Vứt Đi Nương Nương

Chương 104: Q.1 - Chương 104




Thân thể áp vàomình hình như đang nóng lên, lại có chút cảm giác mát mát ngứa ngứa bên cổ truyền tới, Mục Tiểu Văn cố mở mắt ra nhìn xem có chuyện gì nhưng bị một bàn tay bịt mắt lại.. một mảnh đen thui.

Đầu óc mơ hồ, theo bản năng nàng khẽ rên rỉ muốn né tránh nhưng bên hông lại bị một sức mạnh chế trụ lại. Cũng trong lúc này cơ thể Lý Vân Thượng cứng ngắc, hắn tỉnh táo lại.

- Tiểu Văn? – hắn nhẹ giọng gọi

- .. hửm? – Mục Tiểu Văn đáp lời trong mơ hồ, thân thể mềm nhũn tựa vào người hắn.

Lý Vân Thượng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn … rất nóng rồi!

Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng đem dục vọng áp chế xuống rồi ngồi xuống ghế đá, ôm nàng ngồi trong lòng. Nhìn thấy nàng dù bị hắn tính kế, lợi dụng nhưng vẫn hồn nhiên ngủ say, hắn thầm nhủ trong lòng sau này nhất định sẽ không cho nàng uống rượu với người bên ngoài.

Ngồi một hồi, những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông lướt qua làm cho tâm hắn dần tĩnh lại, lúc này Lý Vân Thượng mới dám nhìn nàng thật kỹ một lần nữa. Vì sợ lạnh mà khoác lên người một bộ y phục màu đen dày dịt, chiếc cổ trắng noãn hơi lộ ra khiến vừa rồi hắn hôn có chút khăn. Trên đầu không biết đội thứ mũ gì mà vừa dày vừa nặng, trông cứ như một gã bình dân ở một tỉnh nhỏ vậy. Nhờ hai gò má ửng đỏ trông rõ là đáng yêu, vài sợi tóc từ trong mũ rớt ra trên trán, trông nàng mới giống một người con gái.

Bất giác Lý Vân Thượng mỉm cười.

Hắn đường đường là một hoàng đế, sao có thể thích một người con gái như thế này chứ?

… …

Sau lần uống rượuMục Tiểu Văn và Lý Vân Thượng vẫn duy trì tình trạng như cũ, nàng không có nhiều cung kính nhưng cũng không dám bất kính với hắn. Tưởng rằng hắn có âm mưu gì nhưng cái bộ dáng cười cười với nàng thì lại không giống. Vài lần hỏi hắn vì sao không về hoàng cung, sắc mặt hắn sụp xuống đến là đáng sợ vì vậy nàng không hỏi thêm gì nữa. Dù sao hắn cũng không phải là ông trời của nàng!

Thôi Minh Vũ vốn là một người rất khó gần vì vậy cứ nhìn thấy hắn là nàng tránh; thỉnh thoảng hùa với sư phụ trêu chọc hắn một chút nhưng cuối cùng là chuốc lấy thất bại. Lúc xoay người rời đi, nàng cảm giác hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói..,Kệ, coi như là nàng bị ảo giác đi!

Việc làm ăn của Vi tiếu đường càng ngày càng tốt, gần lễ mừng năm mới, cũng chuẩn bị lễ phẩm tặng cho mọi người xung quanh. Các cô nàng thì ra sức tặng mấy vật trang sức nhỏ nhỏ xinh xinh khiến cho Phỉ Mính bị một trận đỏ mắt, cái gì cũng phải kiểm qua, có trách thì đã muộn, trong phòng ốc đều đã đầy ngập. Cũng có ông chủ đưa tới mấy hòm lễ phẩm, thậm chí Cổ Diệp muốn nổi bật liền tặng nàng một con búp bê bằng vải. Thật sự là rất vui và ấm áp!

Nỗi nhớ về Phương Mặc càng ngày càng da diết, Thiên Hương thấy thế không đành lòng nên nói cho nàng biết hãy chờ qua năm, chờ cho tuyết tan hết sẽ đi đón Phương công tử về. Bởi vậy, nàng cứ ngồi đếm từng ngày mong cho mau hết năm. Nhưng năm nay bận rộn quá, bao nhiêu là công việc cứ quấn lấy nên nỗi nhớ cũng thuyên giảm đi chút chút.

- Phỉ Mính, đã gửi thiệp mừng tới cửa hàng vật phẩm trang sức chưa?

- Đã gửi rồi, công tử!

- Chi Điêu, đã gửi lễ mừng năm mới tới võ quán bên kia chưa?

- Đã gửi rồi!

- Thiên Hương, chuyện này nên làm thế nào?

- Không sao, ta sẽ đi tới đó.>… …

Khi ngồi xuống nghỉ một hơi lấy sức, đột nhiên nàng nhớ tới hoa khôi trong cuộc thi múa lần trước – Chung Thiên Thiên gần đây thường lui tới nơi này; mỗi khi nhìn thấy Lý Vân Thượng đều lộ vẻ xấu hổ. Chỉ tiếc Lý Vân Thượng như đầu gỗ không có phát hiện ra tình ý của người ta. Có lẽ nàng nên giúp họ một chút vậy.

Chung Thiên Thiên mặc dù gửi thân tại chốn lầu xanh nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân; về dung mạo hay lời ăn tiếng nói đều hơn người; tính cách ôn nhu như nước. Nàng và Nguyệt Cơ có điểm giống nhau về thần thái, hẳn là rất vừa ý Lý Vân Thượng?

Suy nghĩ một chút, nàng đứng lên đi tới phòng của Lý Vân Thượng.

- Hoàng thượng còn đang nghỉ ngơi! – mới đi tới trong viện thì Thôi Minh Vũ đã đưa kiếm ra ngăn nàng lại. Ánh mắt hắn vẫn cao ngạo như trước nhưng có gì đó không đúng, nàng không thể nào nói ra được đó là cái gì.

- Trời cũng đã sáng rồi!

- Sáng sớm nay người mới ngủ.

Mục Tiểu Văn nghe vậy liền xoay người rời đi, ai nờ Mục Tiểu Văn lại duối kiếm ra ngăn bước nàng, kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng đột ngột đưa lên vậy vẫn làm cho Mục Tiểu Văn hoảng sợ.

- Thôi đại nhân có chuyện gì sao?

- … Không có việc gì. – Thôi Minh Vũ dường như cũng thấy nghi hoặc vì sao mình lại cản nàng lại. Thần sắc này hoàn toàn tương phản với sự bình tĩnh vốn có của hắn, Mục Tiểu Văn đã nhìn thấy vài lần rồi.

Mà nhìn kỹ một chút thì thấy Thôi Minh Vũ tuổi còn rất trẻ. Cái bộ dáng vân đạm phong thanh, ứng xửài giỏi hàng ngày cộng thêm đôi mắt hoa đào vừa sắc bén vừa mị hoặc kia làm cho người ta có cảm giác hắn rất già dặn, nhưng hắn chắc cũng chỉ hơn Lý Vân Thượng một hai tuổi là cùng.

Hôm nay hắn lộ ra cái bộ dáng ngay thơ ngàn năm không gặp khiến cho Mục Tiểu Văn phát hiện nhiều điều thú vị. Da mặt hắn rất mịn màng, đôi mắt đen nhánh sâu hút, chắc chắn hắn còn rất trẻ nha!

- Thôi Minh Vũ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi ba. Hỏi cái này làm gì?

Hai mươi ba, ở thời hiện đại thì mới đến tuổi tốt nghiệp đại học thế mà hắn đã phụ tá một vị hoàng tử mưu quyền trở thành một hoàng đế.

- Ngươi ở bên cạnh hoàng thượng từ nhỏ sao?

- Ta nhìn hoàng thượng lớn lên.

Rõ ràng tuổi không hơn nhiều lắm thế mà còn nói là nhìn hắn lớn lên, cái giọng điệu này cùng với diện mạo thành thục kia dù sao nhìn cũng còn ngây thơ, trẻ con chán. Mục Tiểu Văn khẽ cười một tiếng.

- Ngươi cười cái gì? – Thôi Minh Vũ như tỉnh táo lại, mắt hoa đào ánh lên, ngữ khí có vài phần bất mãn.

- Không có gì. – Mục Tiểu Văn lắc đầu rồi hỏi tiếp. – Vì sao ngươi lại ở bên cạnh hoàng thượng?

- Cha ta chịu ân huệ của hoàng hậu nên để cho ta hầu hạ nhị hoàng tử để báo ân! – Thôi Minh Vũ do dự một lát mới trả lời.

- Ồ, để ta đoán một chút nhé. Từ nhỏ ngươi đã tài trí hơn người, võ nghệ siêu quần cũng không bị mấy cái dục vọng quyền thế địa vị vây hãm, là một người nổi tiếng trên giang hồ. Nhưng với hoàng thượng thì tình như thủ túc, một lòng một dạ báo ơn, bất ly bất khí (không xa lìời bỏ), có đúng không?

- Ngươi.. sao ngươi lại biết? – Thôi Minh Vũ kinh ngạc hỏi lại.

- Là đoán thôi! – Mục Tiểu Văn nhìn hắn.

Nàng lại giải thích cho hắn một hồi nữa. Hắn và Lý Vân Thượng đều là người có rất nhiều kinh nghiệm, trải qua nhiều chuyện tàn khốc, hắn luôn đứng về phía Lý Vân Thượng cũng là chuyện đương nhiên.

Còn cái thái độ cư cao lâm hạ (đứng ở trên cao mà nhìn xuống) nhất định là do từng làm người nổi tiếng, kẻ hơn người mới có. Kỳ thực, nói về mưu kế âm hiểm thì hắn rất lợi hại nhưng về phương diện am hiểu đời thường thì không có, cái này nàng nghĩ có lẽ là vì xuất thân từ quần chúng lại bị chán ghét, cũng không khó lý giải cho lắm.

Lại nói tiếp, đánh giá một cách khách quan thì hắn cũng là một người rất đơn thuần. Bất ly bất khí, một Thôi Minh Vũ dù ở bất kỳ nơi nào cũng lo nghĩ cho Lý Vân Thượng, tính ra cũng là một con người bình thường mà thôi.

Oán hận trước kia đối với hắn đột nhiên biến mất biệt tích, nàng cảm thấy nếu mở rộng lòng mình để tha thứ cho người khác thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ thở hơn. Cách này vừa hay lại vừa có lợi.

Mục Tiểu Văn khẽ mỉm cười rồi vươn tay ra với hắn:

- Mặc kệ lý do vì sao trước kia ngươi hãm hạ ta, hôm nay ta chỉ là một người bình dân, đối với hoàng thượng hay đối với ngươi đều không có chút uy hiếp nào. Ngươi đừng đề phòng với ta nữa, có được không? Ta cũng tha thứ cho ngươi. Chúng ta “tiếu mẫn ân cừu” (ý nói một nụ cười có thể xóa đi hết mọi ân oán cừu hận).

- … Tiếu mẫn ân cừu? – Thôi Minh Vũ lầm bầm trong miệng câu nàng nói. Vẻ mặt này của hắn chưa từng thấy qua khiến cho Mục Tiểu Văn cảm giác được có điểm ấm áp. Làm người, nếu không có si sân trăm thái (thái độ, cảm xúc một con người) thì thiên hạ đều nằm trong tay một người duy nhất, nếu vậy thì buồn chán chẳng có gì thú vị.

- Đúng vậy, tiếu mẫn ân cừu. Có thể ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một thứ dân không đánh để nói tiếu mẫn ân cừu với ngươi nhưng…

Thôi Minh Vũ liền vươn tay ra cầm lấy tay nàng.

Trong thế giới tuyết trắng, một cánh tay thon dài hình như có chút khẩn trương mà vươn ra nắm lấy một cánh tay nhỏ bé thô ráp.

Mục Tiểu Văn không biết Thôi Minh Vũ là khách sáo hay không thật tâm hay không nhưng nàng vẫn cảm thấy có một dòng nhiệt ấm nóng rót vào trong lòng mình. Không biết gần đây có chuyện gì có thể khiến hắn tiếp nhận sự hòa giải nhanh như vậy, chỉ biết rằng, tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng mối quan hệ giữa nàng và Thôi Minh Vũ đã tiến thêm một nấc thang mới. Nếu nàng không chủ động tiến tới thì chỉ e nàng và Thôi Minh Vũ vẫn cứ mãi giậm chân ở một chỗ mãi.

Thật may mắn là nàng đã chủ động bước về phía trước! Nếu giữa người với người cách nhau một trăm bước thì nàng nguyện ý bước lên chín mươi chín bước, và người kia chỉ cần bước lên một bước mà thôi.

Mục Tiểu Văn vươn tay ra hoàn toàn là hữu tình, nàng cũng dùng hết tâm tư mà cầm lấy tay hắn siết chặt.

Dường như Thôi Minh Vũ không quen lắm nên ngay sau đó liền buông tay ra rồi vội vã rời đi. Nhưng rõ ràng Mục Tiểu Văn đã nhìn thấy vừa rồi hắn vội vàng thu lại một nụ cười nơi khóe miệng, vẻ mặt lúng túng không biết làm sao, mắt hoa đào hẹp dài không hề sinh một chút mỵ hoặc gây áp lực, ngược lại càng làm cho hắn giống một tiểu hồ ly đáng yêu vô cùng.

Quả nhiên là đời người không phải lúc nào lòng người cũng bất biến, chỉ cần chân thành thì đều có thể thay đổi tất cả.

Mục Tiểu Văn nhìn theo hướng Thôi Minh Vũ rời đi một hồi lâu, khóe miệng lại vung lên một nụ cười ấm áp. Rồibiết qua bao lâu, nàng lại giật mình, nàng lại có thể giải hòa với Thôi Minh Vũ ư? Hắn hại nàng như vậy, cứ thế mà tha thứ cho hắn? Đứng một hồi lâu, nàng vẫn cảm giác chuyện vừa rồi không thể nào tin được. Không phải Thôi Minh Vũ bị ma nhập mà là nàng còn chưa tỉnh rượu hẳn!

Nhưng mà cũng không có mất mát gì, ngược lại trong lòng thấy vui vẻ. Vui vẻ nhanh chóng hội tụ lại thành một thứ tình cảm ấm áp, đứng ở bên ngoài viện hàn khí bức người như vậy cũng không cảm thấy lạnh.

Rốt cuộc nhớ lại mục đích mình tới đây, nàng đẩy cửa đi vào. Nàng nhẹ giọng gọi hai tiếng nhưng không có người nào đáp lại.

Lý Vân Thượng đang nằm ngủ trên giường.

Lại nói, điều kiện vật chất ở thành Thiên Lạc tuy không kém nhưng đối với một hoàng đế như hắn mà nói thì vẫn còn đơn giản chán. Thế mà hắn lại chịu ở lại đây nhiều ngày, thật sự làm cho người ta khó tin.

Áo ngủ bằng gấm đơn giản rơi xuống thành giường, mái tóc đen buông xõa trên chiếc chăn đắp. Mục Tiểu Văn đi qua, đang lúc chần chừ không biết có nên đánh thức hay không thì hắn mở mắt.

Hình như còn đang trong mộng, đáy mắt Lý Vân Thượng tràn ngập sương mù:

- Tiểu Văn?

Tim Mục Tiểu Văn như đánh trống.

Nửa khắc im lặng, Lý Vân Thượng tỉnh táo lại, khoác áo rời giường. Mục Tiểu Văn quay người đi chỗ khác nhưng trái tim vẫn đập lợi hại. Chờ khi hắn có chút xấu hổ mà gọi “Mục công tử” thì nàng mới quay người lại.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thoáng thấy hai gò má hắn hơi hơi đỏ. Khi nàng đem ý đồ của mình tới đây nói ra thì sắc mặt hắn nhanh chóng chuyển sang trắng b

- Ngươi thật sự muốn làm như vậy? – thanh âm có chút run rẩy.

- Đúng vậy!

- Mục công tử, ngươi suy nghĩ một chút rồi trả lời cũng không muộn.

- Chuyện này thì có gì phải suy nghĩ chứ hoàng thượng. Ta là có ý tốt, Chung Thiên Thiên khá giống với Nguyệt Cơ cô nương, chẳng lẽ hoàng thượng không động tâm chút nào sao?

- Không có! – sắc mặt Lý Vân Thượng trầm xuống.

- Hoàng thượng không nên tức giận, nếu hoàng thượng vô tình thì coi như Tiểu Văn nhiều chuyện rồi! – không thích thì là không thích, cần gì mà phản ứng gay gắt như vậy chứ? Mục Tiểu Văn xoay người rời đi.

- Mục Tiểu Văn… Ngươi vẫn còn hận ta sao?

Mục Tiểu Văn xoay người lại:

- Hoàng thượng nói gì vậy, tiểu dân sao dám hận hoàng thượng?

- Mục công tử nói thật lòng sao?

- Tiểu dân không dám.

- Mục công tử! – vẻ mặt Lý Vân Thượng lúc này vừa tái nhợt vừa kiên quyết mang theo mười phần nghiêm trang không thể phản kháng của một quân vương.

Mục Tiểu Văn cảm thấy đầu phát đau, đưa tay lên ray ray thái dương rồi nhìn vào đôi mắt hắn; dần dần, nàng bị ánh mắt của hắn khiến cho nghiêm túc hẳn. Nếu hắn muốn biết vậy thì để nàng nói cho hắn

- Hoàng thượng, nếu Phương Mặc không có chuyện gì thì ta sẽ không hận người. Sau này ta muốn cùng Phương Mặc tiêu dao thiên hạ, chuyện cũ trước kai không muốn quan tâm tới nữa.

- Nàng! – trên mặt Lý Vân Thượng hiện lên sự tức giận.

Mục Tiểu Văn cả kinh, nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc cũng tới lúc bộc phát rồi sao? Theo điều kiện phản xạ, nàng nắm lấy kim bài miễn chết bên hông, cảnh giác nhìn về phía Lý Vân Thượng; lúc sau lại thấy ánh mắt hắn như bị kiềm hãm, thất vọng hạ xuống.

- Được! – dường như Lý Vân Thượng nghiên răng mà nói, trong đáy mắt có tia tuyệt vọng. – Ta theo mong muốn của nàng, thu nhận Chung Thiên Thiên. – vừa nói hắn vừa mở cửa đi ra ngoài.

Mục Tiểu Văn lấy làm khó hiểu, không thích thì không thích, sao lại nói là theo ý nàng chứ? Nhưng nếu hắn đã nói như vậy thì mọi chuyện cứ thế mà làm đi.

Sau khi thương lượng với Thiên Hương một hồi, nàng cho người gọi Chung Thiên Thiên tới; trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối mặt với nàng ấy lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

- Thiên Thiên muốn đi theo Lý công tử! – nhìn ra sự do dự của Mục Tiểu Văn, Chung Thiên Thiên liền mở miệng.

- Chỉ là…

- Công tử không nên quá lo âu, Thiên Thiên biết Lý công tử nhất định là một người bất phàm, đi theo hắn chắc chắn sẽ chịu không ít đau khổ nhưng trái tim Thiên Thiên sớm đã thuộc về Lý công tử, cho dù có bị tổn thương hay đau khổ thì Thiên Thiên vẫn chịu được. – Chung Thiên Thiên vì hạnh phúc của chính mình cũng không cố thẹn thùng nữa mà bạo gan mở lời thỉnh cầu.

Mục Tiểu Văn thở dài, nàng cũng có đả động qua điểm này khổ điểm kia cực nhưng thấy Chung Thiên Thiên vẫn không nề hà gì nên cuối cùng đành

Ánh mắt hạnh phúc của Chung Thiên Thiên trong giây phút đó khiến cho người ta hoa mắt. Lý Vân Thượng quả nhiên là họa thủy!

Mặc dù hoàng cung không phải là tốt nhưng nếu để một Chung Thiên Thiên xinh đẹp nhu hòa rơi vào tay một kẻ nào đó không ra gì thì còn hơn chán. Để cho Thiên Hương nói qua cho nàng biết vài điều để biết cách tự bảo vệ mình, sau đó mọi người thu xếp hành lý giúp nàng.

Trước tiên là giúp hai người họ bồi dưỡng tình cảm, khi Lý Vân Thượng đi sẽ đem theo nàng ấy tiến cung. Đã lâu vậy rồi, Lý Vân Thượng cũng nên hồi cung. Chờ qua ngày mùng một tết nàng sẽ đi tìm Phương Mặc, Lý Vân Thượng hồi cung và từ nay sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa.

Cuối cùng thì năm mới cũng tới, có lẽ vì muốn đền bù cho Mục Tiểu Văn nên Thiên Hương tổ chức lễ mừng năm mới rất náo nhiệt, cách đó vài dặm cũng nghe được tiếng nói cười vui vẻ cùng tiếng pháo hổ tưng bừng.

Năm cũ đi qua, năm mới đến, Vi tiếu đường cho người phát quà tết, dân chúng xung quanh cũng kéo tới, nơi nơi đều hân hoan tiếng nói chuyện; nhất là những đứa nhỏ lại càng hăng hái mà nô đùa.

Lúc chơi đắp người tuyết với Phỉ Mính và Khởi Chi Điêu, nàng giật mình nhớ lại lúc còn nhỏ ở thời hiện đại. Nhìn mọi người vui cười, không hiểu sao Mục Tiểu Văn lại cảm thấy bi thương. Hai năm trôi qua với nhiều chuyện thê thảm, hôm nay ngọt ngào ấm áp như vậy ngược lại có chút khó chịu, hụt hẫng.

Không thấy Lý Vân Thượng đâu, nàng hỏi hạ nhân thì biết được hôm nay hắn muốn cùng Chung Thiên Thiên trải qua một đêm lãng mạn. Đột nhiên, nàng không tự chủ mà đi đến chỗ hắn.

Đêm năm mới chung quanh treo đầy đèn lồng, thật ra đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy cửa phòng hắn có bóng người. Chung Thiên Thiên ngồi bên cạnh bàn, hình như đang rót trà, thân hình có chút không yên nhưng không thấy Lý Vân Thượng đâu c

Mục Tiểu Văn đi lại gần một chút thì nhìn thấy một góc áo màu trắng dựa vào cạnh bàn. Nàng lại tới gần thêm một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy cả người Lý Vân Thượng.

Lúc vừa nhìn thấy, nhất thời Mục Tiểu Văn cảm thấy mình như bị sét đánh, miệng lưỡi khô khốc, miệng phát không ra tiếng.

Mái tóc đen dài của Lý Vân Thượng vẫn buông xõa một cách tùy tiện nhưng so với trước kia hình như đen hơn, dày hơn. Đôi mắt vẫn như cũ nhưng ánh mắt thâm thúy vừa khiến cho người ta nhìn mãi vừa như khiêu khích người ta phạm tội, dáng vẻ câu hồn lạc phách. Da mặt trắng nõn tới mức có cảm giác trong suốt, chỉ cần liếc nhìn qua một cái thôi cũng làm cho người ta muốn sờ vào. Vạt áo hắn nửa kín nửa hở làm lộ ra lồng ngực rắn chắc trắng trẻo. Tóm lại một câu chính là đẹp khuynh quốc khuynh thành (nghiêng nước nghiêng thành), thiên nhân chi tư (tư chất, tâm tư hơn người), quốc sắc thiên hương, trầm ngư chi mạo (theo câu “Trầm ngư lạc nhạn chi dung, bế nguyệt tu hoa chi mạo – dung nhan chim sa cá lặn, diện mạo trăng thẹn hoa nhường ~~ ý chỉ mỹ nhân – cụ thể nói về tứ đại mỹ nhân của TQ và dẫn đầu là Tây Thi), dung mạo so với Phan An còn hơn…

Mục Tiểu Văn đem hết những từ ngữ có thể nghĩ đến ra mà ví von nhưng vẫn không đủ để tả về dung mạo của hắn. So với hắn thì Chung Thiên Thiên không là gì, Thiên Hương không là gì, Nguyệt Cơ không là gì.. người nào cũng kém hắn. Lúc này nàng mới ngộ ra một điều, Chung Thiên Thiên căn bản cúi đầu rót trà chứ không dám nhìn thẳng Lý Vân Thượng, sợ nhìn rồi cũng có phản ứng giống nàng thôi.

Thì ra liễm sắc mặt thuật (1 thủ thuật ném đậy dung mạo) là như vậy, dung mạo bình thường căn bản không bằng một phần vạn với hắn lúc này. Người nhìn thấy dung mạo của hắn phải làm sao mới cầm lòng được? Trách không được hoàng hậu vì hắn mà trở mặt với hoàng thượng, trách không được Thôi Minh Vũ đối với hắn bất ly bất khí, trách không được Lý Vân Hạ trân trọng hắn, trách không được có nhiều nữ tử yêu thương hắn như vậy. Thì ra tất cả đều có nguyên do của nó!

Hắn nhất định là đệ nhất họa thủy (kẻ gây tai họa)

Ngơ ngác đứng đó hồi lâu, trong lỗ mũi nàng hình như có cái gì đang chảy xuống. Nàng lấy tay sờ sờ thử, thì ra là… máu mũi! Không thể nào, một đứa con gái ngắm một thằng con trai mà cũng chảy máu mũi sao? Chuyện động trời!

Được rồi, cứ cho là chảy máu mũi rất xấu hổ đi, cứ cho là nàng thích nhìn trai đẹp đi, cứ cho là có liên quan tới hắn đi, còn có cái máu mê trai nữa.. nhưng mà…

Lúc này Lý Vân Thượng đã thấy nàng, hắn hài lòng mà nhìn phản ứng của nàng tiếp đó ôm và hôn Chung Thiên Thiên.



Máu mũi lại chảy xuống!

Mục Tiểu Văn xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc rống trong lòng vừa hô: “Phương Mặc, mau trở về đi, nếu không nương tử của chàng sẽ hồng hạnh vượt tường mất!”

Lý Vân Thượng đúng là kẻ hèn hạ, kẻ hạ lưu, dám dùng nhan sắc để dụ hoặc Chung Thiên Thiên!

May mà lúc này nàng có chút lý trí, lập tức hạ lệnh cho người canh gác bên ngoài viện không cho bất kỳ một nữ tử nào đi vào. Không, cả nam tử cũng không cho vào, thời đại này cũng rất thịnh hành chuyện nam nam, vạn nhất có người không may dính vào thì biết làm sao được?

Ba chân bốn cẳng mà phân phó hết, lại bị cơn gió lạnh thổi qua khiến cho Mục Tiểu Văn thanh tỉnh đôi chút. Nghĩ lại, Lý Vân Thượng cần gì phải dùng sắc đẹp mà dụ hoặc Chung Thiên Thiên, vậy thì tại sao hắn lại làm như vậy chứ?

Còn nữa, nếu để cho người ta nhớ lại hắn chính là nhị hoàng tử yêu mị trước kia thì phải làm sao? Sao hắn có thể bất cẩn vậy chứ? Còn tên Thôi Minh Vũ kia đi đâu mất rồi?

Mục Tiểu Văn cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng rồi!

Lý Vân Thượng sớm đã đẩy Chung Thiên Thiên ra, trong đầu hắn sớm tính toán để cho Mục Tiểu Văn nếm một chút vị chua, chờ nàng tiến vào ngăn cản nhưng không ngờ nàng lại chạy đi như vậy.

Chung Thiên Thiên vốn có tình có ý với hắn, hôm nay khó khăn lắm mới được sắp xếp ở gần, sau khi bị đẩy ra nàng vẫn còn thẹn thùng mà tiếp cận hắn. Nhưng lúc bị Lý Vân Thượng căm ghét mà đẩy ra một lần nữa thì nàng lập tức mất sạch vẻ xấu hổ. Thoáng định thần nhìn về phía Lý Vân Thượng thì hoảng hốt phát hiện Lý Vân Thượng nôn ra một búng máu tươi.

- Lý công tử!

- Lý công tử!

Trong lúc không biết phải làm sao thì Thôi Minh Vũ vội vàng chạy đến, đem chưởng lực áp lên sau lưng Lý Vân Thượng:

- Ngươi nộ cấp bách công tâm khiến tao liễm sắc mặt thuật nghịch hành đả thương, trước tiên không nên vận khí!

Phía bên kia, Mục Tiểu Văn dùng mọi cách thu xếp nhưng không hiểu sao lại vẫn có người chạy vào, sau khi một tiếng hét chói tai vang lên thì càng có nhiều người đi vào hơn. Thiên Hương, Phỉ Mính, toàn bộ người ở Vi tiếu đường đều xuất hiện nhưng vẫn không ngăn được đám người kia. Sau đó không ngừng có nữ quyến bị nâng ra.

Còn có chuyện gì to tát khoa trương tới mức làm cho đầu người ta đau đớn sao?

Rốt cuộc Mục Tiểu Văn không nhịn được nữa, nàng chạy vào trong viện, vọt vào phòng, trở tay đóng cửa lại, cố đè ép tức giận xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Lý Vân Thượng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ?>Thôi Minh Vũ chuyên tâm trị thương còn Lý Vân Thượng thì sắc mặt đã tái nhợt, trong miệng vẫn còn tuôn ra máu tươi, nói không ra lời.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta chứ?

- Bây giờ ta cái gì cũng thể uy hiếp được ngươi, cũng không có uy hiếp gì với ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi còn muốn làm loạn tới khi nào hả?

Lý Vân Thượng hít lấy một ngụm khí, sắc mặt ưu thương:

- Tiểu Văn, phải đền bù như thế nào mới có thể trở lại như lúc ban đầu?

- Không thể trở lại được! Ngươi vô tình như vậy, sao có thể quay trở lại được chứ?

- Chúng ta có cả đời, bước từ từ, có thể trở về!

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

- Tiểu Văn, ta muốn nàng ở bên ta, ta muốn chúng ta ở bên nhau!

Mục Tiểu Văn bật cười ha ha, cười ra nước mắt:

- Hoàng thượng, cuối cùng thì ngươi cũng phát hiện ra điểm tốt của ta rồi sao? Ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế quá cô đơn nên muốn tìm người nếm chịu chung với ngươi sao? Không bao giờ quay về được! Tình cảm của ta từng dành cho ngươi, sự mê luyến của ta cũng từng dành cho ngươi nhưng chính tay ngươi đã phá hủy tất cả, bây giờ tất cả những chuyện đó chỉ như một truyện khôi hài ngớ ngẩn mà thôi!

- Vậy nàng nói cho ta biết phải đền bù như thế nào đây?

- Đền bù như thế nà

- Chẳng lẽ… nàng vẫn còn hận ta sao?

Ngữ khí Mục Tiểu Văn lạnh như băng:

- Ta căm ghét ngươi! Ta hận ngươi! Tốt nhất ngươi cũng hận ta đi, như vậy chúng ta vĩnh viễn tránh xa nhau, căm ghét nhau!

Thanh âm Lý Vân Thượng trở nên vô lực mà tuyệt vọng:

- Ta đối với nàng như vậy hối hận còn không kịp sao có thể hận nàng chứ? Nếu thật sự nàng muốn ta hận nàng thì hãy dùng kiếm đâm chết ta đi, lúc đó nói không chừng ta có một tia hận ý với nàng!

Mục Tiểu Văn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút thanh kiếm bên hông Thôi Minh Vũ đâm tới. Thôi Minh Vũ không kịp ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm vào ngực Lý Vân Thượng.

Phập!

Đó là tiếng lưỡi kiếm đâm xuyên qua da thịt.

Trước ngực Lý Vân Thượng máu túa ra như đóa hoa anh túc nở rộ sặc sỡ.

Mục Tiểu Văn kinh ngạc đến ngây người.

Khuôn mặt Lý Vân Thượng lúc này thê mỹ (thê thảm mà vẫn xinh đẹp):

- Tiểu Văn, ta vẫn không hận nàng được… Ta… phải làm sao bây giờ? Chỉ vì nàng yêu ta… nên mới thấy áy náy với Phương Mặc… mới có thể hận ta. Nàng hận ta cho nên nàng mới biến thành.. biến thành một người bạc tình bạc nghĩa… hận ta ép nàng bỏ rơi Phương Mặc… hận ta.. yêu ta.. một kẻ vô tình… nàng

- Ngươi đừng tự mình suy đoán nữa! – Mục Tiểu Văn quát lên, kiếm lại đâm vào sâu thêm. Thôi Minh Vũ cực kỳ hoảng sợ, muốn ngăn lại nhưng Lý Vân Thượng suy yếu nâng cánh tay ra hiệu, bên môi vung lên một tia cười cầu xin.

- Tiểu Văn, bởi vì nàng chột dạ nên mới không muốn nghe ta nói, không cho ta nói hết. Nàng yêu ta!

- Không phải! – giọng của Mục Tiểu Văn trở nên thê lương. – Hoàng thượng, tại sao ngươi chắc chắn rằng mọi chuyện đúng như suy nghĩ của ngươi chứ? Rốt cuộc thì ngươi dựa vào cái gì mà dám cho rằng như vậy? Tình cảm của ta và Phương Mặc không phải ngươi đã nhìn thấy rõ ràng rồi hay sao, ngươi chẳng phải đã hiểu rõ.. tại sao lại nói ra những lời như vậy chứ? Hoàng thượng, ngươi đúng là quá tự cao tự đại rồi, lúc nào ngươi cũng muốn có được tất cả, ngay cả thế giới này cũng phải theo ý của ngươi. Ta đã sớm không thương ngươi rồi!

Lý Vân Thượng im lặng nghe, sắc mặt dần dần lạnh lẽo nhưng vẫn không giấu được sự tuyệt vọng:

- Được! Bây giờ trẫm hận nàng!

Đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào. Mục Tiểu Văn còn chưa kịp phản ứng thì cửa bị phá mở, quan binh vây quanh bốn phía. Một tướng lĩnh quỳ xuống:

- Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tiếp đó lại có mấy vị đại quan của thành Thiên Lạc chạy tới, nhất tề trong viện quỳ xuống:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Mọi người trong viện cùng nữ quyến sửng sốt ngây người cũng vội vàng quỳ xuống hô to “Hoàng thượng vạn tuế!

Lý Vân Thượng rút thanh kiếm ra ném đi rồi đứng lên, trên người toàn là máu, hướng về phía Mục Tiểu Văn lạnh lùng nói:

- Mục Tiểu Văn, nàng là của trẫm. Trẫm tuyệt đối không cho nàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm!

Sau đó hắn cao giọng nói với toàn bộ người trong viện:

- Từ nay về sau, thành Thiên Lạc không còn Mặc phu nhân, không còn hoa hoa công tử, chỉ có Văn nương nương của trẫm!

Mục Tiểu Văn gằn giọng:

- Lý Vân Thượng, tâm huyết một năm qua của ta lại bị ngươi ngang nhiên phá hủy chỉ trong một khắc! – nàng nắm tay lại đấm tới nhưng bị Lý Vân Thượng nhẹ nhàng đón được.

Lý Vân Thượng lạnh lùng nhìn nàng một cái, lớn giọng nói tiếp:

- Nếu sau này ai có dũng khí thu lưu Văn nương nương, chém đầu cả nhà!

- Tuân mệnh! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Đêm qua đi, một năm mới lại đến, tất cả kết thúc và bất đầu đều nhuốm sắc máu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.