Vương Uyển Ngữ luống
cuống tay chân, vỗ nhẹ lưng Mục Tiểu Văn nói:
-Văn nhi, nếu không nhớ
được thì đứng cố nhớ. Đứng khóc, ha.
-Văn nhi, cha mẹ cũng
không muốn con nhớ lại. Kỳ thật, không nhớ ra cũng tốt. – Mộc tướng quân cũng
lên tiếng.
Mục Tiểu Văn khóc một
trận, lau lau nước mắt, một lần nữa ngồi xuống.
-… Cha… Nương.. nếu như
Văn nhi không còn giống với Văn nhi trước kia nữa, cha mẹ có còn thương ta nữa
không?
Vương Uyển Ngữ nhìn Mục
Tiểu Văn nghẹn lời, ôn nhu cười:
-Văn nhi, con hỏi những
lời ngốc nghếch như vậy, nói cha mẹ nên trả lời con thế nào đây? Con vẫn luôn
là bảo bối của cha mẹ, nếu không thương con thì biết thương ai?
Mục Tiểu Văn vừa cười vừa
khóc, xem ra Mộc Tiểu Văn trước kia tâm tình bất định, luôn đổi tới đổi lui
rồi. Nếu vậy thì nàng chỉ cần nắm được đại khái câu chuyện, không cần phải vờ
này giả nọ rắc rối nữa. Nghĩ vậy, trong lòng được trấn an vài phần. Mộc Tiểu
Văn, ngươi không biết quý trọng hạnh phúc rồi, trước khi ngươi quay về, ta nhân
tiện giữ chúng thay ngươi vậy.
-Cha, nương, Văn nhi vẫn
không hiểu một chuyện.. Văn nhi làm sai nhiều chuyện như vậy.. hai người không
trách Văn nhi sao?
-Văn nhi…. – thanh âm
Vương Uyển Ngữ ngập ngừng giây lát sau đó dẫn theo một tia mừng rỡ cùng không
thể tin được. Vẻ mặt Mộc tướng quân dường như cũng được trấn an đôi phần.
Mục Tiểu Văn sửng sốt,
phản ứng của họ là có ý gì? Hình như là vì lần đầu tiên nàng tỏ ra hối lỗi nên
cha mẹ Tể tướng mới có phản ứng như thế? Cha mẹ hoàn toàn không có ý trách cứ
nàng, ngược lại vì một chút hối lỗi của nàng mà mừng rỡ, tâm lý Mục Tiểu Văn
liền nổi một trận cảm động. Cha mẹ chính trực thiện lương lại thanh cao dịu
dàng, mỗi lần ái nữ phạm phải sai lầm gây ra cục diện rối rắm là mỗi lần lương
tâm họ chịu sự cắn rứt dày vò. Trước, Mục Tiểu Văn vì bị xuyên qua mà sinh bất
bình căm giận nhưng bây giờ nàng lại cảm giác được rằng, vì cha mẹ trước mặt
đây, lần này xuyên qua cũng đáng rồi.
Kệ hắn là ngươi nông ta
nông, kệ hắn là nhị hoàng tử, kệ địa vị hắn cao không thể với tới, nàng không
cần phải tranh thủ này nọ mà bận tâm lo âu, nàng cũng không muốn dựa vào cái
gọi là “ưu thế người hiện đại” mà làm cho nhị hoàng tử yêu nàng, đời người ta
không phải chỉ có yêu thôi. Nhị hoàng tử ngươi mắt lạnh thì cứ tiếp tục mắt
lạnh đi, ta không quan tâm. Quãng thời gian quý giá này, ta muốn bồi cha mẹ, ta
còn phải tìm kiếm đường về nhà nữa. Cho nên ta không rảnh mà nháo ly hôn với
ngươi, cũng không rảnh chơi đùa với ngươi. Ta không thèm để ý, ta hoàn toàn che
khăn mà nhìn người, bởi vậy ta không thèm chống cự không thèm gây chiến nữa.
Trong lòng Mục Tiểu Văn
cẩn thận nhớ cho kỹ những gì mình vừa quyết định.. vì ánh nhìn ôn nhu của Vương
Uyển Ngữ, vì khuê phòng hoa lệ tao nhã kia.. nhẹ nhàng êm ái.. chậm rãi nàng đã
ngủ say. Trong mộng, tựa hồ nhìn thấy được bản thân mình khi còn nhỏ mặc cổ
trang vui đùa trong hoa viên tể tướng. Sau đó lại nhìn thấy bản thân mình đương
đứng ở trường học mà ngó quanh quất.. Một giọt lệ chảy xuống trên má… Vương
Uyển Ngữ không nỡ ngủ, thương yêu mà chăm chú nhìn Mục Tiểu Văn nãy giờ, khẽ
đưa tay ra, bà thay Mục Tiểu Văn lau lệ đi!!