Nàng bất tỉnh, nằm co lại
trong góc tường suốt một đêm, ngày thứ hai, trời chưa sáng thì đã bị người ta
đánh thức. bọn họ hẳn là biết nàng không thể tự mình trốn đi, bởi vậy chỉ phái
đến một người nô bộc bình thường, tùy ý có thể thấy được trong Đắc Tiên viện
viện. vẻ mặt nộng thịt, diện mạo hung ác, Mục Tiểu Văn nào giờ chỉ nhìn thấy mĩ
nam, mĩ nữ, nhất thời có chút không quen.
Thấy hai đầu gối của Mục
Tiểu Văn sưng đỏ, không cách nào đứng thẳng được, tên nô dịch lại nắm lấy cánh
tay của nàng, thô bạo mà nhấc nàng lên. Lực đạo của người này không nhẹ, Mục
Tiểu Văn bị hắn kéo theo, giống như là tiện tay cầm theo một vật nào đó.
Nghiêng người dựa vào trên tay hắn, mà mặt khác chính là đang bị treo lơ lững,
bộ dáng cực kỳ buồn cười.
“Xin lỗi, ngươi có thể
nhẹ tay một chút hay không vậy?” Mục Tiểu Văn yếu ớt lên tiếng.
Tên nô dịch đó đánh giá
nàng từ trên xuống dưới, giống như thấy nàng không khóc không quậy, ngược lại
chỉ nói ra một câu như vậy, nhất thời có chút nghi hoặc. Nhìn một hồi lâu, dùng
mũi hừ một tiếng, không để ý thêm nữa mà tiếp tục kéo nàng đi về phía trước.
hắn đi qua một đoạn đường có chút âm u, rồi tới một con đường có ánh sáng phát
ra, đẩy ra một cánh cửa, tiện tay để nàng vào trong, rồi lại đóng cửa đi ra
ngoài. Động tác làm việc liên tục, chưa từng nói một câu dư thừa nào. Xem ra
nàng muốn tạo quan hệ tốt với người xung quanh mà nhân đó chạy trốn đi là việc
không thể rồi a.
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu,
nheo mắt cố thích ứng với ánh sáng trong căn phòng này, mới đối mặt với những
người còn lại đang thưởng thức tình trạng chật vật của nàng.
Hắc y nhân, Thạch Diêu,
Nhược Di, còn có một người nhìn rất quen, lúc này đang mang vẻ mặt của một
người bị làm khó.
Nàng chợt nhớ tới, lão
bảo.
Lần đầu tiên khi nàng
cùng Khinh Phong đến Đắc Tiên viện, muốn chọn Nhược Di làm người hầu hạ, lão
bảo cũng tỏ ra vẻ mặt bị làm khó như thế này. Cho nên rất dễ gợi cho nàng nhớ
lại hình ảnh của lão. Lão bảo nhìn về phía nàng, đôi mắt trong lúc đó tràn đầy
lo âu, dường như nàng cũng không muốn tham gia vào chuyện này, chỉ là dưới
những áp lực trước mặt này, không thể không tham dự thôi.
Mục Tiểu Văn thở dài:
“Thạch Diêu, ngươi lại tự mình lộ diện, không sợ sau này ta nói cho Phương Mặc
sao?”
Thạch Diêu mỉm cười, cười
đến cực kỳ thoải mái: “Ta đương nhiên muốn tới, có cái gì mà vui hơn so với
việc nhìn thấy bộ dáng này của ngươi chứ, ‘Vứt Đi nương nương’? còn tướng công
của ta ư, nếu ngươi chết rồi, hắn cũng sẽ không biết được mà.”
“Vậy sao ngươi lại chậm
chạp mà không động thủ đi? Bây giờ không giết ta, không sợ kéo dài thời gian
thì sẽ có người tìm đến đây sao? Ta quay về Phương phủ, nửa đường lại không
thấy, không phải có điểm rất đáng nghi sao, ngươi còn dám đứng đầu ngọn gió mà
gây án? Ngươi không sợ sẽ có người điều tra ra được sao?”
Thạch Diêu lúc này tâm trạng có chút thoải mái vui vẻ, ôn
nhu mỉm cười kiên nhẫn giải thích: “thứ nhất, ta còn chưa thấy được bộ dáng Vứt
Đi nương nương bị người ta khi dễ, đương nhiên không nỡ giết ngươi rồi. Thứ
hai, vốn chính là Thủy Tâm công chúa cho ngươi xuất cung, nửa đường bị kẻ xấu
giết chết mà thôi, sao lại có thể tùy ý đổ tội lên đầu ta chứ? Trời đã định
Thủy Tâm công chúa cho ngươi xuất cung lại đúng lúc ta gặp được, cũng không có
ai tất cả mọi người biết được lá thư này, nhưng nó lại mất đi một cách ly kỳ,
không có bằng chứng xác thực nào sao có thể trách tội ta được. Thứ ba, cho dù
có người tìm được tới nơi này thì lúc đó ngươi đã sớm trở thành một cái xác
rồi, huống hồ còn có Quý công tử ở đây, người bên ngoài cũng chỉ tưởng đây là
chuyện riêng của Quý công tử, chỉ là ngươi bị Khinh Phong hoàng thượng gây
phiền hà, khó khăn mà thôi!
Rồi lại dịu dàng khom
người với Quý Tử Ngôn: “Quý công tử, đa tạ sự giúp đỡ của ngươi.” Quý Tử Ngôn
không lên tiếng, xem như là đã tiếp nhận lời cảm ơn đó, Thạch diêu lại đi tới,
nâng cằm của Mục Tiểu Văn lên, thanh âm nói ra vô cùng nhu mì: “Thứ tư, nếu ta
đã có ý định này, làm sao lại có thể để cho người khác dễ dàng tìm đến đây? Cho
dù phe ta không đông, nhưng trong cung còn có tỷ tỷ và Nguyệt Cơ.”
Mục Tiểu Văn nhìn vào đôi
mắt gần trong gang tấc kia: “Ngươi cũng quá coi thường những người của Hoàng
thượng rồi.”
Thạch Diêu bỗng dưng cười
to, buông Mục Tiểu Văn ra, tựa như nghe được điều gì đó buồn cười: “Hoàng
thượng đã sớm quên ngươi, mà ngươi còn trông cậy vào hắn sao? ! vậy đế vương
của Thương Quốc cũng có kết giao với ngươi, có thể tận tâm giúp ngươi ư? a, bất
quá ngươi đã nhắc nhở ta, Hoàng thượng vì tướng công của ta, nhất định sẽ đến
cứu ngươi, cho nên, ta là phu nhân, phải nhanh lên một chút mới được. Trước để
ngươi bị lăng nhục, sau đó đâm ngươi một đao, Vứt Đi nương nương nổi tiếng bây
giờ lại bị một đám nam nhân hành hạ đến chết tại Đắc Tiên viện, cả đời mĩ danh
của ngươi xem như kết thúc rồi. Đừng nói là Phương phu nhân, dơ bẩn như ngươi
thì ngay cả làm thị thiếp của Phương Mặc cũng không xứng! muốn dành tướng công
với ta sao, ngươi cho rằng tỷ muội Thạch gia chúng ta dễ đối phó như vậy à? !”
Sau khi thạch diêu thoải
mái nói xong lời này liền quay lại ghế ngồi xuống, ánh mắt có chút nhàn nhã.
Nhìn qua lão bảo: “Vứt đi nương nương giao cho ngươi, ngươi đi tìm mấy người
dựa vào điều kiện mà ta nói, phân phó cho tốt đi.”
“Việc này. . . Phu nhân,
lão nô ta. . .” Lão bảo nhìn Mục Tiểu Văn một chút, áy náy không dứt.
Thạch diêu cười khẽ một
tiếng: “Bảo mẫu, ngươi không muốn sau này chết mà chết bây giờ sao? Đã là ngươi
trên cùng một con thuyền, ngươi cho rằng ngươi bây giờ thu tay lại, sau này ả
sẽ không tìm tính nợ sao?”
Mục Tiểu Văn yếu ớt nói:
“Thạch diêu, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi sao?”
Lão bảo nhìn Thạch diêu
một chút, lại nhìn Mục Tiểu Văn một chút, rồi chạm vào ánh mắt âm trầm của Quý
Tử Ngôn, chỉ có thể cắn răng một cái nói: “Lão nô biết rồi, phu nhân hãy yên
tâm đem chuyện này giao cho lão nô a.”
Xem ra việc này đã không
còn đường quay lại nữa rồi, phải đển nàng chịu nhục vậy, bất quá Thạch diêu chỉ
muốn tìm người khí dương để làm nhục nàng, cũng không có nói là tuổi phải như
thế nào, sao lại vì chuyện nhỏ này mà chết được chứ?
Cũng may bà ta phải đi
tiếp khách, rốt cục nàng có thể ở trong căn phòng sáng ngời này, nghỉ ngơi trên
chiếc giường ấm áp một chút. Lão bão phái người đến bôi thuốc ở hai đầu gối cho
nàng. sự đau đớn ở đầu gối giảm bớt, cùng với chiếc giường ấm áp, Mục Tiểu Văn
rất nhanh đã ngủ. Khi tỉnh lại, ánh mắt sảng khoái nhưng bên giường lại có thêm
một người.
Sao lại nhanh như vậy
chứ? Tâm Mục Tiểu Văn phát lạnh.
Thấy nàng tĩnh, nam tử
đầu đội khăn hai tay chà xát vào nhau, miệng chảy nước miếng: “Tiểu mỹ nhân,
ngươi tỉnh dậy rồi a?”
Thấy Mục Tiểu Văn muốn
ngồi dậy, hai tay hắn liền lộn xộn đỡ lấy, vừa giải thích: “Hôm nay ta đánh
cuộc ở Đắc Tiên viện, đạt chiến thắng cuối cùng, bảo nhi liền nói để ta đến mở
hàng với ngươi, thuận tiện dạy dỗ ngươi một chút. Ta biết, ngươi là tiểu thư
nhà quan, giờ đây trong tình huống này cũng không muốn a. Ngươi yên tâm, công
tử ta sẽ thương ngươi a, có lần đầu sẽ làm ngươi muốn lần hai.”
Bảo nhi chính là lão bảo
rồi. Tên này nói khiến cho Mục Tiểu Văn cảm thấy tức giận, không dám quá mức
chống cự, làm bộ đau đớn mà tránh khỏi sự kiềm chế của hắn. Chỉ là, tại sao hắn
lại biết nàng vốn là tiểu thư nhà quan?
Chưa mở miệng, tên này
lại mở miệng nói tiếp, vẻ mặt hưng phấn vì trúng thưởng: “Bảo nhi nói cho ta
biết, ngươi là tiểu thư nhà quan của Dị quốc gặp nạn, ta còn không tin a. sao
chuyện tốt như vậy lại đến lượt ta chứ? Còn nói ngươi tính tình quật cường, sợ
làm bị thương khách, liền để ta đến dạy dỗ ngươi, mà con không lấy tiền nữa.
Ngày thường ta đến đây, không có tiền gọi nhưng cô nương hầu hạ, vậy mà hôm nay
lại trúng thưởng. Ta còn có mấy huynh đệ chờ ở đây, đều không có tiền, hôm nay
cuối cùng cũng được hưởng thụ rồi.”
Nam tử hưng phấn vừa nói vừa chà xát tay, Mục Tiểu Văn
nghe hắn nói, tức giận trong lòng càng ngày càng tăng, hận không thể một quyền
đánh lại hắn.
Đúng rồi, Lưu Vân quốc
mặc dù quốc thái dân an, nhưng ở dị vực có nhiều nước nhỏ không ngừng gây chiến
loạn, nước nào gặp loạn tan nát thì người dân cũng trở thành những nô lệ cho
các nước khác; đặc biệt là nữ nhân, bình thường không bị bán làm nữ nô thì cũng
vì cầu ăn cầu mặc mà phải bán mình. Có thể tùy ý mà lăng nhục tiểu thư nhà
quan, rất nhiều người thích cảm giác này. trước kia Phương Mặc nói cho Mục Tiểu
Văn ng nhưng nghe chỉ là nghe mà thôi, chỉ coi như nghe kể chuyện xưa, không
nghĩ tới có một ngày điều đó sẽ phát sinh tại chính mình trên người.
Miễn phí ư, miễn phí mà
lại được sắc thái này, cho dù vẻ đẹp của nàng không thượng đẳng, nhưng cũng có
khối người ham muốn, thèm thuồng. Thạch Diêu, ngươi quả nhiên đã chuẩn bị chu
đáo!
Trước đây chỉ cảm giác
nàng ta thích làm trò ta đây, không có gì ác ý đáng lo nhưng bây giờ Mục Tiểu
Văn lại hận mà nắm chặt tay khiến cho móng tay cắm chặt vào da. Thạch Diêu,
ngươi để một đám người đến vũ nhục ta, tốt nhất là ngươi hãy trức tiếp giết ta
đi!
Làm sao bây giờ, nàng
trốn không thoát, tránh cũng không thoát, người cứu viện lại chậm chạp không
đến.
Không tự chủ được mà rơi
lệ, nàng hối hận lúc đầu tại sao chỉ nghe lời nói từ phía Thủy Tâm công chúa,
đã vội vã xuất cung. Hoặc nói lời từ biệt với Hoàng thượng cũng đã tốt rồi.
Hoàng thượng, ngươi có đến cứu ta không?
Nam tử thấy Mục Tiểu Văn rơi lệ, liền ôm nàng vào trong
lòng, còn muốn nhân tiện cởi áo của nàng ra. Bộ quần áo màu vàng này vốn là lão
bảo sai người thay cho nàng lúc nãy, nàng tưởng đó là một loại áo ngủ nào đó,
dễ cởi dễ mặc. Bây giờ xem ra, không phải là quần áo mặc thường ngày, bởi vì
chỉ cần kéo nhẹ thì nó đã rớt ra, rõ ràng vốn là đồ dùng để hoan ái mà thôi!
Mục Tiểu Văn nổi lên sự
hận thù, nắm lại bàn tay đang muốn làm loạn của tên nam tử kia, nàng rất muốn
đánh lại hắn, nhưng thoáng thấy ánh mắt hung ác của hắn, trong lòng rùng mình
liền tỉnh táo lại.
Lúc này nàng không thể
bối rối, chỉ có thể tự cứu mình thôi!