Mục Tiểu Văn không biết nên đi về đâu, nàng chỉ cầm
vội tờ giấy và một chút bạc rồi liền bỏ đi, lang thang trên đường. Để phòng
ngừa Thanh Y và Khởi Chi Điêu tìm được, nàng thay một bộ quần áo mới. Nếu mục
tiêu của bọn hắc y nhân là nàng thì nàng lập tức cho bọn hắn một cơ hội bắt
nàng đi, chỉ cần được ở bên cạnh Phương Mặc là tốt rồi.
Bản lĩnh tìm người của Khởi Chi Điêu có thể coi là đệ
nhất, nàng hy vọng bọn hắc y nhân sẽ tìm được nàng trước hắn. Nàng một thân nam
trang, thân hình nhỏ gầy, ánh mắt có chút hoảng hốt. Không biết đi bao lâu trên
đường lớn ở trong thành, thậm chí nàng còn cố ý đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh để
tiện cho bọn người kia động thủ…rốt cuộc cũng có người xông tới.
Những kẻ này có ánh mắt rất thèm muốn, hoặc là mặt đầy
thịt, hoặc là mỏ nhọn má lõm. Nhận ra nàng là nữ tử, cái mà chúng quan tâm là
túi tiền bên hông nàng. Bọn chúng muốn cướp túi tiền, sau đó đem bán nàng vào
kỹ viện, những người như thế thì được gọi là kỹ nữ. Mục Tiểu Văn từng biết đến
kỹ viện, mặc dù phần lớn nữ nhân ở đây đều tự nguyện bị chà đạp nhưng nhiều
người nàng thấy là nạn nhân của bọn người xấu.
- Bạc thì lấy đi, sau đó rời đi nhanh một chút, nếu
không sẽ hối hận. - Mục Tiểu Văn cởi túi tiền xuống ném tới, bình tĩnh nhắc
nhở.
Bọn người kia dường như bị thái độ của nàng làm cho
kinh ngạc, đầu tiên là liếc nhau sau đó cười ha ha:
- Tiểu quỷ, can đảm lăm1! - Vừa nói chúng vừa hứng thú
tiếp cận nàng. - Chậc chậc, muốn hù doạ người sao? Chỉ tiếc mấy ca đây không
sợ, ngược lại thấy có vài phần yêu thương với tiểu quỷ ngươi đó!
Thấy Mục Tiểu Văn không nhúc nhích, bọn người kia lại
càng nổi lên hưng phấn, vẻ mặt càng ngông ngênh. - Nhìn da thịt không được non
mịn cho lắm, chắc không phải là hàng thượng đẳng nhưng gương mặt rất thanh tú
đêm đầu tiên cũng không bán được mấy tiền, cho bằng để cho mấy ca đây hưởng
trước đi!
- Các ngươi nên đi nhanh đi! - Mục Tiểu Văn thở dài.
Bọn người kia không để lời nàng vào tai, liếc nhau, nụ
cười dâm đãng hiện rõ, chúng tiến lại bức Mục Tiểu Văn tới một góc tường. Hai
tên hai bên sườn đè chặt cánh tay nàng, một tên có ý định kéo khăn trùm đầu của
nàng, vếch cằm nàng lên muốn khinh bạc.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cổ tay người nọ bị bẻ
gãy. Mấy hắc y nhân vọt lại, chỉ trong mấy chiêu đã đem bọn người kia quăng ngã
dưới đất, chúng hoảng sợ lầm bầm, không thể động đậy. Mấy hắc y nhân rõ ràng
che mặt kín mít nhưng trong mắt ánh lên sự khiếp sợ, Mục Tiểu Văn rõ ràng thấy
được như vậy.
Đó là nỗi sợ hãi và bất an khi thấy nàng sắp bị làm
nhục. Thực ra chủ nhân của bọn người này là ai? Mục Tiểu Văn thực sự nghĩ không
ra, mà nàng cũng không muốn nghĩ nữa.
- Ta đi với các ngươi nhưng hãy để cho ta thấy Phương
Mặc! - Nàng chấp nhận số mệnh, đi tới nói.
Vẻ mặt của nàng kiên định, bình thản khin cho hắn y
nhân giống như cam chịu. Nàng bị bịt kín mắt đưa lên xe ngựa, lắng nghe động
tĩnh thì đầu tiên đoàn người đi qua một cái chợ đông đúc, một thời gian dài sau
đó chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa xóc nảy. Cuối cùng nàng cũng được cởi bỏ mảnh
vải che mặt, mắt tiếp xúc với ánh sáng, giữa một vùng tuyết trắng mờ mịt có một
đại viện nổi lên rất là bắt mắt.
Cơ hồ Mục Tiểu Văn vọt đi, nàng xông vào một căn phòng
hình như có tiếng người, ánh mắt nhanh chóng quét một lượt, Phương Mặc trước
mặt nàng, ngồi trong một thùng dược phía góc tường, hai mắt nhắm nghiền giống
như đang ngủ an lành.
Thật tốt quá, được gặp lại rồi!
Nàng được gặp lại Phương Mặc nữa rồi! Mặt khác, cũng
được gặp người trong truyền thuyết – Hướng Mị.
Hướng Mị so với trong tưởng tượng của nàng không có
sai biệt lắm. Tóc, chòm râu, thậm chí lông mi vừa dài vừa rối. Hai mắt trừng
lên nhìn không có mấy tình nguyện, Hướng Mị lầm bầm trong miệng rồi quay đi
thay nước thuốc cho Phương Mặc. nhìn biểu tình của lão tiểu hài tử này, Mục
Tiểu Văn lại nhớ tới s trong lòng thầm nhủ người này cũng thuộc dạng không khó
chơi mấy.
Chính là, nhờ có người trước mặt đây mà nàng và Phương
Mặc mới không trở thành âm dương chia cách.
- Đa tạ ngài cứu sống Phương Mặc! - Mục Tiểu Văn cúi
người thật sâu làm một cái đại lễ.
- Miệng thì ăn thịt người nhưng lại bắt người nương
tay! - Hướng Mị chỉ hừ một tiếng. - Nếu không phải vì mục đích khác thì chỉ với
việc các ngươi len lén theo dõi lâu như vậy thì lão phu cũng sẽ khiến cho tiểu
tử này một lần nữa chết đi!
Mặc kệ lão bất lịch sự, nàng cũng không quan tâm lão
thông minh tới mức nào nhưng lão cứu Phương Mặc, đó là chuyện thực! Mục Tiểu
Văn vẫn một mực lễ phép chờ đợi hướng tới Hướng Mị và đứa nhỏ đứng trông coi
thùng nước thuốc. Về phần mục đích của Hướng Mụ là gì thì nàng cũng không muốn
biết, nàng chỉ một lòng quan tâm chăm sóc Phương Mặc mà thôi.
Phương Mặc đã thoát khỏi nguy hiểm, khuôn mặt có chút
khởi sắc, thậm chí người ta có cảm giác bên môi hắn đang mơ hồ một nụ cười. Tới
nơi này đã nhiều ngày, Mục Tiểu Văn quyết định ở lại đây. Như là chờ nàng đến,
phòng nhiều thêm một gian, bố trí bên trong giống như phòng của một khuê nữ;
Hướng Mị cũng không có bất ngờ hay nghi hoặc về việc trụ lại của nàng. Ngay cả
thị nữ hoặc gã sai vặt cũng được chuẩn bị đầu đủ.
Thời gian cứ thế, nấu nước thuốc, mỗi ngày chăm sóc
Phương Mặc, cuộc sống diễn ra rất an bình nhưng…có gì đó không đúng.
Mục Tiểu Văn phái một gã sai vặt tới báo tin cho Thanh
Y và Khởi Chi Điêu nói rằng bây giờ nàng tốt lắm, không cần lo lắng.
Gã sai vặt không hề trái lời làm theo, sau đó cũng
thuận lợi mà trở về, không hề bị Khởi Chi Điêu theo dõi. Mà thị vệ bên cạnh
nàng đột nhiên trở nên kỳ quái, trước đó hắn lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng.
Đợi khi nàng suy nghĩ muốn nói ra miệng điều gì đó thì hắn lại vội đi ra ngoài;
khi trở về thì hắn lại biến thành một thị vệ bình thường. Thời gian chăm sóc
Phương Mặc chiếm đa số, cũng có vài thị nữ lại đây dùng vài việc lặt vặt dời đi
sự chú ý của nàng.
Không biết qua mấy ngày, rốt cuộc Mục Tiểu Văn cười
lạnh mở miệng:
oàng thượng, ngài còn muốn trốn bao lâu?
Đặt chân vào doanh ngũ uống rượu, ven đường đi bị hắc
y nhân hành thích, sau đó suốt đoạn đường bị theo dõi, bây giờ là cướp đi
Phương Mặc. Nàng đã sớm phát giác ra rồi! Từ khi nào tâm tư thận trọng, cẩn mật
của hoàng thượng lại lộ ra quá nhiều sơ hở như vậy?
Tất cả thị nữ, gã sai vặt, kể cả Hướng Mị và đứa nhỏ
nhanh chóng lui ra ngoài, bên trong chỉ còn Mục Tiểu Văn ngồi bên người Phương
Mặc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía thị vệ cổ quái kia.
Thị vệ đi tới, bóc chiếc mặt nạ tinh sảo trên mặt,
thanh âm có chút không yên:
- Tiểu…Mục công tử.
Lâu rồi không gặp, hắn rõ ràng gầy đi trông thấy. Vì
ảnh hưởng của chuyện lần trước nên lần này hắn không dám gọi nàng là “Tiểu
Văn”, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, đôi mắt sâu thẳm
nổi lên sự thâm tình an tĩnh, ánh mắt có chút chờ mong mà nhìn Mục Tiểu Văn.
Nếu là người khác hẳn đã rất đắc ý nhưng với nàng thì
điều này hoàn toàn ngoài dự đoán, nàng không biết phòng ngự ánh mắt nhìn mình
này, nàng hoảng hốt cảm giác được rằng…hắn thật sự rất yêu mình. Một kẻ lạnh
lùng một khi nhiệt tình đối với ai đó thì rất là hấp dẫn người ta, huống chi
chính nàng cũng từng thương tổn hắn, nhưng hắn lại không để ý tới dù chỉ một
chút.
Đột nhiên, Mục Tiểu Văn cảm giác trái tim mình nảy lên
một cái.
- Tham kiến hoàng thượng! - Mục Tiểu Văn thở dài một
hơi rồi khuất thân hành lễ.
Đối với ánh mắt khiêm cung này của nàng, Lý Vân Thượng
vừa tức giận vừa thất vọng. Miệng nhấp, tay vươn nhưng rồi lại buông xuống.
- Vi tiếu đường không có việc gì, người của nàng cũng
không có chuyện gì.
- Ừm! - Hai ngày rồi tìm thấy ca ca, lại được gặp
Phương Mặc, chuyện Vi tiếu đường có tồn hại hay không trở nên không còn quan
trọng.
- Sau này Phương Mặc cũng sẽ không c
- Ừm!
Mục Tiểu Văn quay mặt đi không nói chuyện, Lý Vân
Thượng như nhịn không được, ánh mắt đối diện thẳng tiến vào mắt nàng:
- Nàng không hỏi ta xem có chuyện gì không ư?
- Long thể của Hoàng thượng có được an khang?- Như có
lệ, Mục Tiểu Văn lập tức mở miệng.
Lý Vân THượng buông thỏng hai nắm tay siết chặt bên
hông, trong giọng nói lộ ra một chút âm lãnh:
- Mục Tiểu Văn, hôm nay ở nơi này đều là người của
trẫm. Nếu trẫm muốn Phương Mặc chết thì Phương Mặc tuyệt đối không thể sống qua
ngày mai!
- Hoàng thượng từng nói rằng vĩnh viễn sẽ không cho
tiểu dân trở về, nhưng hôm nay lại tìm tới đây…Mục Tiểu Văn thở dài một tiếng,
hình như có chút uể oải.
- Trẫm chỉ nói không cho nàng trở về chứ chưa nói trẫm
không đến.
- Hoàng thượng còn nói chỉ cần tiểu dân đâm ngài một
kiếm thì hoàng thượng sẽ hận tiểu dân..
Trẫm có nói vậy, nếu nàng đâm chết trẫm thì nói không
chừng trẫm sẽ có một tia hận ý đối với nàng. Bây giờ trẫm vẫn còn rất tốt!
Lý Vân Thượng đột nhiên trở nên quật cường cùng vô
lại, còn giật mình trong thoáng chốc, không nhịn được cảm giác buồn cười. Trước
thái độ kiên cường, bảo thủ, gắt gao của Lý Vân Thượng, nàng định cười một trận
cho đã nhưng lại lắc đầu.
Loại tình huống này…Chỉ cần là một người có chút hiểu
biết thì đã nhận ra được rồi! Lý Vân Thượng nói những điều trước kia thậm chí nghĩ
cũng nghĩ không ra, nàng cũng làm cái vẻ tưởng tượng không nổi chuyện thương
tổn của hắn. Sau khi đâm một kiếm kia, kỳ thực oán khí trong lòng nàng giảm đi
rất nhiều, ngược lại có chút áy náy khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy hắn, tâm tư
nàng trở nên trầm trọng, cảm giác vừa bối rối vừa bất lực; nàng không muốn nhìn
thấy ánh mắt bị thương của hắn rồi lại nhịn không được mà oán hận hắn, thương
tổn hắn. Những cảm xúc hỗn loạn này…thật tình không hiểu n
- Hoàng thượng, làm thế nào thì ngài mới từ bỏ ý định
giết Phương Mặc? Không phải ngài đã cứu y ra sao? Nếu không phải ngài dùng cái
gì đó trao đổi với Hướng Mị thì với tính tình của Hướng Mị, nói không chừng sớm
vì chuyện chúng ta đột ngột xông tới đã giận dữ mà giết Phương Mặc rồi!
- Nhưng hắn phải rời khỏi nàng!
- Là ta muốn đi theo y! - Mục Tiểu Văn chăm chú nói.
Trên mặt Lý Văn Thượng lại hiện lên cái vẻ bất lực,
tuyệt vọng. Hắn rút kiếm, chuyển hướng tới Phương Mặc:
- Nếu vậy trẫm giết hắn!
- Hoàng thượng, ngài sẽ không làm, chuyện lỗi lầm làm
cho người ta tan nát cõi lòng này, hoàng thượng sẽ không tái phạm lần thứ hai.
- Mục Tiểu Văn lắc đầu.
Mũi kiếm trên tay Lý Văn Thượng run run, ánh mắt giằng
co với Mục Tiểu Văn đứng xa xa.
- Lý công tử! - một gã sai vặt xông vào, hoảng hốt xô
cửa giống như có chuyện lớn xảy ra. Thế cục cứng ngắc bị đánh vỡ, Lý Vân Thượng
còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bị người va chạm mạnh, không kịp né tránh và
mũi kiếm liền đâm thẳng tới trước.
Mũi kiếm nhắm ngay chính Phương Mặc nhưng lại cắp phập
vào trong ngực Mục Tiểu Văn.
Nàng cách Phương Mặc một khoảng gần, không kịp suy
nghĩ gì liền lao người sang bên thay Phương Mặc cản một đường kiếm.
Trong nháy mắt, mặt Lý Vân Thượng trở nên trắng bệch.
Nguyên nhân gây ra chuyện nghiêm trọng này là gã sai
vặt ngã sấp xuống nền nhà, chuyện lớn định bẩm báo đã không còn quan trọng nữa.
Hắn định xoay người chạy trốn rồi lại xụi lơ trên mặt đất, nghe thấy tiếng thị
vệ chạy ào vào, hắn liền ngất xỉu. Những người khác khi đi tới cũng trợn mắt há
hốc mồm.
Mục Tiểu Văn cứng ngắc cúi đầu nhìn máu trước ngực
mình, vài giây thoáng qua giống như khi nàng nhảy xuống vực núi lâm vào bóng
tối, đau đớn chưa tràn ra, ngược lại cảm giác có chút rất yêu quí tính mạng,
nàng không muốn biến mình thành một đại anh hùng, càng không phải vì một kiếm
của Lý Vân Thượng mà làm như vậy. Chuyện biến hoá quá nhanh, vĩnh viễn không
thể biết được giây tiếp theo sẽ phát sinh ra cái gì.
Đôi môi Lý Vân Thượng run bần bật, trong mắt ánh lên
sự khó tin cùng đau xót:
- Nàng vì Phương Mặc lại…có thể làm như thế này sao?
Ý thức của Mục Tiểu Văn vẫn chưa hoàn toàn bình
thường, thân thể có chút như nhũn ra mà tựa vào người Phương Mặc, nói không ra
lời.
Sắc mặt Lý Vân Thượng trắng bệch, hoàn toàn không
giống với khí phách của một vị quân vương:
- Vì rời khỏi ta mà rút kiếm, vì cứu hắn mà ngăn cản
kiếm. Đây là sự khác nhau giữa ta và hắn sao?
Có lẽ vì thần kinh của nàng vốn chậm chạp nên Mục Tiểu
Văn vẫn cảm giác mơ hồ rất buồn cười, trong đầu thoáng qua tự giễu, kiếm cũng
bị đâm rồi, kinh nghiệm của nàng đúng là phong phú quá. Mà dù sao có Hướng Mị ở
đây thì nàng sẽ không chết, chỉ đau đớn một chút, quan tâm làm cái gì? Chỉ
là…thật sự…rất đau. Rốt cuộc đau đớn cũng như thuỷ triều dâng lên ồ ạt, cảm
giác máu chảy ra thực rõ ràng, sự sợ hãi bắt đầu chiếm cứ toàn bộ trí não nàng.
Cứu ta, ta không muốn chết! Trong tầm mắt mơ hồ nàng
vẫn nhìn thấy những bóng người đứng đó trợn mắt há miệng. Sau khi thầm thì một
câu như vậy trong lòng Mục Tiểu Văn liền lâm vào bóng tối mịt mùng.