Tại sao lại xuyên qua?
Tại sao lại vô duyên vô cớ mà xuyên quan thế này? Mục Tiểu Văn chỉ cảm thấy đầu
cứ quay quay rối bời cái gì cũng không nghĩ cho thông được.
Dực nhi lau lau nước mắt
đỡ Mục Tiểu Văn nằm xuống nói:
- Tiểu thư người ngã từ
vách núi xuống, quản gia thật vất vả lắm mới tìm được người về. May mà Lão
thiên gia phù hộ người không bị thương tổn, người không biết lão gia phu nhân
sợ tới mức nào đâu? Bây giờ người tỉnh dậy thật tốt quá rồi. Trời cũng đã muộn
rồi người cứ nghỉ ngơi trước đi, sáng mai nô tỳ sẽ cho người tới báo với phu
nhân và lão gia.
Nghe được câu đầu tiên,
trong đầu Mục Tiểu Văn chợt xẹt lên một tia sáng. Ngã từ vách núi xuống? Đúng
rồi, lúc đó cảnh sắc biến ảo.. không phải là di đến nơi này rồi sao? Nhất định
là khi đó đã xuyên qua, không lẽ thời gian có một khe hở nên mới có thể xuyên
thủng tới bên này.. thì ra là thế sao? Nhất định là xuyên qua rồi, nhất định là
thời gian có khe hở nếu không sẽ không có chuyện hư hư ảo ảo thế này.. Rốt cuộc
nàng suy nghĩ cẩn thận cũng hiểu được chuyện tình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng
cảm thấy mình như vừa trút được một gánh nặng trong đầu vậy, thật nhẹ.
Nếu có một khe hở để
xuyên qua thì nhất định sẽ có một cái khe để trở về. Bên kia là từ vách núi mà
ngã tới nơi này, nói không chừng bên này cũng phải từ vách núi mà nhảy trở về.
Nhảy núi để trở về nhà ư? Thật khó khăn. Không biết cái khe thời gian kia có
lớn hay không? Cụ thể là nó nằm ở đâu? Có phải hay không cần một tốc độ nhất
định và nhanh nhanh tìm thấy? Nếu như nhảy sai lầm thì có té tan xương nát thịt
không? Xem ra chuyện này cần phải suy nghĩ cân nhắc cho kỹ
Mục Tiểu Văn thở dài một
hơi, không biết mình thành cái dạng gì rồi? Ma ma lúc này thế nào? Tìm không
được ta mama biết làm cái gì bây giờ? Bất quá là tìm không được ta, như vậy thì
cứ xem như mất tích, mama cũng sẽ an tâm chút chút. Phải làm sao mới tìm được
cái khe hở thời gian kia đây? Lúc nào mới có thể trở về nhà?
Lại nghĩ tới vừa rồi Dực
nhi gọi mình là tiểu thư, có đúng là mình không? Mặc dù là xuyên qua nhưng đây
không chỉ là linh hồn mà còn là cả thể xác và ý thức. Chẳng lẽ mình với vị tiểu
thư này tướng mạo giống nhau, tiếng nói giống nhau sao? Đó là tình trạng gì
chứ? Mục Tiểu Văn cảm giác được thực quỉ dị bất giác ôm lấy chính mình mà nổi
cả da gà.
Dực nhi thấy vẻ mặt nàng
biến ảo đa đoan lại càng khóc.
- Vậy thì Dực nhi cô
nương, ta không phải là tiểu thư của ngươi, ta cũng không có nhớ được ai là nhị
hoàng tử, ta chỉ là không cẩn thận mà ngã rơi vào nơi này. Ta phải về nhà của
mình. – Mục Tiểu Văn bình tĩnh đứng lên nhìn Dực nhi và nói.
- Tiểu thư, người làm sao
vậy? Người chính là tiểu thư của Dực nhi, người chính là phi tử của nhị hoàng
tử, người chính là Văn nương nương. Người muốn về nhà, là muốn quay về phủ Tể
tướng sao? Trước hết người cứ nằm lại nghỉ ngơi rồi sáng sớm ngày mai trở về có
được hay không?
Mục Tiểu Văn định mở
miệng giải thích nhưng thấy bộ dáng đau thương của Dực nhi lại nuốt lời vào. Bỏ
đi. Nghe khẩu khí Dực nhi như vậy hình như vợ chồng Tể tướng kia vốn là cha mẹ
của nàng. Vậy thì nàng trực tiếp gặp và nói với vợ chồng Tể tướng là được rồi.
Vì thế nàng gật đầu nghe theo Dực nhi, vả lại hôm nay nàng thực sự quá mệt mỏi
rồi chỉ muốn nằm xuống và ngủ một giấc nữa.