Nhìn mặt vừa kinh hoàng vừa bất lực của Mục Tiểu Văn,
Phương Mặc chợt cảm thấy có chút khô nóng, giọng nói cũng khàn khàn đi:
- Chắc gần đây có một con suối, ta đi tìm chút nước
đã.
- Ta đi cùng với ngươi. – Mục Tiểu Văn nhanh nắm lấy
tay hắn. Ở nơi hoang vu đồng không mông quạnh này, trời thì vừa tối vừa lạnh,
nàng ở lại một mình chắc chắn sẽ bị hù chết mất. Nàng vốn sợ bóng tối.
Hai bàn tay đan vào nhau, tay lớn nắm tay bé. Bàn tay
nhỏ nhắn kia chẳng những không mềm mại mà còn thô ráp nhưng Phương Mặc lại cảm
thấy nhiệt độ cơ thể mình lại tăng thêm vài phần. Ổn định lại tinh thần, Phương
Mặc rút tay ra, nói:
- Đường rất gập ghềnh, đi phía sau ta. Cẩn thận nhìn
đường.
- Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn ngạc nhiên.
Đường gập ghềnh chỗ nào?
Phương Mặc đã cất bước rời đi được một khúc, xung
quanh bỗng trở nên âm trầm đáng sợ; Mục Tiểu Văn không kịp nghĩ ngợi gì thêm,
vội vàng chạy sát theo sau hắn.
Đường đi trong rừng cũng không dễ đi, hai người đi một
hồi cũng chỉ được mấy trăm bước. Sắc trời đã tối mịt, ánh sáng xanh của vầng
trăng trên cao phải xuyên thu qua từng lớp lá rừng dày đặc nên cũng chỉ còn lại
chút le lói. Phía trước đã thoáng đãng hơn, Phương Mặc chạy vài bước, quay đầu,
mỉm cười:
- Chúng ta tìm thấy con suối rồi!
Mục Tiểu Văn cũng chạy nhanh vài bước theo, một dòng
suối chảy róc rách hiện ra trước mắt, nàng vui sướng phát điên lên được. Nhìn
xung quanh đây là một khoảng trống rất rộng, nước chảy từ trên sườn núi xuống,
lực chảy không quá mạnh, trông rất giống một con thác nhỏ. Dòng suối trong mắt
của Mục Tiểu Văn bây giờ giống một cái nhà tắm lộ thiên hơn. Nước không sâu
cũng không cạn, mặt nước lấp lánh lân quang vì được ánh trăng rọi xuống; chung
quanh còn có vô số các loài hoa dại mọc lên.. thật đúng là một cảnh sắc tuyệt
đẹp. Thật không ngờ bị người ta truy đuổi mà tình cờ phát hiện ra được nơi này.
Trước kia ở nhà, nàng đối với cảnh tự nhiên không có hứng thú lắm; còn bây giờ
xem ra nàng đã bị mê hoặc rồi. Nếu có gì đó nặng nề hay đen tối trong bụng thì
tới nơi này chắc sẽ được dòng nước tươi mát này gột rửa hết.
Phương Mặc giống như có thể nghe được tiếng bọt nước
tung tóe của con suối nên mới có thể xác định được đường đi không hề sai chút
nào. Hắn tỏ ra rất chuyên nghiệp, chọn một chỗ đất trống và tìm củi khô xung
quanh nhóm lửa lên.
Rất nhanh, đồng lửa đã cháy bừng lên. Tựa vào vai
Phương Mặc, lúc này Mục Tiểu Văn mới tìm lại được cảm giác an lành và có thời
gian để suy nghĩ. Tìm không thấy nàng có lẽ Dực nhi rất chỉ có một buổi tối
thôi mà, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Thời khắc này, mọi thứ đều im lìm, và
thế sự cũng không còn làm vướng bận nàng nữa. Nàng không muốn suy nghĩ gì hết.
Đây đúng là lễ vật mà trời cao ban cho nàng, nàng coi
như đây là một cuộc nghỉ xả hơi cho thoải mái và phải hưởng thụ cho bằng hết
mới được. Rời xa phủ nhị hoàng tử, rời xa Lý Vân Thượng và Thạch Lan, nàng cảm
thấy mình như một nhân sĩ giang hồ, có thể ngao du thiên hạ.. thực tự do.
- Phương Mặc! – Mục Tiểu Văn gối đầu lên vai Phương
Mặc, thanh âm mang theo vài phần vui vẻ. – Đây là lần đầu tiên ta đến một nơi
như thế này. – trước kia rất bận rộn nên nàng chưa có cơ hội đi du lịch.
Phương Mặc cúi đầu nhìn, định nói cái gì đó nhưng lại
phát hiện thấy hai mi mắt Mục Tiểu Văn đã khép lại, bên khóe môi hãy còn mang
theo một nụ cười yếu ớt.. chỉ còn lại tiếng thở đều đều của nàng.
Nàng đã ngủ!
Bóng đêm dường như cũng say ngủ rồi, mọi vật trở nên
yên lặng và lâm vào một trạng thái êm ái, vô ý thức.
Phương Mặc vẫn ngồi cứng ngắc ở đó, hắn cố điều chỉnh
lại hô hấp của bản thân, trái tim bối rối kia cũng dần bình tĩnh lại. Hắn
nghiêng đầu suy nghĩ, thực sự không biết phải lấy cơ sở nào để đánh giá nàng.
Nàng không có dung nhan tuyệt thế mà chỉ có khuôn mặt
được cho là thanh tú.
Trang phục mặc trên người cũng đơn giản, thậm chí là
tùy ý; biểu hiện rất bình thường, không có lấy một tia thần kỳ.
Nhưng… cảnh tượng ban ngày lại hiện ra trong đầu
Phương Mặc. Một màn biểu diễn khiến cho người ta thất thần. Trống ngực hắn đột
nhiên nhanh hơn và cơ thể lại nổi lên một trận khô nóng.
Cái tình trạng ngây ngốc lúc đó chưa bao giờ xuất hiện
đối với hắn; nó giống như một thứ vũ khí, lợi dụng lúc hắn không phòng bị mà
bất ngờ tấn công, đánh vào tâm lý. Mọi thứ giống như lạ lẫm nhưng cũng không
phải lạ lẫm.
Phương Mặc không phải là kẻ ngờ nghệch trong chuyện
tình ái, cái loại động tâm này mặc dù không nằm trong dự liệu của hắn nhưng hắn
cũng cũng có thể nhận biết được là có chuyện gì đang xảy ra. Hắn.. có khả năng
là đã có tình ý với thê tử của nhị hoàng tử. Thứ tình cảm ấy đột nhiên xuất
hiện khiến hắn không cách nào phản ứng lại được. Có lẽ, ban đầu là tò mò, là
tùy hứng, là thích đùa giỡn nhưng dần dần.. chúng trở thành thói quen, thành cố
ý. Người con gái không giống với bất kỳ ai kia đã vô tình tiến vào trái tim
hắn.
Nhưng thứ tình cảm này thật sự là không nên có. Nàng
là chính thê của nhị hoàng tử, hắn tuyệt đối không thể có loại tâm tư này
được>Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Đoạt lấy nàng? Có được không?
Một lần… lại một lần… hắn khẽ vuốt hai gò má nàng. Đây
là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn được nếm mùi vị “tâm hoảng ý loạn”. Mấy lần
cúi đầu xuống, rồi hắn lại vội vã né tránh. Mục Tiểu Văn tựa hồ gặp phải chuyện
gì đó không thoải mái trong giấc ngủ nên vô thức mà phát ra một tiếng rên rỉ
nho nhỏ. Phương Mặc cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng quyết tâm cúi đầu xuống…
Và khéo léo hôn lên đôi môi nhợt màu nhưng ấm am kia.
Hắn không dám làm nàng thức, chỉ có thể tiếp xúc với
đôi môi nàng, cảm thụ sự thân mật từ làn môi bất động.. áp lực càng ngày càng
tăng. Một mùi hương thơm ngát thản nhiên truyền tới chóp mũi khiến cho Phương
Mặc nhịn không nổi nữa.
Trong lòng Phương Mặc thầm than lên một tiếng; hắn
điểm huyệt ngủ của nàng và thêm một lần nữa hôn lên đôi thần cánh hoa kia. Một
lần… một lần.. ôn nhu mà gặm cắn.. sau hồi lâu hắn mới lưu luyến mà buông ra.
Hắn để nàng nằm xuống cẩn thận rồi lao mình xuống dòng suối lạnh như băng kia
để tẩy rửa hết sự khô nóng trên người.
Gió đêm êm ái thổi..
Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh dậy thì trời đã sáng
choang. Mục Tiểu Văn lo lắng không biết đêm qua có phát sinh ra chuyện gì hay
không, mặc dù không muốn “chia tay” với dòng suối nhưng nàng cũng đành vội vàng
thu thập một chút rồi cùng Phương Mặc lên đường.
Không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy Phương Mặc có
điểm là lạ. Hắn không dám nhìn thẳng nàng, mặt lại còn hay đỏ ửng lên nữa. Ngay
cả khi sử dụng khinh công để mang nàng đi cũng kém đi rất nhiều, lại còn làm
cho nàng bị té nữa chứ. Tuy nhiên, hiện tại Mục Tiểu Văn cũng không có thời
gian để quan tâm tới mấy cái chuyện đó, trên thực tế thì thân phận nàng hoàn
toàn là giả. Hiện tại nàng chỉ quan tâm, trong lúc mình không có mặt ở nhà thì
đã có chuyện gì xảy ra?