Trong cơn hôn mê, Mục
Tiểu Văn vẫn cảm giác được có một ánh mắt nóng cháy rơi xuống người mình, không
cần mở mắt cũng biết đó là Lý Vân Thượng. Vì vậy, ngay khi có chút ý thức thanh
tỉnh thì nàng lại ép mình chìm vào cơn mê, tránh né mớ hỗn độn bên ngoài; nàng
chỉ muốn lẳng lặng ngủ quên trong bóng tối ấm áp này, không cần phải mở mắt đối
diện với sự thật.
Bị một người đứng trên
đỉnh của quyền thế yêu đúng là vừa hư vinh lại vừa ấm áp; hơn nữa còn đạt được
mục đích khi xuyên qua. Đối với cái t tình yêu của mấy nữ sinh mà nói thì đây
đã được coi là công thành danh toại rồi. Chỉ là, yêu quá mức thảm thiết, nàng
chấp nhận không nổi. Đối mắt với vẻ mặt nóng bỏng của Lý Vân Thượng, né tránh
cũng không kịp chứ nói gì có thời gian mà đi phân tích tâm tư chính mình?
Không có cách nào giải
quyết mọi chuyện, vậy thì cứ trốn tránh đi. Tuy như vậy rất lằng nhằng nhưng
chung quy so với sự khó chịu lại còn tốt hơn.
Tuy nói nàng lớn lên ở
thời hiện đại nhưng đối vớ chuyện tình cảm thì cũng không phải vì hơn chút tri
thức đối với người ở thời này mà biện giải biến mình thành một cao nhân được.
Trải qua việc này, Mục Tiểu Văn cũng không chịu nổi, thôi thì nhờ cơ hội thoải
mái này mà nàng không muốn tỉnh lại nữa.
Đã hai ngày rồi, Lý Vân
Thượng từ khiếp sợ lúc ban đầu cho tới bây giờ đã bụi bại đi nhiều, mới chỉ có
hai ngày ngắn ngủn mà hai hốc mắt hắn hằn rõ. Ngồi bên giường, nhìn sắc mặt tái
nhợt của Mục Tiểu Văn , thanh âm có chút tức giận nhưng lại khàn khàn nhiều
hơn:
- Vì sao nàng còn không
chịu tỉnh?
Hai ngày qua Hướng Mị đã
lĩnh giáo qua sự hỉ nộ vô thường của hoàng thượng, cái vẻ mặt “không sao cả”
trước sau như một cũng bắt đầu trở nên dè chừng, lão cẩn thận trả lời:
- Nàng đã qua nguy hiểm,
theo lý thuyết thì đã tỉnh dậy…
- Nếu vậy vì sao vẫn
không tỉnh? – giọng nói của Lý Vân Thượng không lớn nhưng cứ giống như Tu La từ
địa ngục vang lên.
- Cái này… – Hướng Mị khó
khăn nuốt nuốt nước miệng.
- Lui ra!
Hướng Mị le lưỡi, chuồn
mắt.
Lý Vân Thượng im lặng
ngồi đó một hồi, di chuyển cách Mục Tiểu Văn ngày càng gần, người hơi cúi xuống
để lại trên trán nàng một nụ hôn. Sau đó hắn đứng thẳng lên, cầm bàn tay lạnh
lẽo của nàng.
- … Nàng là hoàng hậu của
ta, sao nàng có thể bỏ ta lại một mình chứ? … Vì rời xa ta mà nàng có thể làm
tới mức này ư? … Sao ta không nỡ buông tay nàng ra, có phải là ta trúng bùa ma
rồi không?
Lý Vân Thượng thì thào tự
hỏi, bởi vì gầy yếu, bóng lưng thoạt nhìn lại trở thành một khoảng không trống
rỗng khiến cho ngườ ta khó chịu. Đã qua hai ngày rồi, Mục Tiểu Văn vẫn chưa
tỉnh lại. Cho dù biết nàng không còn nguy hiểm nhưng lòng hắn vẫn đau đớn, Ngay
cả bản thân hắn cũng không biết được rằng, sẽ có một ngày mình lại yêu thương
một nữ tử.
Nhưng chỉ có nữ tử này,
lần nữa đẩy hắn ra xa.
Đầu tiên là bỏ qua gần
một năm tâm huyết, bây giờ lại không thương tiếc thương tổn chính mình. Nàng là
cố ý muốn làm hắn khó chịu, cố ý nói cho hắn biết quyết tâm của nàng sao? Khi
kiếm đâm vào ngực nàng, có một sự dứt khoát ánh lên trong mắt nàng, nàng tưởng
hắn không nhìn thấy sao?
Lý Vân Thượng siết chặt
miếng ngọc hình người trong tay mình. Bóp chặt hai ngày, lòng bàn tay đã xuất
hiện vết máu. Trong mơ hồ, hắn có một quyết định, nhưng quyết định này mỗi khi
nghĩ tới thì trong lòng đau đớn tới mức hít thở không thông. Song qua một hồi
lâu, hắn cứ như người nhận mệnh, thở dài. Bàn tay vươn ra khẽ xoa xoa gương mặt
Mục Tiểu Văn, trong mắt vì không đành, không muốn mà nhiễm một tầng sương mù.
Lý Vân Thượng đứng dậy,
đi tới ngoài cửa, trong cảnh trời đầy tuyết trắng, bóng lưng hắn trở nên cô hàn
liêu tiễu.
- Hoàng thượng, Thôi đại
nhân đã đến! – một thị vệ chạy tới bẩm báo.
Lý Vân Thượng gật đầu,
nhìn xa thấy trong mưa tuyết có bóng một người một ngựa càng ngày càng gần.
Thôi Minh Vũ xuống ngựa, dáng người cấp bách hoàn toàn không còn bộ dáng phiêu
dật đi tới trước mặt Lý Vân Thượng rồi bỗng nhiên đi lướt qua bước vào trong
phòng.
Không biết qua bao lâu,
Thôi Minh Vũ đi ra, tới trước mặt Lý Vân Thượng, thần sắc có chút phức tạp:
- Ta thả nàng đi nhưng
thật sự là sai lầm rồi!
Mãi một lúc lâu sau Lý
Vân Thượng mới khàn khàn mở miệng:
- Ta cũng không phải là
một cao minh!
Thôi Minh Vũ đi tới gần,
nghiêng đầu nhìn về phía Lý Vân Thượng. Khuôn mặt Lý Vân Thượng vẫn thanh tú
giống như một thiếu niên, hai cánh tay buông thỏng, bộ dáng ưu thương, bất lực,
ánh mắt nhìn về phía xa xa, thực sự có sức hấp dẫn trí mạng. Vì tiều tụy mà
khuôn mặt có điểm tối x, ngược lại làm cho hắn càng gây thêm nhiều cảm tình với
người bên cạnh – đây là những lời bình luận mà trước kia nữ tử thường nói về
hắn.
Thôi Minh Vũ vẫn luôn ở
bên cạnh hắn, nhất cử nhất động đều quá quen thuộc. Cử chỉ của hắn thong dong,
huy tay áo sinh gió, trên mặt lúc nào cũng như có như không ý cười câu hồn đoạt
phách của con người; rất ít khi hắn để cho nữ tử lại gần người hắn, kinh thành này
có bao nhiêu cô nương mê mẩn vì điều đó. Một cái nhăn mày, một nụ cười mỉm
nhưng ẩn chứa biết bao âm mưu, đem hết thảy mọi thứ nắm vững trong tay, đủ mọi
phong thái đủ làm cho người ta trầm mê không thôi. Thế mà hôm nay trông hắn
không có lấy nửa phần thần thái, không hề giống với bộ dạng nam tử lâm vào
chuyện lưu luyến si mê điên cuồng mà chỉ gọi là kinh tâm.
Thôi Minh Vũ chứng kiến
toàn bộ quá trình thay đổi chậm rãi này, chỉ là hắn đã nghĩ sai rồi; hắn nghĩ
sai về Lý Vân Thượng và cũng sai về Mục Tiểu Văn. Cuối cùng, ngay cả chính mình
cũng không đoán ra nổi. Có lẽ đúng như lời Mục Tiểu Văn nói, hắn quá mức tự
phụ, tự cho là mình đúng tất cả.
- Bây giờ nên làm thế
nào?
Những lời này như một câu
hỏi lại như một tiếng thở dài. Hai người im lặng đứng một hồi lâu song vẫn
không một ai trả lời.
Một ngày lại trôi qua, Lý
Vân Thượng nhìn Phương Mặc đang ngâm mình trong thùng dược an tường ngủ rồi lại
quay qua nhìn thần thái Mục Tiểu Văn tương tự, hắn chỉ cảm thấy ngực nhói lên
đau đớn vô cùng. Gọi Hướng Mị tới, mí mắt buông xuống, thanh âm khàn khàn:
- Có một loại dược gọi là
Ngự thương, có thể xóa trí nhớ, nghe nói ngươi có.
- Hoàng thượng muốn đem
hận ý trong lòng tiểu nha đầu này xóa đi để khiến nàng một lần nữa yêu thương
hoàng thượng? – Hướng Mị bình tĩnh nói. Người bên ngoài dễ dàng nhìn thấy được
rằng, vị hoàng đế này thật sự có vài phần đáng thương. Lý Vân Thượng không khỏi
cười khổ, mí mắt lại buông xuống không thiết bày ra cái bộ dáng phòng ngự sầu
khổ làm cho thị nữ bên cạnh tránh không khỏi thất thần. Đáng tiếc, nếu sớm muốn
mê hoặc người ta thì đã không để cho mình bị quay vòng vòng.
- Trẫm có ý nghĩ này! –
hôm nay hắn không muốn dấu giếm nữa.
- Lòng người rất khó để
nắm giữ, cố ý xóa đi hận ý hiển nhiên là không được, chỉ có thể khiến cho nàng
đem hận ý và chuyện xưa quên đi toàn bộ.
- Trẫm biết.
- Có nghĩa là làm cho
nàng quên đi cả hoàng thượng?
Ngực Lý Vân Thượng lại
nhói lên, hồi lâu mới gật đầu.
- Nhưng cũng không cần
đem toàn bộ trí nhớ xóa đi, với bản lãnh của lão phu, tiến hành cẩn thận thì có
thể xóa đi một phần ký ức.
Nghe thấy những lời này,
Lý Vân Thượng ngẩng đầu khó tin nhìn lão, trong lòng như có ánh sáng thấu tiến
vào:
- Có thật không?
- Lão phu chưa từng nói
đùa!
Nếu vậy thì đem phần ký
ức từ sau khi rơi xuống vực núi xóa đi, chỉ để lại khoảng thời gian nàng si mê
yêu thương hắn. Bất công với Phương Mặc cũng được, hắn thật sự không thể nào
kiềm chế được cái ý muốn muốn trở về thời điểm đó. Chỉ là, thoáng suy nghĩ một
chút, những khó khăn nan giải lại hiện ra nhưng hắn sẽ bồi thường tất cả những
khổ sở trong quá khứ.
- Nhưng mà.. – Hướng Mị
lại chậm rãi mở miệng. – Với thể chất hiện tại của tiểu nha đầu, chịu một lần
hạ dược thì thân thể sẽ hao tổn rất lớn, nếu tiếp tục tiến hành thì chỉ sợ
chống đỡ không mấy năm. Nhưng lão phu thấy vậy cũng đủ rồi, sủng ái được mấy
năm, tới lúc đó hoàng thượng có thể đổi lại người mới. Hoàng thượng, ngài xem…
- Đủ rồi! – Lý Vân Thượng
lung lay muốn ngã, sắc mặt trắng bệch. Hy vọng còn chưa kịp khuếch tán thì đã
vỗ cánh biến mất, chỉ để lại cho người ta một mớ ảo ảnh choáng váng. Đúng vậy,
làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
Hướng Mị cũng không nói
tiếp, xem ra tình cảm của hoàng thượng đối với tiểu nha đầu này hơn nhiều so
với tưởng tượng của lão. Chỉ là, sự sủng ái của một đế vương có mấy ai trụ được
lâu dài, chi bằng để cho tiểu nha đầu theo Phương Mặc đi!
- Nếu vậy lão phu lui
xuống trước, hoàng thượng cứ từ từ suy xét. – Hướng Mị xoay người lui ra, nghĩ
tới cái gì đó lại quay đầu. – Tiểu tử Phương Mặc kia mặc dù không thể mở mắt
nhưng mọi chuyện chung quanh hắn đều biết rõ.
Lý Vân Thượng giật mình
trong chốc lát, Hướng Mị đã đi ra ngoài. Lại một nụ cười khổ rộLý Vân Thượng đi
tới bên người Phương Mặc, thì ra bộ dáng im lặng của hắn cũng biết được hết mọi
chuyện rồi sao?
Vô thanh vô tức, thờ ơ
lạnh nhạt, xa xa so với hắn càng lợi hại hơn.
- Phương Mặc, trẫm nợ
ngươi! – trong đầu có vô vàn câu nói nhưng cuối cùng chỉ nói được mỗi một lời
như vậy.
Phương Mặc vẫn nhắm mắt
không nói gì.
Lý Vân Thượng đi vào
phòng trong, ngồi ở bên giường, cầm tay Mục Tiểu Văn, dường như hắn nhìn nàng
mãi vẫn không đủ.
- Ta không muốn làm nàng
bị thương. Nếu như nàng không muốn ta ở gần thì ta sẽ cách xa xa nàng ra.
Lý Vân Thượng nhẹ nhàng
vướt ve mặt Mục Tiểu Văn, cũng chỉ có lúc này thì hắn mới không kiêng nể gì mà
đến gần nàng.
- Ta muốn nhìn thấy nàng
cười, muốn nhìn nàng len lén mà trừng mắt với ta, muốn nhìn nàng vì tức giận mà
cãi cọ với ta… chứ không muốn thấy bộ dáng khép mắt thở dài của nàng.
- Ta sai rồi. Tới lúc có
được hết thảy nhưng lại cảm giác được sự vắng vẻ, ta đã nghĩ tới nàng. Ta muốn
nàng ở bên cạnh ta nhưng ta đã sai lầm rồi. Nàng là một người không chịu bức
ép, càng buộc chặt nàng thì nàng lại càng rời xa, càng cố gắng dứt bỏ ta… Cho
nên, ta quyết định buông tay.
- Một đêm ngồi chờ nàng
tỉnh dậy, ta đã nghĩ đến một biện pháp tốt nhất, đó chính là đem tất cả ký ức
xóa đi. Trên đời này có một loại dược gọi là Ngự thượng hoàn, nếu ăn nó cộng
thêm việc thi triển công lực thì có thể đem trí nhớ xóa đi. Hôm nay ta đã có
được hết thảy, phụ hoàng mẫu hậu không hận ta, hoàng huynh cũng tha thứ cho ta,
nghĩ đi nghĩ lại thì căn nguyên của tất cả thống khổ đều là nàng. Cho nên, ta
quyết định phần ký ức quen biết với nàng tiêu trừ đi.
- Nhưng vì phụ thân nàng
và Phương Mặc vẫn tồn tại nên không thể nào xóa hết trí nhớ được.. bởi vậy ra
chỉ đem đoạn trí nhớ lúc nàng ở tửu lâu, khoảng thời gian trước và sau khi nàng
nhảy vực xóa bỏ.
Lý Vân Thượng vừa nhẹ
giọng vừa nói, vừa chăm chú ngẫm nghĩ xem mình đang cược cái gì, loại ngẫm nghĩ
này thật sự là hành hạ người. Để có một quyết định như vậy không dễ dàng chút
nào, hơn nữa không phải muốn là được; nhưng cũng như cảm giác tê dại khi đao
kiếm chém và trước thì sẽ đau đớn nhưng sau này sẽ quên hết thảy.
Cầm bàn tay gầy gò của
Mục Tiểu Văn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, nghĩ tới chuyện nàng vì mình mà
bị thương, nghĩ tới sự kháng cự của nàng đối với mình, trong lòng hắn lại đau
đớn không thể nào kiềm chế nổi.
Nếu cứ tiếp tục như thế
này thì tình hình chỉ thêm tệ hại, chi bằng buông tay.
- Nhưng mà nàng yên tâm,
phụ thân của nàng đã quy ẩn, nàng lại ở bên cạnh Phương Mặc, nên ta cũng không
còn lý do gì để căm ghét nàng cả. Ta vẫn là một người bằng hữu của Phương Mặc,
Phương Mặc lại là công thần, ta sẽ đem những món nợ đối với hắn trả lại hết.
Các ngươi có sự bảo hộ của ta thì cả đời không cần phải lo lắng. Như vậy.. nàng
đã hài lòng chưa?
Lưu luyến nhìn thêm một
hồi, rốt cuộc Lý Vân Thượng đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Đợi tới khi cánh cửa
khép lại thì đôi mắt không thể tin nổi của Mục Tiểu Văn mở trừng ra.
Gượng đứng dậy, một thị
nữ đẩy cửa đi vào thấy vậy lập tức đỡ lấy nàng:
- Mục công tử, vết thương
của người mới khỏi, không thể lộn xộn được. – vừa nói nàng ta vừa định chạy ra
ngoài, xem bộ dáng chắc là muốn đi báo cho những người khác.
- Trước tiên giúp ta thay
quần áo đã! – Mục Tiểu Văn ngăn cản nàng, nói. Nàng phải đi thăm Phương Mặc.
Thị nữ theo lời. Mục Tiểu
Văn vẫn một thân nam trang cho tiện lợi. Trầm mặc để cho thị nữ giúp mình chuẩn
bị xong hết, Mục Tiểu Văn có chút phức tạp mà mở miệng:
- Hoàng thượng.. không
ngủ sao?
- Bẩm công tử, hoàng
thượng một mực bên cạnh công tử, một đêm không ngủ rồi.
- Ờ!
Mục Tiểu Văn không nói
chuyện nữa, nàng bước ra cửa rồi đi tới căn phòng bên cạnh. Tiểu đồng còn đang
bận bịu trông thùng dược, Hướng Mị ngồi tựa vào ghế giống như là mệt mỏi vô
cùng. Thấy nàng tới, tiểu đồng chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mặt lập tức đỏ
au rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Thị vệ ở cửa sau nên
không gặp Lý Vân Thượng. Mục Tiểu Văn đi tới c phát hiện hắn đứng ở xa xa trong
trời tuyết, giống như đang nhìn tới một nơi xa xăm nào đó. Tuyết hãy còn rơi
nhưng rất nhẹ. Mục Tiểu Văn chăm chú nhìn bóng lưng hắn một hồi lâu rồi lại
quay đi.
Bước tới bên người tiểu
đồng, nàng do dự mở miệng hỏi:
- Ngự thương hoàn là
thuốc gì?
Tiểu đồng chưa mở miệng
thì Hướng Mị bên cạnh dường như đã tỉnh dậy, thanh âm vang lên:
- Là một loại dược không
tốt với thân thể, nếu ăn vào sẽ làm giảm tuổi thọ! – nói xong, lão lại tiếp tục
ngửa đầu ngủ.
Thân thể Mục Tiểu Văn khẽ
run lên, nàng định nói cái gì đó nhưng cuối cùng không hề mở miệng.
Chuyện này… có thể chấm
dứt sao? Tuy là một biện pháp tốt nhưng luôn luôn có chút gì đó không đúng..
Nàng ngồi xuống bên cạnh
thùng dược nhìn Phương Mặc; vừa thấy Lý Vân Thượng sải bước đi vào, trên mặt
vốn là chống cự không nổi sự kinh hỉ. Khi hắn bước tới gần nàng muốn ôm ấp thì
bị ánh mắt đề phòng của Mục Tiểu Văn nhìn thoáng qua, ánh sáng trong mắt cũng
phai nhạt biến mất.
Hắn thu tay lại, trên mặt
bày ra một nụ cười ức chế vui sướng:
- Nàng tỉnh rồi!
- Ừm!
- Nàng… sau nàng đừng làm
ta sợ như vậy nữa!
- Không có việc gì, chỉ
là chuyện ngoài ý muốn thôi mà. – nghĩ tới cái gì đó, Mục Tiểu Văn bổ sung
thêm. – Chúng ta huề nhau.
Lý Vân Thượng trầm mặc,
không nói tiếp.
- Này, tiểu tử Phương Mặc
kia hình như đang tỉnh dậy rồi! – đột nhiên Hướng Mị ở bên cạnh nói chen vào.
Thân thể Mục Tiểu Văn run
lên, vội vàng quay đầu nhìn Phương Mặc. Nàng vốn ngồi bên cạnh Phương Mặc, nhìn
chằm chằm Phương Mặc, một biến hóa nhỏ nhất cũng không buông tha. Nhưng mà
Phương Mặc vẫn an tưởng tựa vào thùng dược ngủ, tư thái vừa buồn cười vừa đáng
yêu.
Hy vọng nóng bỏng đã giảm
bớt đi, bây giờ Mục Tiểu Văn đã kiên nhẫn hơn rất nhiều, mấy ngày hôm nay nàng
đã chuẩn bị tâm lý cho việc chết rồi. Bởi vậy, sau khi biết Hướng Mị trêu mình,
nàng chỉ trừng mắt liếc lão một cáo.
Hướng Mị vẫn không sợ
nàng, ngược lại liếc Lý Vân Thượng một cái, rụt cổ lại:
- Đúng mà! Tiểu tử kia
vốn đã vượt qua cửa ải nguy hiểm, tới nay vẫn bất tỉnh chẳng lẽ muốn tiếp tục
ngâm mình trong thùng dược tĩnh dưỡng sao?
Mục Tiểu Văn thản nhiên
nhìn lão một cái, tiếp tục quay lại ngồi chỗ cũ.
- Tiểu Văn!
- … …
- Tiểu Văn! – thanh âm
như từ trời không vọng lại.
Rốt cuộc Mục Tiểu Văn
cũng quyết định quay đầu lại, khoảng cách gần như vậy, thoáng cái đã chống lại
ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Phương Mặc. Nàng như bị lọt hẳn vào tròng mắt thâm
sâu tựa hồ có thể đem người ta hút vào trong, bỗng nhiên người thần ra không có
phản ứng.
Phương Mặc tỉnh dậy, như
yêu thú ngủ say ngàn năm thức giấc. Ngay lúc Mục Tiểu Văn còn chưa chuẩn bị tâm
lý cho thật tốt, cứ thế chạm vào cái bộ dáng ngốc nghếch không chút phòng ngự
của nàng. Mái tóc dài ướt sũng của hắn đọng ở hai bên, hắn không đứng lên chỉ
vươn tay ra, đem Mục Tiểu Văn trước mặt ôm chặt, cầm giữ vào trong lòng.
- Tiểu Văn! – hắn nhẹ
giọng gọi.
Mục Tiểu Văn vẫn chưa hồi
phục lại tinh thần.
- Một năm không thấy
nàng, nàng gầy quá! – Phương Mặc nói tiếp.
Mục Tiểu Văn vẫn im lặng,
không hề nói nửa chữ.
- Nàng có nhớ ta không?
Rốt cuộc Mục Tiểu Văn
cũng bật khóc “Oa” một tiếng, cảm giác hạnh phúc lớn lao này làm cho nàng đầu
váng mắt hoa. Cuối cùng thì Phương Mặc cũng tỉnh lại rồi, một năm trời cách
biệt, rốt cuộc cũng có thể gặp lại nhau, tưởng tượng không biết bao nhiêu lần
nhưng hiện thức giống như đang nằm mơ khiến cho người ta khó tin nổi.
- Ta nhớ chàng!
- Ta biết.
- Ta thật sự rất nhớ
chàng!
- Ta biết!
… …
Không biết qua bao lâu,
ngay cả những thị nữ, gã sai vặt đang bề bộn cũng vây quanh lại đây, ban đầu có
chút giật mình rồi cũng bị lây cái không khí vui mừng từ Mục Tiểu Văn phát ra,
một bên dẫn theo chút ý cười, một bên trợn mắt nhìn tới Phương Mặc. Tiểu đồng
dường như chưa kịp thích ứng được, người này đã hơn một năm không thấy động đậy
cuối cùng cũng đã tỉnh lại nên có điểm không quen lắm. Chỉ có mình Hướng Mị là
vẫn làm cái bộ dáng miễn cưỡng.
Phương Mặc ôm chặt Mục Tiểu
Văn vào lòng, xuyên qua nàng nhìn tới thần sắc phức tạp của Lý Vân Thượng, mỉm
cười:
- Hoàng thượng!
Hướng Mị nói không sai,
mặc dù hắn không mở mắt nhưng không biết tự lúc nào đã khôi phục được tri giác.
Thứ đầu tiên ập vào trong óc hắn chính là một màn mình và Mục Tiểu Văn bị dồn
tới vách núi, tiếp đó là trúng một mũi tên. Nghĩ đến chuyện Mục Tiểu Văn không
biết có phải bị bắt trở về, lòng hắn nóng như lửa đốt. Thân không thể di
chuyển, miệng không thể nói, chỉ có thể thông qua việc Hướng Mị và tiểu đồng
nói chuyện với nhau hoặc khi không có người thì tiểu đồng cứ lầm bầm một mình
nên hắn mới biết được chút tin tức bên ngoài.
Biết tân hoàng chiến tích
vang dôi, biết ngôi vị hoàng hậu vẫn bỏ trống, biết Mục Tiểu Văn chưa bị bắt
lại. Sau đó còn bị Khởi Chi Điêu truy theo hành tung, từ những lời lẩm bẩm oán
giận của Hướng Mị, cuối cùng hắn cũng biết được chút tin tức về Mục Tiểu Văn.
Hướng Mị biết cũng không
nhiều, chỉ biết là có người đuổi theo mà làm thế nào cũng không thoát khỏi.
Nhưng dù sao Hướng Mị cũng có chút bản lãnh, tra ra người kia tên là Khởi Chi
Điêu, người mới của Vi tiếu đường nổi tiếng khắp thành Thiên Lạc, đồng thời trở
thành thiếp thân thị vệ của Mặc phu nhân. Mặc phu nhân, hoa hoa công tử, Tam vi
tiếu, lúc Hướng Mị càu nhàu nói ra những cái tên này thì não bộ Phương Mặc như
có cái gì đó nổ tung ông ông tác thưởng. Không sai, đó chính làTiểu Văn. Tiểu
Văn không chết, nàng đang chờ hắn!
Nghĩ muốn đi tìm nàng thế
nhưng đầu óc thì thanh tỉnh còn tứ chi không có lấy chút tri giác, ngay cả việc
nhỏ nhất là mở mắt cũng không làm được. Hắn cố nhẫn nhịn chờ cho cơ thể mình
hồi phục, mãi đến hôm nay tân hoàng xuất hiện – cũng chính là nhị hoàng tử ngày
xưa. Hắn đã biết được tâm tư của hoàng thượng đối với Mục Tiểu Văn, sau đó hắn
cũng nghe được rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Mục Tiểu Văn và hoàng thượng.
Khi Mục Tiểu Văn bị đâm trúng một kiếm, hắn cảm giác như mũi kiếm đó đâm vào
trái tim mình. Mỗi một tiếng nói, cử động của hoàng thượng hắn đều ghi tạc vào
lòng.
Kỳ thực ngay từ ban đầu
hắn đã có dự cảm, chỉ là không nghĩ tới hoàng thượng lại si như vậy. Nhưng bất
luận có thể nào thì hắn cũng sẽ không buông tay.
Bên môi Phương Mặc nổi
lên ý cười như có như không, đem Mục Tiểu Văn ôm chặt vào ngực, cho dù nàng vẫn
khóc lóc trong bờ ngực trần trụi của hắn rất mất hình tượng. Bên cạnh có nhiều
người xem như vậy nhưng hắn càng không ngại, càng xem thì càng sáng tỏ Mục Tiểu
Văn là của ai, càng nhiều người xem càng tốt.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc
mọi người cũng đỏ mặt mà tán đi. Lý Vân Thượng giữ sắc mặt trắng bệch bước ra
ngoài, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng. Trong phòng chỉ còn lại hai người,
Mục Tiểu Văn và Phương Mặc.
Mục Tiểu Văn khóc đủ,
ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng mơ màng nhìn chăm chú một hồi, nghĩ tới cái gì
đó, giọng điệu như làm nũng mà báo cái chuyện vui:
- Phương Mặc, chúng ta có
nhà rồi!
- Tên là Tam vi tiếu có
phải không? – Phương Mặc khẽ mỉm cười.
- Sao chàng lại biết? –
Mục Tiểu Văn kinh ngạc không thôi.
- Còn nhiều thời gian,
sau này chúng ta từ từ nói. – Phương Mặc xoa xoa đầu an ủi nàng.
Vậy cũng được. Lần này
gặp nhau quyết không bao giờ xa rời nữa. Kích động trôi qua, tâm lý Mục Tiểu
Văn bây giờ vốn tràn đầy thỏa mãn, sau này dù có chuyện gì thì đều có Phương
Mặc cùng nhau đối mặt. Nghĩ vậy, cảm giác cũng trở nên thoải mái và hân hoan.
- Vậy chàng mau ra đây
đi, ngủ một năm rồi, chắc chàng rất muốn nhìn thế giới bên ngoài. Sau này chàng
ở đâu, ta sẽ theo tới đó. – Mục Tiểu Văn lui ra sau từng bước, ôn nhu nhìn
Phương Mặc.
Đột nhiên trên mặt Phương
Mặc đỏ ửng một tầng, quay vội mặt qua chỗ khác:
- Trên người ta không có
gì cả!
Mục Tiểu Văn giật mình
vài giây rồi cũng hiểu được. Nhớ lại lúc nãy cứ ôm người Phương Mặc trần trụi
như vậy, bất giác khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng lên. Khi không tỉnh là một chuyện
nhưng khi tỉnh rồi lại là chuyện khác. Một năm trước cho dù hai người có chút
thân mật nhưng cũng không thân mật tới mức lâm vào tình trạng lõa lồ như thế
này. Một năm sau nhìn thấy nhau, nàng cứ lăn khóc trong ngực đối phương, cảm
giác lạ lẫm nhưng ngượng ngùng lại càng lợi hại hơn.
Mục Tiểu Văn vội vàng
xoay người sang chỗ khác, động tác cứng ngắc định rời đi thì liền bị Phương Mặc
kéo ngược trở lại.
Da thịt chạm vào nhau,
nhiệt độ dường như tăng lên nhanh chóng. Phương Mặc rướn thẳng người ngồi trong
thùng dượcội vàng kéo Mục Tiểu Văn xoay người lại, một lần nữa đem nàng ôm vào
trong lòng, thanh âm vốn khàn khàn ôn nhu:
- Tiểu Văn, ta nhớ nàng!
Thân thể Mục Tiểu Văn run
lên, nước mặt lại một lần nữa tràn mi. Nàng vươn tay tới, ôm chặt lấy Phương
Mặc.
Lý Vân Thượng tuy đi ra
ngoài nhưng vẫn chưa đi xa mà đứng lặng im ở cửa, thân thể bất giác run lên.
Hắn đứng đó một hồi lâu rồi mới chậm rãi rời đi.
Sự tỉnh giấc của Phương
Mặc tựa hồ là một đường phân giới rạch ròi, mọi lo lắng của quá khứ bị ngăn trở
biến thành mờ ảo, hư không, lãnh đạm, vô lực. Thư nhanh chóng được gửi đi báo
tin cho Khởi Chi Điêu và Thanh Y, sau lúc hàn huyên, Thanh Y nói là có chuyên
liền rời đi. Khởi Chi Điêu đưa thư của ca ca cho nàng, báo là mọi người ở Vi
tiếu đường vẫn mạnh khỏe, nàng cứ an tâm. Mặc dù đã biết được chuyện này từ Lý
Vân Thượng nhưng vẫn vui vẻ không thôi. Thư trả lời báo Phương Mặc đã tỉnh lại,
nàng bảo Khởi Chi Điêu trở về Vi tiếu đường trước báo với mọi người rằng không
lâu nữa nàng sẽ trở về. Khởi Chi Điêu nghe lời lập tức rời đi.
Khi nàng cùng Phương Mặc
nhất tề cúi đầu hành đại lễ tạ ơn với Hướng Mị và tiểu đồng, nàng có ảo giác
giống như là đang bái đường thành thân, khóe miệng nhịn không được mà vung lên.
Sau đó nàng cũng gặp được
Thôi Minh Vũ, nàng không quên dành cho hắn một nụ cười cảm ơn vì trước đó đã để
cho nàng chạy đi. Thôi Minh Vũ dường như trở nên ôn hòa một chút, hắn khẽ cười
lịch sự. Lý Vân Thượng không còn giống như trước đây làm cho người ta nghĩ muốn
lùi bước, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trở nên u ám, trầm mặc. Trong lòng nàng
có chút chua xót mơ hồ nhưng vẫn không bằng cảm giác phấn khởi hôm nay, loại
cảm giác rối rắm kia chỉ như một hòn đá nhỏ, sau khi rơi xuống nước nó làm nổi
lên một điểm rung động rồi lâp tức yên ắng trong mớ cảm xúc vui sướng điên
cuồng, nó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hôm nay trong mắt Mục
Tiểu Văn, cả đất trời này chỉ còn lại một mình Phương Mặc, mọi thứ khác tự động
biến mất, âm thanh bên cạnh cũng chỉ thành những bối cảnh nền. Người bên cạnh
khi có chuyện gì cứ phải gọi nàng mấy lần mới có thể phục hồi lại tinh thần.
Đối với biểu hiện của Mục
Tiểu Văn, Phương Mặc cũng làm ra một bộ dáng lạc trong mộng hòa tấu. Lúc Mục
Tiểu Văn nhẹ càng ôm hắn, hắn cứng người:
- Tất cả chuyện này cứ
như trong mộng nhưng sao tỉnh mộng rồi mọi thứ lại còn tốt hơn?
Khi Mục Tiểu Văn xuống
bếp tự mình làm thức ăn, vẻ mặt hắn không thể tin nổi:>- Bản thân ta có phải
vẫn còn lạc trong mộng hay không? Trong mộng,Tiểu Văn cũng sẽ sốt ruột, lo lắng
như thế này sao?
Khi Mục Tiểu Văn vừa buồn
cười vừa đau xót nhìn vê phía hắn, hắn lại thay bằng một nụ cười trong suốt,
cúi đầu đánh giá nàng. Rõ ràng hắn làm như vậy chỉ là để nàng vui vẻ, lệ trong
mắt ực đầy nhưng lại không được chảy ra. Phương Mặc lại vội vàng đi an ủi nàng.
Hắn ở trong mộng, vậy nói
nàng làm sao thoát khỏi mộng?
Tách ra mới quá nửa ngày,
trong tiềm thức liền nổi lên khủng hoảng, chỉ sợ rời đi một chút sẽ không tìm
thấy nữa. Đi sau Phương Mặc, nhìn chiếc bóng của hai người in ở trên tường,
nàng không tự chủ được mà vươn tay ra làm cho hai bàn tay của hai chiếc bóng
nắm siết vào nhau. Phương Mặc chưa có quay đầu lại nhưng tay đã đưa tới nắm lấy
tay nàng, trong nháy mắt hai bàn tay chạm vào nhau, khóe miệng hai người đồng
thời cong lên một nụ cười.
Khí trời phảng phất dường
như cũng bị lây cái sự vui mừng của họ, ánh mặt trời hiện ra sau những lớp
tuyết dày. Phương Mặc kéo Mục Tiểu Văn rời khỏi mọi người, tới bên một bờ song
cách xa xa căn phòng ngồi xuống, tay vẫn giữ lấy nàng, tìm đề tài nói chuyện:
- Ngày ấy Thanh Y khi từ
biệt nàng đã nói có chuyện gì?
- Không nói gì cả, hắn
chỉ nói là chúc mừng chúng ta, còn muốn ta hảo hảo chăm sóc mình.
- Nàng còn nói gì với
thiếp thân thị vệ?
- Nói mọi người ở Vi tiếu
đường chờ chúng ta.
- Không còn gì khác sao?
- Không có! – Mục Tiểu
Văn lắc đầu, có chút kỳ quái.
Hai mắt Phương Mặc nhìn
tới đánh giá nàng sau đó ôm nàng thật chặt:
- Vậy nàng cảm giác hai
người họ thế nào?
- Đều là người tốt. – Mục
Tiểu Văn càng cảm thấy kỳ lạ.
- Không còn gì khác?
- Chàng muốn nghe cái gì?
Phương Mặc kéo nàng tách
ra một chút, cẩn thận nhìn ra xa một hồi, mãi tới khi thấy Mục Tiểu Văn có chút
nhút nhát không yên thì hắn mới một lần nữa đem nàng ôm vào lòng. Khẽ xoa đầu
nang, khóe miệng, trong mắt hắn tràn đầy ý cười:
- Không có gì, chỉ là ta
có cảm giác.. thì taTiểu Văn của ta thật ngốc.
Nhữngy thật sự đụng chạm,
lại từ chính miệng người mình yêu mến coi thường, Mục Tiểu Văn vừa định nghiêm
túc phản bác thì lại bị Phương Mặc hôn lên trán một cái, thanh âm trầm thấp
mang theo cổ hoặc lòng người, tràn đầy ý cười thoải mãn vang lên bên tai:
- Ngây ngốc cũng được,
không cho ai cướp đi nữa!
Nụ hôn này khiến cho Mục
Tiểu Văn quên sạch những gì định nói, sau một lát mặt mới đỏ hồng lên, não bộ
nhớ lại, nàng nhỏ giọng, khuôn mặt có chút bất mãn ương bướng:
- Ta không ngốc!
Phương Mặc cười, đem nàng
giữ chặt vào lòng, cúi đầu thở dài:
- Có lẽ, bây giờ không có
người nào không ngốc cả.
Mục Tiểu Văn không hiểu
nên cứ ở yên trong lòng hắn chờ đợi, giây lát lại ngẩng đầu lên:
- Phương Mặc, sao chàng
lại biết Tam vi tiếu?
Phương Mặc đem mọi chuyện
kể lại cho nàng nghe. Mục Tiểu Văn chợt nhớ lại chuyện mình ôm lấy hắn, nằm gọn
trong lòng ngực xích lõa của hắn, cứ tưởng hắn hôn mê, thì ra hắn đều biết hết,
tránh không khỏi một trận ngại ngùng. Gương mặt nàng nổi đỏ, trốn tránh mà quay
mặt qua chỗ khác; Phương Mặc thấy vậy trong lòng vừa động.
Phương Mặc cúi đầu, chuẩn
xác không một chút lầm mà hôn lên bờ môi Mục Tiểu Văn, đầu óc Mục Tiểu Văn lập
tức trống rỗng cứ thế mặc hắn lặp đi lặp lại hành động gặm cắn êm ái. Trước kia
chỉ bị hắn hôn trộm, lần nào nàng cũng tìm cách đánh trả còn cái kiểu tình
nguyệt để cho người ta hôn môi thì hình như chưa có. Nhất thời, Mục Tiểu Văn
không biết phải phản ứng thế nào, nàng chỉ biết ngơ ngác đỏ mặt ngồi đó.
Cánh môi khẩn trương mím
chặt, Phương Mặc lặp lặp lại động tác liếm hôn khiến cả người Mục Tiểu Văn như
có lửa thiêu. Đợi tới khi chiếc lưỡi Phương Mặc khơi mở hàm răng của nàng ra,
đầu óc lại bị một tiếng nổ tung vang lên. Bên tai cảm nhận được một thứ âm
thanh thật nhẹ, thân thể đã cứng đờ động nhẹ, ánh mắt xuyên tới bên cạnh liếc
qua thì phát hiện bên cạnh có người đứng. Thần kinh yếu ớt trong nháy mắt căng
cứng lên, theo điều kiện phản xạ mà đẩy mạnh Phương Mặc ra.
- Hoàng thượng! – hai
người vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, nhất tề bật thốt lên hai một tiếng “hoàng
thượng”. Ánh mắt Mục Tiểu Văn giống như một tên trộm đáng lén lút trộm đồ thì
bị người ta bắt quả tang; còn Phương Mặc thì vẻ mặt có điểm trầm hẳn xuống.
Lý Vân Thượng càng xấu hổ
hơn. Mục Tiểu Văn và Phương Mặc ngồi nơi đó, hắn lững thửng đi tới. Mặt đất
bằng phẳng nhưng do người kia còn chìm đắm trong không gina riêng nên không kịp
phát giác gì. Chờ tới khi hắn chứng kiến mọi chuyện đã không còn kịp nữa; hắn
định xoay người chạy đi thế nhưng lại kinh động tới hai người. Bất đắc dĩ quay
đi, bóng người đứng đối diện với ánh sáng nên không thể trông rõ mặt hắn, tựa
hồ hắn muốn nói gì đó nhưng dừng một chút lại xoay lưng rời đi; cánh tay chầm
chậm buông xuống, bộ dáng từ từ xa dần phiêu hốt, vừa an tĩnh vừa đả thương,
người ngoài nhìn vào không nén nổi thương cảm.
Mục Tiểu Văn nhìn theo
bóng lưng hắn, nhất thời trong người cảm thấy hỗn loạn, nàng cũng không thể
hiểu nổi trong lòng mình đang nổi lên cảm tưởng gì.
Phương Mặc nhìn vẻ mặt
nàng, tâm lý chợt nổi lên bất an, vội đem nàng ôm chặt lấy:
- Chúng ta cách hoàng thượng
xa xa một chút, có được không?
- Ừm! – Mục Tiểu Văn gật
đầu. Làm như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt.
Qua một màn như vậy, sự
hưng phấn mấy ngày qua rốt cuộc thoáng lạnh đi, thanh tỉnh chút. Nhớ tới hành
động gần đây kề cận bên Phương Mặc, Mục Tiểu Văn không khỏi đỏ mặt. Nhớ tới
những lời ngày đó Lý Vân Thượng nói, nhớ tới tình trạng gần đây, trong lòng nổi
lên cảm giác áy máy, xen chút đau đớn mơ hồ. Hôm nay nàng đã nghĩ thông suốt
mọi chuyện nên tự nhiên đối với người khác cũng khoan dung hơn. Vả lại, tình
trạng Phương Mặc có chuyện biến tốt đẹp cũng nhờ một phần công lao không nhỏ
của Lý Vân Thượng.
Đem một số chuyện cũ cắt
đứt, tới lúc rồi, nàng và Phương Mặc cần phải đi thôi. Đi càng xa càng tốt, Lý
Vân Thượng cũng không cần thiết phải dùng tới Ngự thượng hoàn cái gì đó mà xóa
đi trí nhớ.
Cảm thấy mọi chuyện rốt
cuộc cũng có thể chấm dứt, tâm trạng Mục Tiểu Văn rất là thoải mái, nàng quyết
định sẽ làm một bàn thức ăn thật là ngon chiêu đãi mọi người. Mấy hôm nay nàng
nói là muốn nấu ăn nên vật liệu và đủ thứ được chuẩn bị rất đầy đủ, tự tay nàng
chế biến vài món ăn màu sắc rực rỡ mà thời đại này không có. Phương Mặc cũng
vui vẻ ngồi xuống ăn nên nàng cảm thấy tự tin vô cùng. Ai ngờ vừa mới dứt lời,
Hướng Mị trợn tròn mắt nói thẳng:
- Ngươi lại muốn nấu cơm
sao? Thức ăn ngươi nấu khó ăn muốn chết, ngươi có biết không hả?