Trước tiên nàng thay quần áo nam nhân mới, sau đó trở
lại tửu lâu tìm Dực nhi. Song, tới nơi thì nhận được tin, Dực nhi không có ở
đây!
Mục Tiểu Văn thầm nghĩ trong bụng, nếu Dực nhi không
có ở đây thì có khả năng là đang ở phủ nhị hoàng tử chờ mình; cho nên không có
gì phải lo lắng cả.
Mục Tiểu Văn nói với chủ quán một tiếng rồi vội vã
chạy về phủ; lúc này nàng cảm giác được chút bất an. Dọc đường đi, Phương Mặc
chỉ im lặng theo sát ở phía sau.
Nàng đi vào từ cửa phía tây của vườn hoa, trốn tránh
một hồi thì tới được Mộc cư. Bốn phía chung quanh tĩnh lặng tới kỳ lạ.. Phương
Mặc nhíu mày, lên tiếng hỏi:
- Ngươi ở chỗ này sao?
Mục Tiểu Văn chẳng còn tâm tư nào trả lời hắn mà nhẹ
giọng kêu hai tiếng “Dực nhi!”
Không người nào trả lời.
Mục Tiểu Văn đẩy tất cả các cánh cửa ra tìm một lượt
nhưng vẫn không thấy Dực nhi đâu. Nàng có thể ở đâu chứ?
Phương Mặc vươn tay ra, sau một lúc do dự thì đặt tay
lên vai nàng, thấp giọng khuyên nhủ:
- Ngươi chỉ ở bên ngoài một đêm sẽ không có người nào
phát hiện ra, Dực nhi chắc cũng không có chuyện gì
đâu. Chắc là nàng ấy lo lắng quá nên chạy đi hỏi thăm rồi; đợi lát nữa ta về
phủ sẽ hỏi quản gia xem nàng ấy có tới hay không. Ngươi không nên lo lắng quá.
– vừa nói, Phương Mặc vừa cố gắng tìm ra từ an ủi nàng. – Dực nhi chỉ là một
nha hoàn, cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng có thể thay ngươi chịu trách
nhiệm.
- Phương Mặc?! – nghe hắn nói vậy, Mục Tiểu Văn đương
lo lắng liền khựng người lại. – Sao ngươi có thể nói những lời như vậy chứ? –
nhìn mặt Phương Mặc có vẻ kinh ngạc, Mục Tiểu Văn giật mình sực nhớ đây vốn là
cổ đại. Dù Dực nhi và nàng có tình cảm tốt đẹp thế nào, dù nàng có xem Dực nhi
là người bạn tốt thì trong mắt người khác, Dực nhi vẫn chỉ là một nha hoàn.
Nhất thời không khí giữa hai người trở nên nặng nề, im
ắng. Bình thường, nếu nàng chất vấn lại vấn đề này thì Phương Mặc sẽ không thèm
để ý mà giễu cợt nàng, nhưng hôm nay trông hắn nghiêm túc. Phương Mặc như thế
này có chút xa lạ làm hại nàng không biết phải phản ứng như thế nào.
Dường như… có một điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Hơn nửa ngày, Mục Tiểu Văn mới rầu rĩn mà nói:
- Dực nhi là bạn của ta, không thua gì các ngươi.
Phương Mặc im lặng một hồi rồi thở nhẹ ra một tiếng,
đáp:
- Biết rồi!
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu lên, thấy hắn mỉm cười nàng mới
âm thầm buông tâm.
Phương Mặc đang định về phủ xem xét tình hình thì một
nha hoàn chạy nhanh qua sân Mộc cư rồi đứng bên cửa run run nói:
- Văn nương nương, nhị điện hạ truyền gọi.
Phương Mặc và Mục Tiểu Văn nhìn nhau, trong lòng hai
người cả kinh. Thật sự nàng không nghĩ tới chuyện Lý Vân Thượng đột nhiên
truyền gọi nàng, đã có sao? Chẳng lẽ là hắn phát hiện ra đêm qua nàng không về?
Mục Tiểu Văn lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Dực nhi đang ở đâu?
- Dạ bẩm nương nương, Dực nhi cô nương đã tới trước
rồi. – nha hoàn lại sợ hãi mà nhẹ giọng trả lời.
Xong! Thật sự là bị phát hiện rồi!
Trong lòng Mục Tiểu Văn đột nhiên thấy lạnh rồi lan
khắp cơ thể, đầu lạnh, vai lạnh, tay lạnh… Nếu là ở nhà thì chẳng cần phải lo,
có đi qua đêm thì chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong. Nhưng trong thế giới
cổ đại, một đêm không về liệu có phải là một trọng tội không? Thân thể nàng như
nhũn ra, một cánh tay mạnh mẽ chợt vươn ra đỡ lấy nàng. Nàng quay đầu nhìn sang
thì thấy Phương Mặc ngay bên cạnh mình, nhẹ nhàng mỉm cười. Ánh mắt hắn đã khôi
phục lại vẻ tự tiếu phi tiếu bình thường, tựa hồ dù có chuyện gì xảy ra thì
cũng như gió thổi mây trôi qua mà thôi. Cái bộ dáng không thèm để ý của hắn
nhanh chóng lan sang Mục Tiểu Văn khiến cho sự bất an trong lòng nàng lắng
xuống.
Mục Tiểu Văn lấy lại tinh thần, nói với nha hoàn:
- Ngươi cứ đi về trước bẩm với điện hạ, ta lập tức tới
ngay.
- Dạ!
Nha hoàn rời đi, Mục Tiểu Văn quay về phòng rồi lấy ra
y phục nữ, nhanh chóng thay vào. Khi bước ra cửa thì nàng thấy Phương Mặc đang
đứng đó nhìn chằm chằm quần áo của mình; nàng liền cười ranh mãnh:
- Ngươi không nhớ là ta đã trở thành Vứt đi nương
nương rồi sao? Cách ăn mặc rất bình thường, không có khác nha hoàn là bao. Nếu
đau lòng vì ta thì chỉ cần tặng cho ta thật nhiều lễ vật vào.
- Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi lại nhẫn nhục tới mức
này. – trong mắt Phương Mặc hiện lên một tia đau lòng.
Mục Tiểu Văn cười cười không nói gì thêm. Nàng thấy
bản thân không có nhẫn nhục gì cả; ngoại trừ những lần Thạch Lan khiêu khích,
ngoại trừ cái tát lần trước thì mọi thứ khác đều không có vấn đề gì. Ngược lại,
nàng trở thành một nương nương vứt đi, ít nhiều thể hiện sự “thuần phục”, ít
nhiều tỏ ra mình là người biết chịu đựng thì mới không có ai để ý tới nàng nữa
và lúc đó nàng vô tư mà hưởng thụ một cuộc sống tự do tự tại. Còn việc giặt rũ
quần áo thì nàng đã mượn người giúp; bản thân cũng có làm qua vài lần thì cứ
xem như là tập thể dục đi. Nghĩ thoáng như vậy thì tâm tình cũng không tồi chút
nào.
Hai người đi qua một khu vườn trống phía tây, tiếp là
một dãy hành lang dài, tiếp đó là qua Hinh viên rồi đi thẳng mãi..
Phủ nhị hoàng tử chiếm diện tích rất rộng, căn cứ vào
kiểu an bài phòng ốc này thì bất luận là kẻ nào cũng nhìn ra được địa vị của
Mục Tiểu Văn. Phương Mặc từng tới phủ nhị hoàng tử nhưng chưa bao giờ đến phía
tây khu vườn chứ đừng nói là tới gần khu vườn hoang nằm cuối cùng này. Theo
bước chân của Mục Tiểu Văn, hắn càng ngày càng trầm mặc.
- Điện hạ, Văn nương nương tới rồi!
Theo sau thanh âm êm ái của nha hoàn, Mục Tiểu Văn hít
một hơi thật sâu rồi bước vào phòng khách.
Nàng dùng một vẻ mặt không kiêu ngạo, không siểm nịnh
mà nhìn quét qua đám thê thiếp đứng trong phòng; và kiên cường đối diện với ánh
mắt lạnh nhạt của Lý Vân Thượng đang hướng tới nàng.
Không có vẻ trêu chọc bằng hữu khi ở trong tửu lâu,
không có sự hứng thú khi đối mặt với Mục tiểu nhị và cũng không có bộ dáng
phong lưu khi gặp gỡ người ngoài… Trước mắt nàng là một mỹ nam tử, chỉ có ánh
mắt lạnh nhạt và một khí chất băng tuyết, cao khiết không ai với tới được. Hắn
có vóc người thư sinh, có mái tóc đen bóng mềm mại, có khuôn mặt tinh xảo tuyệt
mỹ và có một khí thế cao nhã khiến cho người ta tự ti, mặc cảm, không dám làm
vấy lên đó một vết bẩn. (cao nhã=cao quý và tao nhã)
Đây mới là kẻ mà nàng quen biết – vị nhị hoàng tử chán
ghét cực độ Văn nương nương.
Xua tan đi sự chua xót và tự ti kỳ lạ trong lòng, Mục
Tiểu Văn hơi cúi người, hành lễ:
- Điện hạ!
Phương Mặc cũng khẽ gật đầu:
- Nhị điện hạ!
Dường như không thèm để ý tới Mục Tiểu Văn, Lý Vân
Thượng hướng về phía Phương Mặc khẽ gật đầu:
- Phương huynh!
Thạch Lan đứng bên cạnh, lên tiếng:
- Phương công tử tới nơi này có chuyện gì? Chẳng lẽ là
tới giúp tiểu nhị kia đòi lại Dực nhi sao?
Phương Mặc có nghe Mục Tiểu Văn nói qua chuyện này nên
không cảm thấy bất ngờ, ngược lại thản nhiên nói:
- Phải thì sao, mà không phải thì sao?
- Phương công tử thật sự là quá nhàn rỗi rồi. Đừng nói
đây là chuyện nhà của nhị hoàng tử, cho dù có liên quan với ngươi thì cũng
không tới phiên ngươi khoa chân múa tay ở trong phủ nhị hoàng tử này. – Thạch
Lan cười lạnh một tiếng.
- Điện hạ vẫn chưa có mở miệng đuổi ta đi thì Thạch
Lan ngươi cũng không nên tức giận như vậy. – Phương Mặc vẫn ngang nhiên mà đáp
trả.
Nhớ lúc còn nhỏ cùng nhau chơi đùa vui vẻ.. thực không
nghĩ rằng, Thạch Lan hôm nay đã không còn là Thạch Lan trước kia nữa.
- Tỷ tỷ thật sự là ham vui tới mức đi qua một đêm
không về. Nếu không phải muội muội ta đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ thì chỉ e… vĩnh
viễn không biết chuyện tỷ tỷ không có ở trong phủ.
Nụ cười của Thạch Lan đều là kiều mỵ cùng chế nhạo;
Mục Tiểu Văn chỉ lặng lặng nhìn nàng ta không nói gì.
Thạch Lan duy trì cái cười chừng vài giây rồi đột
nhiên biến sắc, thanh âm trở nên trầm thấp mà tàn nhẫn ra lệnh:
- Dẫn Dực nhi lên đây!