Hắc y
nhân phát tiết xong, dường như tốt hơn nhiều, cười lạnh nói:
“Ngươi cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà ở đây
giáo huấn ta?”
“Còn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không hiểu
chuyện? Tính người không chỉ sớm biết ngày một ngày hai, chỉ có ngươi nhìn
không rõ được mọi chuyện mà thôi. Ngươi kéo người vô tội vào ân oán giữa ngươi
và Khinh Phong như vậy, đủ để chứng minh ngươi mới là người không hiểu chuyện!”
Mục Tiểu Văn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nói một phen
xong hết, có chút mệt, nhịn không được ho khan vài tiếng. Mới vừa thông khí
xong, hắc y nhân đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay mà đến bên người
nàng, cúi người xuống bóp cổ Mục Tiểu Văn.
“Ngươi nói lại một lần nữa xem!”
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng mờ ảo chiếu
lên đôi mắt trong suốt chứa đầy lửa giận kia, lạnh lùng mà nói từng chữ từng
câu:
“Ngươi mới là người không hiểu chuyện! Ngươi nên đi
tìm hiểu tại sao mọi người đều luôn luôn đứng về phía Khinh Phong, hoặc là cố
gắng xóa đi oán hận trong lòng, nhìn nhận lại cuộc sống thật sự tốt hơn so với
cuộc sống đầy oán hận của ngươi rất nhiều! Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần
khác đi vào vết xe đổ, tự thôi miên bản thân đắm chìm trong oán hận, mà đổi lại
là sự xa lánh của mọi người. Kỳ thật ngươi bất quá chỉ là một người không dám
đối mặt sự thật, là một người thật đáng thương!”
Hắc y nhân bỗng dưng tăng thêm lực trên tay, con ngươi
chứa đựng tức giận cùng àn: “ng có tin ta giết ngươi hay không?”
Mục Tiểu Văn hô hấp khó khăn, khó thở, lạnh lùng nói:
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ ngươi là người tốt!”
Hắc y nhân rít gào: “Ngươi lúc nào cũng thuận theo
Khinh Phong, nhưng lại luôn đối nghịch với ta! Tại sao các ngươi đều phải
nghiêng về hắn?”
Mục Tiểu Văn bị động tác của hắn khiến cho càng hít
thở không thông, ho khan hai tiếng. Hắc y nhân dường như nhớ tới điều gì đó,
buông nàng ra. Đứng lên, cười khẽ hai tiếng, thanh âm quỷ dị: “Ngươi vẫn là xử
nữ có đúng hay không?”
Thấy Mục Tiểu Văn lạnh lùng nhìn hắn không nói lời
nào, trong thanh âm lại càng lộ ra vui vẻ: “Một mỹ nhân như vậy, hoàng thượng
cùng hoa hoa công tử Phương Mặc cũng không nỡ bắt buộc ngươi, Khinh hoàng huynh
của ta cũng vậy, nếu biết ngươi bị ta đoạt trước, ngươi nói xem... Chuyện này
có thể rất thú vị có phải hay không?”
Hắn tướng mạo xinh đẹp, tính tình nhưng lại hỉ nộ vô
thường (nóng nảy, dễ vui cũng dễ buồn), quả thực đúng là cùng Khinh Phong đúc
từ một khuôn. Nàng có chút buồn cười lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là một lớp
màng sao. Ngươi nghĩ rằng ta vì điều này sẽ sống không nổi ư?”
Đúng là thực cảm tạ những quan điểm ở hiện đại, nàng
mới có thể không sợ hãi những chuyện này mà tìm lấy cái chết.
Vốn nàng nghĩ xem sắc mặt hắn nói chuyện để tìm đường
sống, nhưng đối với tên hắc y nhân này, nàng thực dễ tức giận, tánh mạng quả
thực rất quan trọng nhưng nàng cũng rất thích thấy vẻ mặt không vui của hắn.
Quả nhiên hắc y nhân liền giận dữ, một lần nữa cúi
người xuống, bóp cổ Mục Tiểu Văn. Mái tóc đen phủ xuống bờ vai, che lại trên
mặt Mục Tiểu Văn. Rõ ràng là dung mạo hơn người như vậy, nếu đổi quần áo chắc
chắn sẽ giống như Khinh Phong, một nam tử mị hoặc lòng người, nhưng cũng không
thuộc dạng người mình thân cận được.
“Ta nên để ngươi chết!”. Hắc y nhân vừa nói, xiết chặt
tay.
Mục Tiểu Văn đột nhiên hít thở khó khăn, giãy dụa hai
cái, nhưng lại không thể động đậy, trên cổ đau đớn, gương mặt hắc y nhân có
chút dữ tợn, đột nhiên ý thức được, hắn có thể thật sự muốn giết mình. Cười khổ
một chú nàng thật không nghĩ tới, nhảy xuống vực không chết, bị đâm cũng không
chết, bây giờ chỉ vì xuất cung mà chết. Hoàng cung không xa, Tể tướng phủ cũng
không xa, nhưng không ai có thể cứu nàng. Cũng chỉ có thể tự trách mình không
để ý, theo ý hắn trước tiên trì hoãn lại một chút thời gian không phải đã tốt
sao?
Thật sự khó mà tin được, nàng sẽ dễ dàng mà chết như
vậy.
Rõ ràng là chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, nhưng lại
liên lụy đến nàng. Sắc mặt biến thành màu tím, hô hấp dồn dập, ánh mắt Mục Tiểu
Văn có chút mơ hồ, nhưng trong đầu bỗng hiện lên một ý, nàng nghĩ đến chuyện
này cũng chỉ vì “trước kia” nàng cùng Khinh Phong tốt lắm, trong
lòng không khỏi càng khổ sở, gian nan đứt quãng hỏi: “Ngươi... thực sự... hận
ca ca của ngươi như vậy sao?”
Thân mình hắc y nhân có chút chấn động, tay đang bóp
chặt cổ nàng bỗng dừng lại. Giằng co rồi một hồi, liền buông lỏng tay ra. Mục
Tiểu Văn hô hấp thông, không khí dũng tiến vào trong miệng, bắt đầu ho khan.
Hắc y nhân đứng dậy, đi ra ngoài.
Mục Tiểu Văn tiếp tục hít thở. Chờ lúc nàng bình tĩnh
lại hơi thở, toàn thân như hư thoát không còn sức lực.
Nàng nhặt lại được một mạng a?
Ngồi một hồi, trên cổ vẫn có chút đau nhức, sơn đau
đớn ở đầu gối cũng bắt đầu nổi lên. Ngẫm lại một màn những chuyện vừa phát sinh,
tâm lý mơ hồ có chút mà sợ, lần này mặc kệ là có tức giận hay không tức giận,
quay trở về từ quỷ môn quan, sau này nàng sẽ dùng ngôn ngữ ngon ngọt để bình ổn
hắn, chờ đến lúc được cứu ra ngoài rồi báo thù cũng chưa muộn.
Bất quá không bao lâu, cánh cửa vang lên một tiếng
“chi nha” liền được ở ra, một nữ tử đi vào.
“Quý công tử phân phó ta chiếu cố cô nương.”
Thanh âm này nghe rất quen thuộc nha, Mục Tiểu Văn
nương quang cẩn thận đánh giá nàng. Khuôn mặt cũng rất quen thuộc.
Nhược... Nhược Di!
Toàn bộ đều tụ tập ở đây. Hắc y nhân nói, nàng từng ở
chỗ này cứu Khinh Phong vậy, nơi là thật sự chính là Đắc Tiên viện rồi!
Duới cái tình huống gặp lại cố nhân như thế này, thật
đúng là có cảm giác khác lạ a.
Hai năm không gặp, Nhược Di theo như nàng thấy vẫn có
bộ dạng thanh thuần, bất quá, không còn là một bộ dáng một nữ tử hay gây sự
trước kia nữa, như là đã bị cuộc sống bình ổn lại tính tình của nàng rồi. Nhìn
thấy nàng, lại nghĩ đến cuộc sống trước kia bị Lý Vân Thượng bỏ mặc. Bất quá
trong lòng hoàn toàn không có oán hận, ngược lại cảm giác được đoạn ký ức đó
làm cho người ta thấy quý trọng.
Nhược Di vào phòng, không hề nói gì chỉ thu dọn mọi
vật trong phòng, sau khi nói xong câu lúc nãy, cũng không nói chuyện với Mục
Tiểu Văn nữa, ánh sáng mờ nhạt của đèn chiếu vào cũng không thể thấy rõ được vẻ
mặt của nàng, trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm những
động tác của nàng mà thôi.
Mục Tiểu Văn nằm trên mặt đất một hồi, rốt cuộc không
nhịn được tùy tiện tìm một đề tài nói: “Hắn muốn ngươi chiếu cố ta, như vậy có
phải sẽ không giết ta đúng không?”
“Giết với không giết, có gì khác sao?”
“Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
“Nơi này là Đắc Tiên viện, vốn là hố chôn của nữ tử,
biện pháp làm cho ngươi sống không bằng chết còn nhiều mà.”
“Oh!” Mục Tiểu Văn cũng không hề cảm thấy quá lo lắng.
Dù sao đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, chỉ cần nghĩ biện pháp kéo dài
thời gian là có thể đợi người đến cứu.
Trong lúc nhất thời im lặng, Mục Tiểu Văn đành hỏi:
“Ngươi cùng Thôi Minh Vũ... thế nào rồi?”
Nhược Di dường như là có chút nghi hoặc rằng mình nghe
lầm, nghiêng đầu nhìn Mục Tiểu Văn một hồi, biết được Mục Tiểu Văn vốn là
nghiêm túc, mới quay đầu lại, thản nhiên nói: “Hắn là một người cao cao tại
thượng như vậy, Nhược Di với không tới.”
“Nhưng là trước đây...”
“Trước đây vốn là Nhược Di ngây thơ, tưởng rằng ôn tồn
một lúc sẽ ôn nhu cả đời.
Trong giọng nói của nàng lộ ra ý thê lương nặng nề,
nghĩ lại tính cách của Thôi Minh Vũ, hai người có lẽ không còn có thể nói lại
chuyện xưa nữa. Cánh cửa sồ khẽ hé mở, Mục Tiểu Văn nhìn ra bên ngoài, thở dài
nói: “Trời sắp sáng rồi.”
“Bình minh cùng với trời sáng không khác nhau là bao.”
Mục Tiểu Văn nhìn Nhược Di, nói: “ Nhược Di, ngươi thả
ta đi được không?”
Nhược Di cũng quay lại nhìn Mục Tiểu Văn, đội nhiên
cười một chút: “Văn nương nương, ngươi nghĩ chuyện trước kia có thể nhắc bút mà
tiêu tan sao? Lúc trước Nhược Di nếu đã chọn là kẻ địch của nương nương, thì
giờ đây sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Nàng cuối cùng đem thức ăn trong rổ lấy ra, ôn nhu
cười đến quỷ dị: “Ăn cho ngon một chút đi, bắt đầu từ ngài mai, ngươi phải học
tiếp khách rồi.”
Sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài, trong phòng lại khôi
phục sự yên tĩnh vốn có. Mục Tiểu Văn nhìn hai đùi của mình, vừa quan sát bốn phía,
rõ ràng nàng không thể tự mình trốn thoát được rồi. Nhược Di hiển nhiên sẽ
không giúp nàng, mà hắc y nhân cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng. Trên đời
này, mỗi người đều có những nỗi khổ bí mật riêng của mình. Nàng dười như bất
hạnh, vô tội mà đạp lên bí mật của bọn họ mà thôi.