Khi tỉnh táo lại, Mục Tiểu Văn khiếp sợ trước những
chuyện phát sinh lúc này. Lý Vân Thượng muốn ở bên cạnh nàng, Lý Vân Thượng
muốn nàng về hoàng cung, còn nàng thì không hề do dự mà giơ kiếm đâm hắn.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nhưng lại rất
tự nhiên, giống như suy nghĩ trong đầu vẫn luôn muốn nghe thấy chính miệng hắn
nói thích nàng, nhìn thấy bộ dáng hối hận của hắn và nàng sẽ hung hăng giẫm một
đạp lên tấm lòng hắn.
Một nhị hoàng tử tự đại, lạnh lùng.
Một nhị hoàng tử không thể nào tới gần.
Nàng muốn chứng minh, nàng muốn hắn hắn trở về nguyên
hình và hắn cũng chỉ là một người cô đơn mà thôi. Nhưng lần này tới trả thù
nàng như vậy cũng không cần phải giả bộ cao quý thanh khiết như thế. Những suy
nghĩ tốt đẹp trong nàng lại bị sự giả dối, giảo hoạt của hắn phá nát không còn
một mảnh.
Nhà của nàng – Vi tiếu đường, hôm nay cũng vì chủ nhân
mà biến thành một cái nhà tù. Nàng, Thiên Hương, Phỉ Mính, sư phụ, Khởi Chi
Điêu đều bị giam tù trong căn phòng nho nhỏ này, ngoài cửa chính là đám ngự
tiền thị vệ của hoàng thượng.
Dân chúng thành Thiên Lạc bây giờ đều biết Mặc phu
nhân chính là hoa hoa công tử và hoa hoa công tử chính là Mặc phu nhân và cũng
chính là Văn nương nương chạy trốn một năm trước kia. Chỉ trong một đêm, tất cả
cửa hàng của “Tam tiếu vi” đều bị niêm phong, người ở bên trong đều chạy hết,
Táng hoa hành cũng bị hoàng thượng lấy đi.
Một năm – khoảng thời gian không phải là ngắn, các
nàng đồng sức đồng lòng cố gắng xây dựng nên một “Tam tiếu vi”, cuối cùng chỉ
vì một cái phất tay của hoàng thượng, “thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (ngửa tay làm mây, lật
tay làm mưa), bằng quyền thế và tiền bạc, mọi thứ đều bị san
phẳng, không khác gì một con kiến hôi, nhỏ bé đến là buồn cười.
Thiên Hương trầm mặc một hồi lâu rồi mới mở miệng:
- Hoàng thượng đối với ngươi vẫn còn lưu luyến, vẫn
còn tâm tư!
- Thật cảm ơn cái tâm tư của hắn mà tâm huyết một năm
trời của chúng ta bị hủy sạch chỉ trong giây lát. – Mục Tiểu Văn cười đến là
sầu thảm.
- Nếu ngươi đồng ý tươi cười với hắn thì dù có muốn
mấy cái “Tam tiếu vi” , Vi tiếu đường cũng đều được.
- Ngươi muốn ta đi cầu hắn?
- … ngươi đối với hắn một chút tình cảm cũng không có
sao?
- Tình? Làm sao ta lại có tình với hắn chứ? Trừ phi
lần này hắn bị ta giết chết thì may ra ta còn có chút áy náy với hắn. – Mục
Tiểu Văn dường như sắp mất đi lý trí rồi.
Khuôn mặt nàng hiện giờ hoàn toàn không giống với
trước kia, là một bộ mặt gần như dữ tợn. Thấy vậy, Thiên Hương cũng không nói
thêm gì, im lặng.
Hôm qua, sau khi hoàng thượng phân phó xong tất cả thì
hôn mê bất tỉnh còn các nàng thì bị giam lỏng nơi này. Ngày đầu tiên của một
năm mới, mọi thứ cứ như từ trong im lặng mà thức tỉnh dậy. Vừa tờ mờ sáng,
ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó cánh cửa bị mở ra, gió
lạnh xâm nhập, một vị quan lớn của thành Thiên Lạc đi vào.
Hắn nhìn liếc qua Mục Tiểu Văn một cái rồi chậm rãi mở chiếu thư:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Văn nương
nương lần này quay về kinh sẽ khâm định thành Hoàng hậu nương nương. Mong hoàng
hậu…
Lời còn chưa dứt thì Mục Tiểu Văn đã đứng lên, bước
tới gần, giật lấy chiếu thư xé nát vụn rồi ném tung tóe trên mặt đất. Nhìn tên
quan lớn trợn mắt há mồm giống như vừa tức giận lại vừa sợ hãi rồi lại quay
sang nhìn bọn người giương cung bạt kiếm bên cạnh, Mục Tiểu Văn rút kim bài
miễn chết giơ lên trước mặt, ánh mắt tỏa ra hơi lạnh.
Tên quan lui ra ngoài, cửa từ từ bị đóng lại.
Không lâu sau cánh cửa lại bị mở ra, Thôi Minh Vũ đi
vào:
- Hắn tỉnh lại hỏi ngươi có muốn gặp hắn không?
Mục Tiểu Văn bước tới bên cạnh Khởi Chi Điêu, rút
thanh kiếm bên hông hắn rồi lạnh lùng chỉ thẳng vào người Thôi Minh Vũ:
- Cút ra ngoài!
Thôi Minh Vũ bất động!
- Cút ra ngoài!
Cuối cùng Thôi Minh Vũ cũng đi ra ngoài, cánh cửa
“kẹt” một tiếng rồi một lần nữa bị đóng lại nhưng gió lạnh tràn vào làm cho ánh
nến trong phòng cứ chập chờn không thôi.
Trời sáng, tuyết rơi đầy trời phủ trắng xóa một vùng,
những thành cửa sổ bít đầy tuyết, hơi lạnh bao lấy người ta. Thiên Hương thổi
tắt ngọn đèn dầu, nhìn qua Mục Tiểu Văn đang đứng ngồi không yên sau đó bình
tĩnh nói với những người tỉnh táo còn lại:
- Tiếp tục thế này, hoàng thượng sẽ không đả thương
công tử nhưng công tử sẽ chịu đựng không nổi. Chúng ta trốn đi.
- Trốn đi đâu?
- Phương công tử ở Thương quốc, đương nhiên là chúng
ta sẽ trốn tới Thương quốc tìm Phương công tử rồi xây dựng một ngôi nhà mới ở
Thương quốc cũng không muộn.
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu lên, giống như khôi phục lại
tinh thần:
- Đúng vậy, chúng ta đi Thương quốc!
- Các ngươi có ý kiến gì không? – Thiên Hương nhìn mọi
người một lượt.
- Phỉ Mính nguyện đi theo công tử!
- Chi Điêu là thiếp thân thị vệ đương nhiên không thể
rời nửa bước.
- Lão phu d nhiên sẽ đi cùng đồ nhi rồi.
- Tốt lắm! Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi chỗ này!
Mọi người bàn bạc với nhau một hồi, tìm tất cả số ngân
lượng và châu báu có trong phòng gói lại, sau khi thống nhất hướng mỗi người đi
ra, Thiên Hương dẫn đầu đạp cửa vung kiếm xông ra ngoài. Mặc dù là kế hoạch vội
vàng nhưng với thực lực của mọi người thì có thể “đông sơn tái khởi” (điển tích lịch sử thời
Đông Tấn, ý nói tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu lại còn tốt hơn nhiều).
Trong viện nhất thời đại loạn, chỉ nghe thấy tiếng
binh khí va vào nhau loạn xạ. Nội lực của Hác tiên nhân tuy không còn mấy phần
nhưng có chút võ nghệ nên có thể tự bảo vệ mình. Mục Tiểu Văn và Phỉ Mính hoàn
toàn không biết võ công nên dưới sự bảo hộ của Khởi Chi Điêu mà đi ra phía sau.
Trong viện chỉ có một màu máu, Mục Tiểu Văn không cẩn
thận vấp chân ngã, lập tức một lưỡi kiếm chém tới, Khởi Chi Điêu rống giận hét
“Cẩn thận đôi mắt cẩu của ngươi!” rồi vội vàng lao tới. Hắn vừa kéo nàng ra thì
lại nghe thấy Thiên Hương kêu lên một tiếng đau đớn, trên chiếc áo màu xanh cũ
vẽ ra một đường rách dài, lập tức có máu chảy ra.
Mục Tiểu Văn luống cuống tay chân đứng lên rồi rút kim
bài miễn chết ra, lạnh lùng cất cao giọng:
- Các ngươi còn không mau buông binh khí?
Tiếng đánh nhau vẫn không dứt.
- Thấy kim bài như thấy hoàng thượng, kẻ nào dám bất
kính?!
Tiếng nàng đanh thép vang lên, tiếng đánh nhau chậm
lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhớ tới mệnh lệnh của hoàng thượng nhất thời
không biết thế nào.
Một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trong viện:
- Bỏ binh khí xuống, để các nàng đi!
- Thôi đại nhân… – binh lính có chút khó xử.
- Nếu có trách tội xuống thì một mình ta gánh vác, để
các nàng đi! – ngữ khí Thôi Minh Vũ thản nhiên như không, sắc mặt nghiêm túc
không cho người ta phản kháng.
- Dạ!
Rốt cuộc thì mọi người cũng chịu buông vũ khí xuống
rồi lui sang hai bên né ra một lối đi. Khởi Chi Điêu giơ kiếm đi phía trước,
Phỉ Mính giúp đỡ Thiên Hương đi theo sau, Hác tiên nhân thì vung kiếm đề phòng
phía sau.
Mục Tiểu Văn giơ kim bài miễn chết đi theo mọi người
rời khỏi sân, nàng nhìn về phía Thôi Minh Vũ một hồi lâu, chợt cảm thấy sống
mũi cay cay. Nàng ôm quyền nói:
- Đa tạ!
- Ngươi đã nói cười mẫn ân cừu! – Thôi Minh Vũ hé ra
một nụ cười.
Mục Tiểu Văn cảm kích gật đầu.
- Có mấy con ngựa đằng kia, các ngươi lấy rồi đi nhanh
đi.
Mục Tiểu Văn và Phỉ Mính cũng không giỏi cưỡi ngựa nên
Phỉ Mính và Hác tiên nhân một ngựa còn Mục Tiểu Văn và Khởi Chi Điêu một ngựa,
Thiên Hương một mình một ngựa. Không dám chậm trễ thêm phút nào, sau vài tiếng
“Giá”, ba con ngựa đạp tuyết mà đi. Mục Tiểu Văn xoay người lại nhìn thì thấy
Thôi Minh Vũ một thân hoa phục đứng trong trời tuyết trắng xóa, càng ngày càng
nhỏ, cuối cùng biến mất. Không hiểu sao trong lòng nàng có chút cay đắng. Từ
khi nào mọi chuyện biến thành thế này? Năm xưa cứ như mộng, hết thảy đều thay
đổi… vội vã.
Vó ngựa gõ trên mặt đất, bông tuyết văng tung tóe.
Trời hãy còn sớm, hôm nay lại là ngày đầu năm nên trên đường chỉ có tụm năm tum
ba vài người. Họ nhận ra người từng nổi danh khắp thành Thiên Lạc – Mặc phu
nhân, một bên nghi hoặc, một bên tránh ra xa xa.
Chưa tới cửa thành, xa xa đã nhìn thấy cửa thành chầm
chậm đóng lại, tiếp đó binh lính từ hai bên đi ra ngăn cản đường đi của bọn họ.
Khởi Chi Điêu dẫn đầu, kéo chặt dây cương, con ngựa tung hai chi trước lên hí
vang một tiếng rồi quay đầu lại. Phía sau cũng xuất hiện một tốp binh lính,
nhanh chóng mọi người bị bao vây cả ba mặt, chỉ có duy nhất một con đường ở
ngay trước mặt.
Lý Vân Thượng một thân bạch y ngồi trên ngựa, xa xa
tương đối cùng Mục Tiểu Văn. Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng như hàn băng
ngàn năm không tan chảy. Hắn nhìn chăm chú Mục Tiểu Văn một hồi rồi như nghiến
răng mà ra lệnh:
- Bắt các nàng!
Lại một hồi hỗn chiến.
Thiên Hương, Khởi Chi Điêu, sư phụ nhảy xuống ngựa
cùng binh lính chém giết. Trong màn tuyết rơi mù trời, dần dần Mục Tiểu Văn
nhìn không rõ người trong cuộc hỗn chiến này. Binh lính cũng là người cho nên
nàng phân phó Thiên Hương, Khởi Chi Điêu không thể giết người được vì vậy trên
nền tuyết không hề có xác chết mà chỉ có màu máu đỏ tươi vấy lên, đem những vui
sướng, những hân hoan biến thành một màn thảm đạm. Dân chúng xung quanh nếu
không đóng chặt của thì cũng đứng xa xa mà né tránh. Trên người Thiên Hương và
Khởi Chi Điêu có vô số vết thương, màu máu tươi bi thảm choáng ngợp cả tầm mắt
Mục Tiểu Văn khiến nàng cảm thấy trước mặt mình chỉ là một mảng u tối.
Mục Tiểu Văn nhảy xuống ngựa, nhặt một thanh kiếm dưới
đất, đem mũi kiếm kề trên cổ mình, thanh âm lạnh lùng:
- Hoàng thượng, ngươi mau ra lệnh cho họ dừng tay!
- Dừng tay! – Lý Vân Thượng vẫn luôn quan sát động
tĩnh của nàng, lúc này nhìn thấy nàng làm vậy trái tim như bị bóp chặt không
thông. Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều ngừng lại.
- Hoàng thượng, đa tạ ý tốt của người. Tiểu Văn không
muốn làm hoàng hậu. Hoàng thượng thả ta đi có được không?
- Tiểu Văn, nàng hiểu rõ tâm ý của ta?
- Đêm qua hoàng thượng đã nói rất rõ ràng, chỉ là ta
không thể nào nhận nổi.
Lý Vân Thượng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch cô
tịch, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng:
- Nàng không hiểu, nàng cố ý không hiểu, sao có thể
nhẫn tâm bỏ lại một mình ta chứ?
- Chỉ cần hoàng thượng chịu nhìn chung quanh một cái
thì sẽ thấy được có rất nhiều nữ tử tốt. Hoàng thượng, người hãy thả ta đi, có
được không? – thanh âm Mục Tiểu Văn trở nên vô lực, đau đớn.
- Nếu ta không đồng ý thả nàng đi?
Mục Tiểu Văn đem mũi kiếm ấn sâu xuống, trên cổ lập
tức có máu chảy xuống. Trái tim Lý Vân Thượng lại thắt lại, hắn cắn chặt môi
dưới, nói:
- Được, nàng vì muốn đi mà không tiếc cả sinh mạng,
trẫm sẽ như nàng mong muốn. Trẫm sẽ không tha cho nàng đi, nàng có chết cũng
phải chết bên cạnh trẫm! – vừa nói hắn vừa ra lệnh một tiếng, quan binh lại bắt
đầu động thủ.
Thiên Hương liếc nhìn qua Khởi Chi Điêu một cái, Khởi
Chi Điêu hiểu ý nhảy xuống ngựa rồi kéo Mục Tiểu Văn lên lưng ngựa, thuận tay
đánh bạt hai tên lính bên cạnh, một bên kẹp bụng ngựa một bên thúc ngựa chạy
đi. Còn Thiên Hương thì vừa lao vào đám người định đuổi theo vừa quay đầu hét
với Mục Tiểu Văn:
- Công tử không cần lo lắng, hoàng thượng vì không
muốn công tử hận nên nhất định sẽ không đả thương chúng ta đâu!
Lý Vân Thượng nhìn thấy nàng rời đi, trong lòng bị dọa
một trận, không để ý tới vết thương đang rỉ máu trước ngực liền giật cương ngựa
lập tức đuổi theo. Thiên Hương bị quấn lại trong đám binh lính không thể nào
thoát ra được.
Mục Tiểu Văn ngồi phía trước Khởi Chi Điêu, bên tai
vang lên tiếng gió gào thét dữ dội. Quay đầu lại nhìn thấy Thiên Hương và sư
phụ liều mạng chém giết, nàng chỉ cảm thấy tầm mắt dần mơ hồ. Phía sau có cung
tên bắn tới, Khởi Chi Điêu ngồi phía sau nàng nên nàng không hề trúng tên.
- Mục Tiểu Văn, hôm nay nếu nàng rời đi thì sẽ không
thể trở về! – là thanh âm tuyệt vọng của Lý Vân Thượng.
Hoàng thượng, từ lúc quyết định rời đi thì nàng đã
không muốn trở về rồi!
- … Không được đi!
Nhanh chóng ra khỏi cửa thành, lựa chọn này rất nguy
hiểm, đó là một con đường nhỏ sâu trong núi hoang tàn vắng vẻ, có thể sẽ an
toàn hơn. Rời khỏi ngọn núi này, qua một con sông là có thể tới biên giới
Thương quốc. Khởi Chi Điêu chính là người duy nhất biết tin tức về Phương Mặc,
nói cách khác, không lâu nữa nàng sẽ nhìn thấy Phương Mặc rồi.
Ngựa không hề ngừng vó mà chạy suốt hai ngày một đêm,
xuyên qua rừng rậm, ngồi trên thuyền. Ánh trăng dâng lên, khi nhìn phía sau
không còn truy binh đuổi theo nữa thì tâm trạng bất an, lên gân lên cốt rốt
cuộc cũng buông xuống, nàng cảm thấy mệt vô cùng. Dễ dàng chạy thoát như vậy dù
có chút ngoài mong đợi nhưng vẫn không tránh khỏi thở dài một hơi. Nghĩ đến
hình ảnh một ngày trước, nàng chỉ cảm thấy cứ như một giấc mộng không có chút
thực tế. Tâm đau, người đau, đầu cũng đau, nàng không muốn suy nghĩ gì nữa.
Do dự hồi lâu nàng vẫn mở miệng hỏi:
- Chi Điêu, có phải ta đã làm sai rồi không?
Khởi Chi Điêu không nói gì, người nghiêng lại tựa vào
trên người nàng. Mục Tiểu Văn dìu thân thể hắn, lúc này mới thấy hai bàn tay
mình dinh dính, ươn ướt. Nàng duỗi tay ra, nương theo ánh nên phát ra từ trong
khoang thuyền mà nhìn… hai bàn tay đầy máu tươi!
Mục Tiểu Văn kinh hãi. Lúc trước cơ thể Khởi Chi Điêu
vốn đã bị nhiều vết thương, sau lại phải cưỡi ngựa chạy lâu như vậy nhất định
đã làm vết thương nặng thêm. Mà quần áo của Khởi Chi Điêu vốn là màu tối, hai
người đều mệt mỏi nên không thể nào nhận ra được. Ban ngày, Khởi Chi Điêu có
thay đổi áo khoác bên ngoài, hắn nói là thay cho sạch sẽ, không ngờ là vì giấu
vết máu trên áo. Nàng sơ suất quá!
- Chi Điêu! Chi Điêu!
Khởi Chi Điêu đã mất đi nhận thức.
Mục Tiểu Văn vội vàng hô lớn:
- Nhà thuyền!
Đây chỉ là một chiếc thuyền nhỏ đơn sơ, chủ thuyền là
một ông lão tóc hoa râm. Thấy nàng gọi, lão vội vàng chạy ra hỏi:
- Vị công tử này có chuyện gì sao?
- Bạn của ta lúc trong núi sâu không mau bị dã thú cắn
bị thương, bây giờ người đầy máu, ông có thuốc gì không? – Mục Tiểu Văn vội vã
hỏi.
Lão nhân vuốt vuốt chon râu hoa râm, suy nghĩ một chút
rồi dùng thanh âm già nua mà đáp:
- Lão chỉ có chút dược trị thương bình thường thôi,
không biết có dùng được không. Tạm thời công tử cứ dùng, đợi tới biên giới
Thương quốc, đi cầu Mộc đại tướng quân. Mộc đại tướng quân là người tốt bụng
lại có bản lĩnh, có chuyện gì khó khăn chỉ cần nói với ngài thì nhất định
ngài>- Hắn không phải là thầy thuốc…
Khoan đã, Mộc đại tướng quân? Sao có cái gì đó mà nàng
cảm giác nghĩ mãi cũng không ra, dường như..?
- Chủ thuyền, xin hỏi Mộc đại tướng quân là vị nào?
- Nhìn bộ dáng công tử chắc là người lần đầu đi Thương
quốc rồi. Mộc đại tướng quân chính là con trai của Mộc tể tướng của Lưu Vân
quốc, Mộc Trữ Mộc đại tướng quân.
Thì ra là con trai của Mộc tể tướng, chẳng phải là ca
ca của người mà nàng đang giả mạo thân phận đây sao? Hoảng hốt nhớ lại cảm giác
quen quen kia, nhất thời nàng phản ứng không kịp, Rốt cuộc bây giờ nàng có còn
là chi nữ của tể tướng hay không?
- Nhưng hiện giờ Mộc tể tướng không còn là tể tướng,
Mộc Trữ tướng quân sao…
Lão nhân như hiểu ý nàng liền nói:
- Ô, công tử này nói lạ vậy. Mộc tể tướng là Mộc tể tướng,
Mộc tướng quân là Mộc tướng quân. Mặc dù quốc thái dân an nhưng Mộc tướng quân
anh dũng lại thương dân, dân chúng ở biên cương không ai khoogn yêu quý ngài,
không thể vì việc tể tướng quy ẩn mà khiến cho Mộc tướng quân phải đi theo chứ!
Ồ, thì ra Mộc Trữ không bị liên lụy.
Trong lúc bất ngờ thế này nàng không thể nào tiêu hóa
cho hết mọi chuyện. Lấy dược từ chủ thuyền, nàng giúp Khởi Chi Điêu rửa sạch
vết thương, rắc thuốc lên rồi xé một miếng vải trên người băng bó lại cẩn thận.
Lo lắng cho tình cảnh của Thiên Hương và sư phụ, lo lắng cho an nguy của Khởi
Chi Điêu, lại còn chuyện Mộc Trữ… hàng vạn hàng nghìn câu hỏi cứ dâng lên trong
đầu nàng.
Nàng không dám ngủ mà theo dõi tình hình của Khởi Chi
Điêu, khi thấy khí tức của hắn ổn định thì nàng mới ân tâm một chút. Chủ thuyền
thừa dịp đêm trăng ngồi ở mạn thuyền ngắm nhìn ánh sáng lóng lánh trên mặt nước
phản chiếu rồi trò chuyện với nàng. Nàng biết được, người trên danh nghĩ là ca
ca của mình – Mộc Trữ có giao hảo với Thương quốc, ngay cả Thanh y đại nhân của
Thương quốc cũng xuất hiện ở đây.
Từ khi hoàng tử Quý Tử Khinh đăng cơ làm hoàng đế
Thương quốc, liền phong Thanh Y đại nhân làm quan nhất phẩm nhưng hắn cũng
giống như Thôi Minh Vũ, luôn luôn từ chối. Hắn xin lệnh lánh đến một nơi hẻo
lánh, hoàng thượng cũng đành chuẩn cho ba tháng.
Nhưng ba tháng đã hết hạn mà Thanh Y đại nhân vẫn
không trở về kinh; hoàng thượng viết vài phong thư thúc giục hắn quay về, hắn
lại dứt khoát ở lì tại nơi hẻo lánh này, sống cùng trú binh và có quan hệ khá
tốt với Mộc tướng quân. Việc này dân chúng vùng phụ cận coi như chuyện thường
ngày, nói chuyện rất say sưa, vô tư.
Mục Tiểu Văn lại một trận hoảng hốt, sao lại là Thanh
Y? Người tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không gặp lại, đột nhiên lại xuất hiện trước
mặt, chuyện cũ trước kia như ảo ảnh không có thật.
Nhớ tới Thanh Y là nhớ tới Khinh Phong, cũng chính là
hoàng đế của Thương quốc hiện nay. Lúc đầu hắn hận nàng vì giấu thân phận nữ
tử, hãm hại nàng và Lý Vân Hạ, nàng nhảy xuống vách núi coi như làm cho hắn hết
giận rồi! Chỉ là.. nàng không biết, hắn có còn chán ghét nàng hay không? Nói
cách khác, nàng có còn hận hắn hay không?
Mục Tiểu Văn suy nghĩ một hồi, phát hiện không tìm ra
một tia hận thù nào; nàng chỉ cảm giác người này còn hơn cả Lý Vân Thượng, là
một hoàng đế hỉ nộ vô thường, không thể nào chọc vào được, nàng nhất định phải
giấu cho cẩn thận.
Còn Thanh Y, mặc dù là một mình một người nhưng chung
quy vẫn không thoái khỏi sự liên quan tới hoàng đế cho nên cũng phải tránh né.
Nhưng mà biết đâu nàng đã sớm bị quên lãng rồi, suy nghĩ lại thì thấy có lẽ
đúng vậy, cũng không cần phải lo lắng quá mức làm thần hồn nát thần tính như
vậy.
Tới Thương quốc tìm Phương Mặc, nếu được ca ca giúp đỡ
thì không còn gì tốt hơn. Chỉ là, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nhìn thấy
hắn, đối với một người xa lạ mà phải giả bộ như thân mật liệu có thể bị lộ tẩy?
Ồ, có cái cớ mất trí nhớ làm chỗ dựa vậy.
… …
Suốt đoạn đường nàng suy nghĩ miên man, hoàng hôn ngày
hôm sau, nàng lên bờ. Khi nàng đứng lên thì cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa
lên. Có lẽ vì mấy ngày liền chỉ ăn qua chút lương khô do chủ thuyền đưa cho
cộng thêm vài đêm không ngủ nên thân thể suy nhược là dĩ nhiên.
Thanh toán ngân lượng cho chủ thuyền, chủ thuyền liền
thúc giục nàng mau đi tìm Mộc tướng quân.
Mục Tiểu Văn nhìn Khởi Chi Điêu còn đang hôn mê bất
tỉnh nên có chút do dự:
- Chủ thuyền, gần đây không có người nào làm thầy
thuốc sao? – bây giờ nói nàng đi tìm ca ca, thật sự là nàng chưa có chuẩn bị
tâm lý gì hết.
- Ai nha công tử này, vài dặm quanh đây hoang tàn vắng
vẻ, ngươi muốn tìm thấy thuốc thì phải đi tới khi nào hả? Mộc tướng quân người
nào cũng biết, ngươi hỏi thăm mọi người thì nhất định sẽ tìm được ngài ấy, công
tử có gì lo lắng chứ? Hơn nữa, vị công tử kia bị thương rất nặng, còn có thời
gian để do dự sao?
Đúng vậy, Khởi Chi Điêu bị thương nặng chưa có tỉnh,
nàng không thể vì chuyện này mà do dự, đắn đo mãi được.
Chủ thuyền giúp nàng cùng đem Khởi Chi Điêu lên bờ sau
đó tìm tới dịch quán nơi có trú binh nói vài điều; Mục Tiểu Văn mới chỉ kịp
ngồi trên đống cỏ khô nghỉ một chút thì lập tức có tiếng người kéo tới. Sau
đóhủ thuyền còn có lòng tốt ngồi lại chờ cùng nàng.
Mục Tiểu Văn cởi áo khoác trên người xuống đắp lên cho
Khởi Chi Điêu rồi ngồi sang phía bên kia ngăn cản hướng gió, nàng sốt ruột mà
ngóng chờ người tới.
Lúc này, một thanh âm hào sảng vang tới:
- Đại nhân, mấy hôm trước ngài có cứu một cô nương,
thì ra đó là thiên kim tiểu thư của một hộ gia trong vùng phụ cận, người đó nói
rằng rất ngưỡng mộ uy danh của đại nhân cho nên muốn gặp mặt đại nhân! Đại
nhân, ngài xem…
Thanh âm ngưng lại, hình như là bị người được gọi là
“đại nhân” kia ngăn lại. Một cái lý do lãng mạn như vậy mà không động tâm sao?
Mục Tiểu Văn nhịn không được đưa mắt nhìn qua.
Lúc nhìn thấy, nhất thời trái tim nàng ngừng đập.
Trước sau như một, mặt không chút thay đổi, không phải Thanh Y thì là ai? Thật
đúng là trùng hợp. Vừa nãy còn nói là trốn tránh, bây giờ chưa gì đã xuất hiện
rồi.
Mục Tiểu Văn có chút phát hoảng, bây giờ nàng đang một
thân nam trang, ăn mặc luộm thuộm, trên người còn có vết máu, hẳn là hắn không
nhận ra được đâu. Nàng lấy bùn đất chà xát lên mặt một trận rồi lại lấy tuyết
trát lên mặt nhưng không kịp nữa, Thanh Y đã phát hiện, hắn khẽ nhíu mi rồi
hướng phía nàng đi tới.
- Quay người lại! – đây là một giọng nói đặc biệt mà
chỉ Thanh Y mới có, vừa tỉnh táo vừa không tha vừa dứt khoát.
Mục Tiểu Văn càng siết chặt quần áo hơn, chiếc lưng
run rẩy lợi hại vẫn đưa về phía hắn không chịu xoay người.
Chủ thuyền giúp nàng đỡ lời:
- Đại nhân, vị công tử này hình như lần đầu rời khỏi
nhà, nhận thức còn chưa được thông cho lắm. Lão thấy hắn có việc nên nói cứ tìm
tới Mộc tướng quân mà hắn không chịu.
Thanh âm sang sảng khi nãy vang lên cười ha ha:
- Thì ra là một tiểu ca sống an nhàn sung sướng, xoay
nhăn nhó niết cứ như đàn bà! Đừng có nói là bỏ trốn theo tình nhân chứ?!
Trong quân doanh vang lên từng trận cười hào sảng,
ngay cả Thanh Y cũng không nén nổi lộ ra một ý cười thản nhiên. Hắn nhìn Mục
Tiểu Văn vài lần, hỏi thuyền nhà một số việc rồi rời đi. Lúc này Mục Tiểu Văn
mới có dũng khí thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn theo bóng Thanh Y
thì đột ngột phát hiện hắn cũng quay đầu lại nhìn. Thân thể Mục Tiểu Văn cứng
ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích, mãi tới khi hắn lắc đầu đi tiếp thì nàng mới
âm thầm thấy may mắn vì khuôn mặt đã bị mình bôi bẩn.
Người của Mộc tướng quân cuối cùng cũng tới, chủ
thuyền rời đi, Khởi Chi Điêu được nâng đi trên cáng. Nghe nói sau khi quân y
xem xét qua không việc gì, chỉ là mất nhiều máu quá cộng thêm hoạt động mạnh
nên nhất thời bị bất tỉnh, để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày sẽ tỉnh lại. Mục Tiểu
Văn thở phào nhẹ nhõm, chút đồ ăn cũng có thêm mùi vị, nàng nghỉ ngơi một lúc
rồi đi hỏi xem lúc nào thì có thể gặp tướng quân.
- Ha ha… – binh sĩ cười sang sảng. – Ngươi tưởng ngươi
là vương hay sao mà muốn gặp tướng quân thì liền gặp được?
Ồ, thì ra không cần gặp tướng quân! Mục Tiểu Văn nuốt
xuống một ngụm khí rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy, một binh sĩ lại vươn tay bóp vai nàng:
- Này, ngươi đi đâu, ta không có nói là không thể gặp.
- Hả, phải gặp sao?
- Giọng điệu của ngươi là có ý gì? – binh sĩ nhíu chặt
hàng lông mày đen thô, vẻ mặt bất mãn. – Lại có kẻ không muốn gặp tướng quân?
Đi, ngươi đi theo ta tới gặp tướng quân!
Không đợi Mục Tiểu Văn trả lời, binh sĩ vừa nói vừa
lôi nàng tới bên ngoài doanh phòng. Mục Tiểu Văn vừa định bỏ chạy thì lại bị
hắn túm áo kéo lại.
- Báo cáo tướng quân, khi trưa tên tiểu tử này nói
muốn gặp tướng quân! – vừa nói, binh sĩ lại nhúi đầu Mục Tiểu Văn xuống thấp,
dường như là muốn lôi nàng đi vào.