Ngày thứ hai, Mục Tiểu
Văn gặp cha mẹ – vợ chồng Tể tướng.
Nàng trốn trái trốn phải
cũng không được nên đành đi theo Dực nhi tới đại sảnh. Một vị phu nhân ăn mặc
trang phục ung dung đẹp đẽ quý phái lảo đảo đi tới ôm lấy Mục Tiểu Văn khóc
ròng nói:
- Văn nhi. Con sao lại
ngốc nghếch như vậy? Nếu con chết thì làm sao nương sống nổi hả? – vị phu nhân
này chợt nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng lau lau nước mắt nắm bả vai Mục Tiểu
Văn cẩn thận đánh giá xem nàng có bị thương nơi nào không. Thấy toàn thân nàng
trên dưới không có một thương tích nào bà mới t một tiếng, ánh mắt ôn nhu đầy
yêu thương địa nhìn Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn cúi đầu
không nói gì. Khi nãy nàng có hỏi Dực nhi vài điều thì được biết nguyên lai
nàng là thiên kim của Tể tướng tên gọi Mộc Tiểu Văn, mặc dù bất đồng chữ chút
chút nhưng Mục Tiểu Văn hay Mộc Tiểu Văn lại càng khiến nàng khiếp sợ. Tướng
mạo giống nhau, tiếng nói giống nhau, ngay cả cái tên cũng tương tự nhu vậy…
chẳng lẽ mình thật sự là Mộc Tiểu Văn kia sao? Vô lý, thực quá quỷ dị rồi.
Không được, không được, phải tin tưởng vào khoa học. Đây chỉ là một sự trùng
hợp thôi, chỉ là sác xuất một vấn đề tương đồng quá lớn. Đúng thế, nhất định là
như vậy.
- Ta muốn về nếu không
mama sẽ rất sốt ruột lo lắng. – nhìn bộ dạng khổ sở tiều tụy của vị phu nhân Tể
tướng này nàng lại nghĩ tới mẹ của mình, đôi mắt không khỏi đỏ đỏ cay xè.
Mộc tể tướng đứng đó, tay
bắt lại phía sau, ông chưa nói lời nào. Nhưng trên khuôn mặt không dấu nổi sự
kìm nén vài tia bi thống. Ông vẫn coi nữ nhi này như viên minh châu trân quý
của mình nên mới chọn một nơi chốn tốt gả nàng về. Được cưng chiều quá mức nên nàng sinh ra
tính ương bướng không coi ai ra gì. Đều là vì nàng yêu một người không nên yêu.
Ông biết nàng vì yêu mà làm nhiều chuyện sai trái nhưng không thể nổi giận
được.
Ban đầu biết rõ nhị hoàng
tử không thích nhưng ông vẫn bẩm báo với hoàng thượng đem nàng gả vào phủ nhị
hoàng tử. Điều này đã làm cho vị điện hạ phong lưu kia ghê phiền, sau khi nàng
vào phủ lại không biết thấu hiểu tâm tư nhị hoàng tử mà ghen tuông suốt ngày đi
khắp nơi gây phiền toái với các nương nương khác. Lan phi, Lệ phi chính là nạn
nhân của nàng. Lan phi vốn là chi nữ của Tướng quân, Lệ phi vốn là chi nữ của
Nhị Giang tổng đốc. Mặc dù hai vị này địa vị gia thế không bằng nàng nhưng vì
ghen tuông nên quan hệ luôn luôn bất hảo.
Nhưng đây lại là nữ nhi
bảo bối duy nhất của ông từ nhỏ đã luôn kề cận mình, lúc nào cũng líu lô gọi
cha mẹ, nàng như viên minh châu, sao có thể bỏ mặc nàng chịu khổ? Cho nên ông
luôn phải theo sau để thu xếp mọi thứ cho chu toàn êm thấm. Lòng ghen tuông của
nàng càng kết càng lớn nhưng thật ra đã có nhận thức chút chút. Hôm nay, tại lễ
Nguyên tiêu nàng lại đòi tự sát, bên ngoài đã náo nhiệt xôn xao bàn tán đều nói
phủ Tể tướng có vị thiên kim thích ghen tuông, chẳng những phủ Tể tướng mà ngay
cả phủ nhị hoàng tử cũng thấy hổ thẹn thay. Danh tiếng của phủ tể tướng đã bị
giảm sút, hôm nay nàng còn mặt mũi nào mà muốn đặt chân vào phủ nhị hoàng tử ?
Mộc tể tướng xoay người
lại nhìn thấy thân thể suy yếu, sắc mặt tái nhợt của Mục Tiểu Văn lại nghĩ tới
lời của Dực nhi nói nàng có điểm kỳ lạ làm như mất đi trí nhớ nên dù tức giận
thế nào cũng không thể mắng được.
Mục Tiểu Văn xem ánh mắt
kia cũng biết được người này hẳn là phụ thân của mình. Mất đi nữ nhi nhất định
bọn họ rất thương tâm nhưng nàng đã quyết định rồi, trong đầu nghĩ tới một cách
xưng hô thích hợp nên lên tiếng:
- Đại thúc, đại nương. Ta
không phải là con gái của các người. Các ngươi nhận lầm người rồi.
- Văn nhi, con không được
hồ ngôn loạn ngữ! – Mộc tể tướng
nghe vậy kinh hãi quát lên.
- Ta không có hồ ngôn
loạn ngữ, ý ta nghĩ đã rất rõ ràng thua đại thúc. – Mục Tiểu Văn mặc dù đoán
trước là vị tể tướng đại nhân này sẽ giật mình nhưng không nghĩ tới ông lại
phản ứng kịch liệt dọa ngược lại nàng. Bất giác trong lòng dâng lên chút hắc
tuyến.
- Nếu ngươi không phải là
nữ nhi của chúng ta vậy thì ngươi là nữ nhi của ai?