Cuộc sống ở phủ tể tướng
tự tại thoải mái, quả thực như đang được ở trong một chốn thần tiên vậy. Mọi
người trong phủ tể tướng ai cũng yêu chiều nàng, chăm sóc nàng, Mục Tiểu Văn
cảm thấy thật hạnh phúc, nàng đã hoàn toàn xa lánh chốn phiền nhiễu tại phủ nhị
hoàng tử. Ngày ngày trôi qua yên bình, tâm tình Mục Tiểu Văn chuyển biến tốt
đẹp hơn. Chỉ là, khoảng cách tới ngày phải quay về phủ nhị hoàng tử càng ngày
càng đến gần, cảm giác không tình nguyện cũng ngày càng mãnh liệt hơn.. Chưa có người nào bức nàng trở về, chỉ là qua
lời nói của người khác nàng cũng biết, nàng cần phải trở về. Chung quy, trốn
tránh không phải là cách giải quyết tốt.
Trở về tức là phải đối
mặt với một cuộc sống phục tùng lao dịch.. Mục Tiểu Văn nghĩ tới mà đau đầu.
Nàng phải làm bộ rất mong muốn được quay về, chọn lựa vài món đồ có giá trị,
mắt thấy tủ quần áo đầy đủ hấp dẫn nhưng cũng không dám có ý ham muốn lấy
chúng, sợ rằng cha mẹ sẽ nghi ngờ điều gì đó.. Cuối cùng nàng đành ủ rủ mà đứng
lên, chân tướng sự tình không thể nói ra được.
Phủ nhị hoàng tử phái
người đến thúc giục. Rõ ràng không phải là một nương nương được sủng ái lại còn
lắm chuyện bày ra mấy cái bộ dáng lễ tiết đón nàng về, trừ thở dài ngao ngán
ra, Mục Tiểu Văn không có biện pháp gì hơn.
-Ta phải đi rồi. – tân
lực tạo cho mình một bộ kiên cường thản nhiên, Mục Tiểu Văn không có quay đầu
lại, tay khẽ giơ lên khiến xiêm áo dao động, chỉ sợ quay đầu lại nước mắt sẽ
trào ra.
Đừng nói tới chuyện
sống, lại càng chưa nói tới chuyện chết, rời đi thế này thực sự khó khăn quá..
Rời khỏi nơi ấm áp này để quay về một nơi lạnh như băng.. nghĩ thôi tâm cũng
phát lạnh rồi. Bất quá, dù phía trước có rét lạnh thế nào nhưng sau lưng đã có
một gia đình ấm áp đón chờ, Mục Tiểu Văn lại có thêm chút dũng khí mà bước tới.
Bên ngoài đã có người chờ, cỗ kiệu đến đón rất hoa lệ, Mục Tiểu Văn vén rèm
kiệu lên bước vào, ngồi xuống.
Sau khi trở về lại có một
bộ dạng hoàn toàn khác, xiêm y chỉnh tề đều được phóng ra hảo, đổi lại là những
thứ quần áo vải thô cũ kỹ. Vừa mới quét dọn Vu Cư được một chút thì có người
đến bảo nàng đi giặt quần áo. Lúc nha hoàn chạy tới, Mục Tiểu Văn có chút mừng
thầm, tưởng rằng cấp nàng cái gì mới mẻ kia, ai dè lúc nghe rõ ràng thì ra là
đang nói xấu sau lưng nàng, là nàng nghĩ quá th
Chuyện giặt quần áo nàng
có xem qua trên ti vi, có điều trong hoàng cung, nơi làm chuyện này chỉ có chỗ
dành cho những cung nữ thấp hèn nhất. Ánh mắt của mấy nha hoàn đối diện có chút
sợ hãi, ngược lại, Mục Tiểu Văn thoải mái ngồi xổm xuống bên cạnh một chậu nước
lớn, học cách chà tẩy quần áo từ người bên cạnh. Giặt quần áo không phải nàng
không biết mà chì là kinh nghiệm không nhiều mà thôi. Dực nhi nãy giờ vẫn
nghiêm mặt lo lắng cũng ngồi xuống theo bên cạnh nàng.
Phải giặt quần áo bằng
tay không quả thật có chút khó khăn. Không cho phép giặt mạnh phá hư quần áo,
không cho phép còn một vết bẩn, người quản sự không hề kiêng kỵ thân phận nương
nương của nàng mà kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ. Mặt trời đã hạ phía Tây, người bên
cạnh đã tẩy xong phần đồ của mình, Mục Tiểu Văn vẫn còn đang hì hục đối phó với
đống quần áo. Dực nhi đau lòng muốn làm thay nàng nhưng Mục Tiểu Văn vẫn kiên
trì muốn tự mình phải làm cho xong việc.
Bất giác tâm tình nàng
trở nên nhẹ hẫng, không còn thời gian mà căn hận hay không cam lòng….. Nàng
bình tĩnh đối diện với công việc trước mặt, tựa như mục tiêu trước mắt của nàng
lúc này chính là phải giặt cho xong đống quần áo kia.