Giọng nói của Thạch Lan vang lên làm cho tâm Mục Tiểu
Văn run lên. Vội quay lại nhìn phía cửa thì thấy Dực nhi bị trói chặt hai tay
đang được dẫn vào.
Vì ánh sáng chiếu ngược lại nên chỉ nhìn thấy thân
hình gầy yếu của Dực nhi lảo đảo bước vào, tới khi đi vào trong phòng thì Mục
Tiểu Văn mới thấy rõ sắc mặt Dực nhi tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ bong từng
mảng da. Các ngươi đã làm gì nàng? – Mục Tiểu Văn hoảng sợ quát hỏi rồi chạy
qua tháo sợi thừng trói tay cho Dực nhi. Dực nhi vừa được cởi trói liền ngã
nhào vào lòng Mục Tiểu Văn, thanh âm khàn khàn vô lực “Tiểu thư!”
Thạch Lan hài lòng mà nhìn vẻ mặt bi thương của Mục
Tiểu Văn và bộ dáng vô lực của Dực nhi.
-Nương nương không về thì đương nhiên là do nha hoàn
không hoàn thành trách nhiệm. Dựa theo gia pháp thì bắt đầu từ tối hôm qua nha
hoàn này sẽ phải quỳ trong Diễm ốc cho
tới khi Văn nương nương quay về mới thôi.
Diễm ốc? ( một loại phòng được
xây dựng có thể giữ nhiệt, nhiệt độ bên trong rất cao, giống như cái lò nung
vậy á..). Chẳng phải đó chính là cái nhà đá
nóng dọa chết người ở cuối phía tây khu vườn hoang sao? Mục Tiểu Văn từng tò mò
nên đã rủ Dực nhi tới đó xem qua. Xunh quanh khu ấy nhiệt độ rất cao; nhất là
trong cái nhà đá, nhiệt độ tụ tập tới mức nóng bỏng người. Nghe nói, rất lâu
trước kia đây là nơi các cao thủ giang hồ luyện công. Khi trời rét lạnh, chỉ
cần đi vào đó một lát thôi thì đã không chịu; lúc ra ngoài thì trống ngực đập
rất nhanh, hô hấp rối loạn. Bây giờ trời đã là đầu hè, thế mà Dực nhi phải quỳ
cả một đêm trong cái phòng đó..!
Mục Tiểu Văn siết chặt nắm tay, nàng cảm thấy sự phẫn
nộ đã chất đầy trong lồng ngực khiến cho bản thân hít thở không thông nữa rồi.
-Văn nương nương đau lòng sao? Không ngờ nha đầu kia
lại có sức nặng trong lòng nương nương như vậy. Quả nhiên là chủ tớ tình thâm.
Chi bằng.. để cho nha đầu Dực nhi này tiếp tục chịu phạt thay nương nương, có
được không? – Thạch Lan nói xong liền quay sang phân phó. – Người đâu, mang gia
pháp tới!
Có tiếng hạ nhân hồi lại rồi vội vàng tiến vào. Lý Vân
Thượng vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt, không hề ngăn cản tựa hồ chuyện này không có liên quan đến hắn. (đoạn ni muốn xé xác LÝ VÂN
THƯợNG rồi bỏ vào bình ngâm dấm sau đó lấy cho heo ăn quá.. aaaaaaaa ~~~~~~)
-Phương Mặc vừa định xen vào thì một tiếng rống to
vang lên: “Ai dám!”
Mục Tiểu Văn nắm chặt tay, hai mắt đỏ au, mắt trừng
lên nhìn Thạch Lan, miệng mắng to:
-Gia pháp cái *** gì! Không phải là ngươi xem ta không
vừa mắt nên muốn chỉnh ta sao?! – chết tiệt, nàng nhịn không nổi nữa rồi. Nàng
cũng không cần phải giả tạo ấm thuận, giả tạo nhu nhược; cây muốn lặng mà gió
chẳng ngừng, nếu thích phá thì nàng liền phá cho xem. Bọn họ đã thích xé bé thành
to thì nàng cũng chơi bài ngửa nói cho bằng hết; với sự hậu thuẫn từ tể tướng,
nàng không tin mình không làm được gì! Tức tối, bực bội nếu cứ giấu kín trong
lòng thì chỉ tổn hại tới sức khỏe, tốt nhất là cứ tống hết ra ngoài. Không
ngang ngược thì không nói được ai, vậy thì để nàng ngang ngược cho biết vị!
Tất cả mọi người đều bị tiếng quát thô tục của nàng
làm chấn động , ngay cả Phương Mặc cũng khó mà tin vào tai mình.
Mục Tiểu Văn hùng dũng đứng lên, làm một bộ “bĩ tử
điếu binh sĩ” tới gần Thạch Lan:
-Ta đi qua đêm thì làm sao? Dù sao thì ta cũng bị vứt
đi rồi, có nằm chết ở nơi nào thì cũng chẳng ai thèm biết, thế mà ngươi lại có
hảo tâm tới thăm xem ta có hay khong ở trong phủ hả?
Thạch Lan bị bức tới buộc phải tháo lui về sau. Lúc
này, thanh âm lạnh lùng của Lý Vân Thượng vang lên:
-Văn nương nương là đang trách bổn điện sao?
Hắn không nói thì không sao nhưng đã nói rồi thì luôn
là cái giọng điệu chất vấn, khinh ghét như vậy. Mục Tiểu Văn lập tức nhìn qua
hắn, điệu bộ phẫn hận, thô tục:
-Đồ khốn nhà ngươi đúng là đại tự kỷ của tự kỷ, ngươi
đừng có tự coi mình là đúng, là duy nhất có được hay không! Loại người như
ngươi ngoại trừ cái vẻ bề ngoài đẹp mắt và cái địa vị cao hơn người ta một chút
thì còn có cái chỗ nào đáng giá chứ? Ngươi tự cho mình là thánh tình (vị thánh của tình yêu); tự
cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ này đều thích ngươi; tự cho rằng mình phong lưu,
thấu hiểu lòng dạ đàn bà.. kỳ thực ngươi cái gì cũng không hiểu!
Đối với nhị hoàng tử mà ngang nhiên mở miệng mắng to,
lại còn nói những lời lẽ khó nghe, thế tục kinh hãi.. làm cho mọi người đều
hoảng sợ.
Mục Tiểu Văn vẫn không có ý định dừng lại:
-Ngươi cho rằng ngươi yêu Thạch Lan sao? Sự thật thì
ngươi không yêu nàng, người mà ngươi yêu chính là bản thân mình! Ngươi đơn giản
xem nàng chỉ như một cọng tóc, cho nên dù nàng điêu ngoa, ngang ngạnh thì ngươi
theo thói quen vẫn tiếp nhận nàng. Còn cái thứ gọi là thanh mai trúc mã kia
cũng không phải nốt, ngay từ đầu ngươi đã không thương nàng! Tận đáy lòng ngươi
thực ra không yêu một bất kỳ một ai cả! Ngươi căn bản không biết yêu là gì! Mộc
Tiểu Văn là thực tâm yêu thương ngươi, nàng chạy khắp nơi để giữ gìn ngươi rồi
cắn răng nhẫn nhục, chịu đủ mọi ủy khuất. Còn ngươi thì sao? Chỉ vì không có
tình cảm với nàng mà ngươi cũng mặc nhiên để tùy ý người khác hãm hại nàng, vu
oan giáo họa cho nàng. Ngươi cho rằng tất cả những chuyện xấu xa kia đều do
nàng làm sư? Không phải! Có rất nhiều chuyện đều do Lan nhi tốt đẹp của ngươi
vu oan cho nàng!
Vậy cũng đủ rồi, có nhiều chuyện là nàng bịa ra để làm
loạn, nàng cũng không biết bọn họ nghe có hiểu được gì không nhưng mà nàng được
mắng một trận sướng miệng, mặc kệ ra sao thì ra.
Khuôn mặt Thạch Lan lóe qua vài phần bối rối, thần sắc
cũng nhợt đi không ít.
-…. Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn thích ngươi sao? Ta đã
sớm không thích ngươi rồi! Người nào thích loại người như ngươi thì đúng là đồ
đầu heo! Ngươi cứ ở đó mà cao cao tại thượng mà tự sướng một mình đi!
-Đồ đầu heo! Thối Lý tử! Xú hòa thượng! Đồ tự kỷ điên
cuồng! – nàng đem tất cả những tên gọi có thể nghĩ ra được mà rống to lên.
Xung quanh bao trùm một không khí nặng nề ~~ khó tin
~~ sợ hãi!! Phương Mặc ở phía sau kéo kéo áo Mục Tiểu Văn; nàng quay ngoắt lại.
Vì đang mắng say sưa quá nên nàng chẳng phân biệt được đối tượng là ai nữa,
cuối cùng là “vơ đũa cả nắm”:
-Ta chán ghét loại hoa hoa công tử tam thê tứ thiếp
như các ngươi!
Lời còn chưa dứt thì Mục Tiểu Văn thoáng thấy trong
đáy mắt ngạc nhiên của Phương Mặc hiện lên điểm bị tổn thương, cơn giận chợt hạ
xuống, tâm cũng giật thột một cái.
Nàng không phải nói hắn đâu!
-Phương Mặc? – nàng vươn tay ra, nghĩ muốn giải thích
cái gì đó nhưng Phương Mặc lại nhanh chóng mà né tránh.
-Vừa rồi… ta không phải…. – Phương Mặc vốn là bằng
hữu, nàng không thể nói ra những lời lẽ đả thương hắn.. nhưng nàng không phải
cố ý..
Bỗng, từ phía sau lại truyền đến giọng điệu thản nhiên
của Lý Vân Thượng:
-Vậy chuyện hạ dược lần trước là do Văn nương nương
làm có đúng không?
Thân hình Mục Tiểu Văn chấn động; nàng xoay người lại
nhìn hắn. Bị phát hiện rồi sao?
Lý Vân Thượng thay nàng giải thích:
-Chuyện này rất dễ dàng để tra ra, chỉ là ta không quá
tin tưởng vào kết luận đó. Hôm nay nghe thấy cách dùng từ có chút quen thuộc
cộng thêm biểu hiện quá khích của Văn nương nương nên ta đã thấy tia tin Văn
nương nương có thể làm ra những chuyện như vậy.
Mục Tiểu Văn giật mình, tỉnh táo trở lại. Đối diện với
ánh mắt lạnh lùng của con người trước mặt đây, không hiểu sao một tia khổ sở,
khó chịu từ đáy lòng tràn ra. Một Văn nương nương si tình làm cho người ta chán
ghét giờ lại được thăng cấp thành một “Ngang ngược Văn nương nương” rồi sao?
Những tưởng rằng sau khi nói rõ ra mình không thích hắn thì sẽ đổi lấy chút
biểu hiện không bài xích của hắn, nhưng… nhìn vào ánh mắt này thì nàng đã hiểu
được rằng, căn bản là hắn không quan tâm nàng thích hay không thích hắn, hắn
chỉ cần biết hắn không thích nàng là được rồi!
Nàng thương hắn, hắn sẽ không thương nàng. Nàng không
thương hắn, hắn cũng sẽ không thương nàng. Có khi nào, nàng không thương hắn
thì hắn sẽ không thương chính bản thân hắn không..? Hắn… dường như chỉ yêu
chính bản thân hắn mà thôi!
Điểm tựa cuối cùng của nàng.. cuối cùng cũng mất đi!
Loại suy nghĩ này không biết từ đâu xuất hiện trong
đầu nàng. Hình như, trong thâm tâm nàng, chẳng biết tự khi nào lại có chút quan
tâm đến cái nhìn của hắn.
Thật sự là đáng thương tới thê thảm mà!
Mục Tiểu Văn hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lý Vân
Thượng:
-Đúng vậy! – nếu đã bị coi là một con nhím rồi thì cứ
tiếp tục làm một con nhím đi. Nàng sẽ dựng thẳng hết đám lông nhím này lên và
quyết bảo vệ những thứ muốn bảo vệ.
-Điện hạ muốn trừng phạt ta sao? Ta sợ đau đớn cho
nên… nếu là dùng roi đánh… dùng khổ hình thì ta sẽ không nể nang gì mà kể với
cha mẹ. Nếu cha mẹ không thể làm chủ cho ta thì ta bẩm báo với hoàng thượng. Cho
dù điện hạ là chồng của ta thì cũng không được lạm dụng tư hình của hoàng thất
mà trừng phạt chính thê của mình được. Ta tin, hoàng thượng nhất định sẽ cho ta
một phán quyết công bằng. Nếu điện hạ muốn giam ta vào địa lao thì xin thưa, ta
đã vào đó một lần rồi và không nghĩ là sẽ vào đó thêm một lần nữa. Nếu điện hạ
cố ý thì mọi chuyện tai tiếng lần này và sựu việc trong nhà giam lần trước sẽ
nhanh chóng được trình lên chỗ thiên tử. Cho dù hoàng thượng có yêu thương,
chiều chuộng điện hạ thế nào thì cũng không có chuyện trơ mắt nhìn chính thê
của hoàng tử chịu đựng sự vũ nhục nà
Ánh mắt Lý Vân Thượng vẫn bình tĩnh đến khó tin. Dưới
tình huống bị uy hiếp này mà hắn vẫn giữ được phong thái cao nhã như đang dứng
trước cảnh sắc núi cao nước chảy, gió thanh trăng sáng. Trái lại, nàng mặc dù
miệng to lời mạnh nhưng vẫn dẫn theo một tia tuyệt vọng. Cứ xem như là nàng ép
mình chấp nhận sự thất bại và đang cố đem hết toàn lực ra chống đỡ để tranh thủ
được chút ích lợi gì đó.
Cảm giác khổ sở kia một lần nữa tràn ra khiến nàng
chật vật quay mặt qua chỗ khác né tránh:
-Cho nên, nếu điện hạ thật sự chán ghét ta thì tại sao
không lập ra một điều khoản. Chỉ cần không quá đáng thì Tiểu Văn nhất định sẽ
tuân thủ. Làm vậy cũng tránh được chuyện đối đầu, mâu thuẫn.
Xung quanh vẫn là một mảnh im lặng. Mọi người dường
như lần đầu tiên nhìn thấy Văn nương nương như thế này, mặc dù ai cũng tò mò,
lay động nhưng không khí vẫn tĩnh mịch, không một ai dám quấy rầy.
Hồi lâu sau, Lý Vân Thượng nhếch lên một cái cười nhàn
nhạt:
-Cũng được!
-Các ngươi lui xuống đi!
Mọi người lẳng lặng đi xuống rồi khép cửa lại. Hiện
tại trong phòng chỉ còn lại Mục Tiểu Văn và Lý Vân Thượng, hai người đối diện
với nhau.
Mặc dù biết nụ cười này của Lý Vân Thượng rất lãnh
đạm, vốn xuất phát từ thói quen ngoại giao nhưng Mục Tiểu Văn thấy đây là lần
đầu tiên hắn đối diện với vợ của mình là không có những lời cay nghiệt; lần đầu
tiên không lấy cái bộ mặt thù địch mà nói chuyện; lần đầu tiên chăm chú nghe và
tiếp nhận những ý kiến, đề nghị của nàng. Đây cũng là lần đầu tiên hai người
bọn họ ở chung trong một căn phòng. Mục Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên
trái tim có điểm đập nhanh.. rồi nàng cũng vì cái cảm giác hồi hộp bất thường
này mà thấy chính mình đáng thương tới nhường nào.
Nam nhân ngay trước mặt nàng đây rõ ràng là một người
rất quen thuộc. Vẻ mặt tự tin đắc ý trong suốt động lòng người; khí chất cao
nhã, kiêu ngạo cùng địa vị hoàng tộc nắm trong tay hết thảy mọi thứ; và sự lạnh
lùng như băuyết làm cho người ta lo lắng bất an.
Mục Tiểu Văn bước tới, chủ động đánh vỡ không khí yên
tĩnh:
-Chỉ sợ điện hạ nhất thời chưa nghĩ được nên Tiểu Văn
mạn phép xin được đưa ra ý kiến của mình. Điện hạ nghe, nếu thấy điểm nào không
được thì Tiểu Văn sẽ nói lại.
Nàng không đợi Lý Vân Thượng trả lời, đi thẳng vào vấn
đề:
-Thứ nhất, sau này Tiểu Văn sẽ sống yên ổn ở Vu cư,
nếu không phải có chuyện gì đặc biệt cần gọi tới thì Tiểu Văn sẽ không xuất
hiện ở bất cứ nơi nào, trừ khu phía Tây vườn. Điện hạ cũng biết, nếu có chuyện
gì cần đi ra ngoài thì chắc chắn phải đi qua phía tây khu vườn. Thứ hai, nếu
như không phải người khác tới làm khó Tiểu Văn thì Tiểu Văn tuyệt đối sẽ không
làm khó bất kỳ người thê thiếp nào của điện hạ. Thứ ba, Dực nhi là nha hoàn của
thần thiếp cho nên hy vọng điện hạ nói cho mọi người biết không được khi dễ Dực
nhi.
-Những điều khoản này là do cá nhân lập ra nên Tiểu
Văn sẽ không nói gì với cha mẹ, cũng không nói với Hoàng thượng.. Điểm này xin
điện hạ cứ an tâm. Hơn nữa, chỉ cần điện hạ thích thì gọi thiếp là Vứt đi nương
nương cũng được, bắt thần thiếp ở lại trong Vu cư cũng được, ăn mặc như một nha
hoàn bình thường cũng không vấn đề gì. Chỉ là… - Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn Lý
Vân Thượng một cái rồi lại vội cúi xuống. – Tiểu Văn hy vọng bản thân được tự
do. Có thể tự do ra vào phủ, có thể du sơn ngoạn thủy… Cái tên gọi Vứt đi nương
nương cũng không có sai biệt lắm, là một kẻ vứt đi trong phủ nhị hoàng tử này
thì cũng không ai biết được. Đương nhiên, trước kia Lan phi nương nương có yêu
cầu là đi tẩy giặt quần áo cũng không sao.
Mặc dù không có tính toán trước nhưng đó chính là
những nguyện vọng tận đáy lòng nàng nên cứ thể mà trôi ra ngoài miệng. Đột
nhiên đề cập tới mọi chuyện thế này có lẽ sẽ trở thành hoang đường hoặc làm cho
hắn thêm tức giận mà khiến cho hy vọng được đáp ứng trở nên mong manh,
nhưng mặc kệ thế nào cũng được, nói ra được tâm ý của mình
thoải mái hơn rất nhiều.
-Điện hạ, như vậy có được không?
Vì nàng cúi đầu nên không thấy vẻ mặt của Lý Vân
Thượng lúc này, nàng chỉ có thể thấy ống tay áo trắng như tuyết của hắn buông
thỏng những mẫu hoa văn được thêu rất tinh xảo.
-Hay là điện hạ có gì muốn bổ sung?
Hồi lâu không có tiếng trả lời, không khí trong phòng
trở nên nặng nề, đáng sợ. Đúng lúc nàng định buông xuôi thì một thanh âm từ
trên đỉnh đầu truyền xuống:
-Được, cứ làm theo lời ngươi đi.
Giờ khắc này đây, bỗng nhiên Mục Tiểu Văn muốn..
khóc..!