lòng ta có
chuyện, ăn không vô.” – Mộ Dung Thiên lắc đầu, nhìn Mộ Dung Phong, có chút khó
hiểu nói – “Muội thật là người lạc quan, tình huống như thế, còn có thể nuốt
trôi cơm, nếu là ta, đã sớm bị Tư Mã Nhuệ làm cho tức chết rồi.”
Mộ Dung Phong cười nói –
“Tỷ tỷ cứ đùa, ta sao phải tức giận? Chỉ gả cho hắn, nhưng không có lòng với
hắn, không có lòng, sao tức giận được, huống hồ hắn đi Túy Hoa Lâu thăm Nguyệt
Kiều bị thương, không phải đi tìm hoa hỏi liễu (Juu: ờ…ờ…đi tìm t/y bên ngoài :]] nói
trong sáng là thế, cái này ai cũng biết nhở :]]), ta sao phải giận hắn?”
Mộ Dung Thiên cũng nhịn
không được cười cười, Tam muội này, tính cách thật sự là không giống với trước
kia, nhưng mà trước kia thì như thế nào nhỉ? (Juu: chị em cái kiểu gì thế
(I_I)) Không nhớ rõ, có lẽ cũng như thế này. Chỉ là từ chỗ bà
ngoại về Mộ Dung vương phủ, trong thời gian ngắn chưa thể hòa hợp, nên có chút
cô đơn và im ắng, thế nên bị mọi người xem nhẹ, nay đến hoàng cung, mới khôi
phục lại !
“Thế có khác gì nhau, Túy
Hoa Lâu là nơi nào, muội chẳng lẽ không biết sao? Đến chỗ trăng hoa, thăm
Nguyệt Kiều với tìm hoa hỏi liễu thì có gì khác nhau?” – Mộ Dung Thiên cười
nhìn Tam muội của mình, lẳng lặng nói – “Nếu không phải Tứ thái tử này tính
cách từ nhỏ đã ngỗ ngược khó chơi, thanh lâu nữ tử Nguyệt Kiều kia đã sớm bị xử
lý rồi, thế mà không nghĩ ngợi nhiều, mắt nhắm mắt mở cho qua, muội cũng thật
là bao dung!”
Mộ Dung Phong mỉm cười
không nói, những gì tối qua Tư Mã Minh Lãng giải thích vẫn còn rõ ràng bên tai,
Mộ Dung Thiên mới là đáng thương nhất, thân là đại tiểu thư của Mộ Dung vương
phủ, là hoàng hậu nương nương tương lai của Đại Hưng vương triều, không thể
không gánh trên vai cái vẻ đoan trang, hiền thục, nhẫn nhục, cẩn thận.
“Tỷ phu bận bịu gì vậy?”
– Mộ Dung Phong đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thiên cười nhẹ,
khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nói nhỏ – “Chẳng qua là đi theo phụ hoàng giải
quyết mấy việc chính sự vụn vặt thôi, tỷ phu của muội cũng thật là người phúc
hậu, mặc dù là đại thái tử của Đại Hưng vương triều, không như tứ thái tử này
toàn tật xấu.”
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng
cười cười, nói – “Tỷ tỷ vận khí tốt, bao năm qua, tỷ phu luôn là người Mộ Dung
Phong và Mộ Dung Tuyết kính yêu nhất, mong tỷ tỷ và tỷ phu cả đời âu yếm bên
nhau.”
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng
cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo, như cố che dấu điều gì.
Tình hình của Nguyệt Kiều
xấu hơn so với Tư Mã Nhuệ tưởng tượng không ít, vết thương ở chân nàng chuyển
biến xấu rất nhanh, miệng vết thương đã mưng mủ.
Thái y nói – “E là không
phải do khiêu vũ không cẩn thận, xem tình hình thế này, sợ là bị người ta hạ
độc, bình thường mà nói, nếu chỉ ngã bị thương, nằm trên giường nghỉ ngơi nửa
năm cũng sẽ không sao, nhưng ngược lại càng nghỉ ngơi tình hình càng tệ, có lẽ
ban đầu không thấy rõ được, nhưng càng để lâu, độc tính càng phát tác, thành ra
thế. Nhưng xem loại độc này, chắc không phải là của Đại Hưng vương triều chúng
ta, cho nên lão thần đoán không ra là thuốc gì.”
Tư Mã Nhuệ nhíu mày, suy
nghĩ một hồi rồi nói – “Chắc không phải vậy đâu, lúc ban đầu chắc chỉ là đơn
thuần ngã bị thương, e là về sau mới xảy ra vấn đề. Lúc ấy ta đã xem qua tình
trạng thương thế của nàng, chỉ là có chút hiện tượng gãy xương đùi thôi, không
có dấu hiệu trúng độc gì, nhưng bây giờ xem, chắc là độc dược đã theo miệng vết
thương chầm chậm ngấm vào xương cốt, sau đó mưng mủ…ai là người đầu tiên sắc
thuốc cho Nguyệt Kiều, đưa nàng tới gặp ta.”
Một tiểu nha hoàn được
dẫn tới, xem bộ dáng nàng không chỉ thanh tú, mà còn thật thà.