Tại sao
Phương Mặc lại có mặt, tại sao nàng đi một đêm không về,
nguyên nhân gây nên trận đại náo vừa rồi… tất cả không hề được nhắc đến.
Sau này, trong phủ nhị hoàng tử thì Mục Tiểu Văn có lẽ
được tự do rồi. Chợt nhớ lại đây mới chỉ giao hẹn bằng miệng, cũng không có
bằng chứng nào khác nên Mục Tiểu Văn liền viết lại cẩn thận mọi điều khoản vào
một tờ giấy để cho Lý Vân Thượng ký vào. Nàng cứ sợ Lý Vân Thượng sẽ không chấp
nhận cách làm này, không ngờ hắn cầm lấy tờ giấy và đề lên đó ấn chương của
mình.
Thật sự được tự do rồi! Cái này nên gọi là giai đoạn
tiến nhập thành một người mới.
Vậy là từ nay nàng có thể sống một cuộc sống yên ổn,
tự do tự tại rồi. Nhưng nàng cũng mất ba ngày để đối phó với dư luận. Hôm đó
nàng được mắng một trận vui vẻ nhưng hình tượng chua ngoa, đanh đá về nàng cũng
lập tức được lan truyền rộng rãi. Không riêng gì trong phủ nhị hoàng tử mà ngay
cả trên đường phố, trong ngóc ngách đều nghe thấy những lời xì xào “Văn nương
nương hả, đúng là một mụ chua ngoa, đanh đá…”. Từ đó trở đi, Mục Tiểu Văn thấu
hiểu được một điều, con người dù ở thời đại nào thì cũng không bỏ được cái “tố
chất bà tám” của mình.
Bây giờ, Mục Tiểu Văn không biết nên làm sao đối mặt
với Phương Mặc. Nếu như hắn vẫn giận dỗi với nàng, hoặc là vì thấy mình chua
ngoa nên đâm ra khinh thường mà cắt đứt tình bạn.. Nàng thật không biết phải
làm gì c
Nhưng cái gì rồi cũng phải đối diện. Nàng rất muốn kể
cho Khinh Phong nghe chuyện liên quan tới hắc y nhân kia nên đợi cho thân thể
Dực nhi khỏe lại, ba ngày sau, Mục Tiểu Văn một lần nữa trở lại tửu lâu.
Lý Vân Thượng và Khinh Phong không phải ngày nào cũng
tới tửu lâu. Không có viên thuốc đổi giọng, không có mang mặt nạ, Dực nhi cũng
không cần phải trốn nữa.. Lúc này tửu lâu cũng trở nên thoải mái, tự do hơn
trước rất nhiều.
Thỉnh thoảng Phương Mặc cũng đến nhưng hắn chỉ ngồi
trên chiếc ghế đá dưới tán cây trong vườn, rót một bầu rượu hoặc là một ấm trà
rồi ngồi đó hơn nửa ngày. Những cánh hoa màu hồng phấn bay xuống vương trên
bạch y khiến hắn trở nên phiêu dật, quyến rũ lạ thường. Xa xa.. hắn lơ đãng
chống lại đôi mắt trong vắt của Mục Tiểu Văn rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Tình trạng này kéo dài tới mấy ngày. Rốt cuộc Mục Tiểu
Văn nhịn không được bèn cầm theo một bầu rượu đi tới.
-Phương Mặc! – nàng ngồi đối diện với hắn, mắt nhìn
thẳng.
Phương Mặc không có nhìn nàng, ánh mắt như có như
không hướng tới nơi xa xăm nào đó. Mục Tiểu Văn thử nói chuyện với hắn, cầm tay
hắn nhưng hắn vẫn không nói gì. Trong đôi mắt ấy ánh lên ý cười miễn cưỡng rồi
rất lập tức thoáng qua vài tia bối rối hoặc là mất mát.
-Được rồi, Phương Mặc. Hôm đó là ta không đúng, ngươi
đừng giận nữa có được hay không? – cuối cùng Mục Tiểu Văn bị sự bình tĩnh cứng
ngắc của hắn đánh bại, chân thành nhận lỗi. – Thật sự.. ta không phải cố ý.
Phương Mặc để cho nàng cầm tay mình một lát.. thở
dài.. rút tay về.. và bắt đầu rót trà cho nàng.
Bên môi hắn vung lên một tia cười yếu ớt, động tác tay
rót trà chậm rãi ưu nhã. Hắn không có trả lời câu hỏi của nàng, giống như là
không nghe thấy mà chuyển sang một chuyện khác:
-Nhị điện hạ thường mặc quần áo màu trắng. Tiểu Văn,
đây là lý do mà ngươi thích quần áo màu trắng sao?Mục Tiểu Văn lặng đi một
chút, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử lạnh lùng – cao khiết kia.. Bất giác,
tâm cứng lại rồi lại đột ngột giãn ra. Nực cười, có thể là nàng có quý mến Lý
Vân Thượng ở một ít điểm nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, không có khả năng
thích tới mức này. Ở thời hiện đại, nàng cũng từng thích rất nhiều ngôi sao nam
(hâm mộ thần tượng), nếu được nhìn thấy tận mắt thì cũng kích động tới đỏ bừng
mặt mũi.. Nếu nói đây cũng là yêu thì có phải là hơi quá rồi không?
Mục Tiểu Văn khoát tay áo, giọng điệu hết sức thản
nhiên và chắc chắn:
-Ta vốn rất thích màu trắng nhưng từ khi biết hắn mặc
đồ trắng thì từ thích liền biến thành bình thường rồi. Nhưng… - Mục Tiểu Văn
cười cười, ghé sát lại gần Phương Mặc. – Nhưng sau khi thấy ngươi mặc đồ trắng
thì ta lại thích màu trắng rồi.
Không biết là nghĩ cái gì đó mà vẻ mặt không được tự
nhiên, giống như là chụp vuốt phải mông ngựa vậy.
Phương Mặc vội nhìn nàng một cái, ánh mắt lại buông
xuống:
-Thật sao?
-Thật! – không biết là hắn đang nghĩ đâu đâu nhưng
nàng nói thật, không hề sai nha!
-Vậy ngươi nói chán ghét những kẻ năm thê bảy thiếp
cũng là thật?
Mục Tiểu Văn chào thau, dường như muốn than lên một
tiếng. Thì ta hắn còn đang vì chuyện này mà giận dỗi.
-Thật hay giả thì có gì khác nhau sao? Ngươi không
thích ta, ta sẽ không trở thành thê thiếp của ngươi vậy thì giữa chúng ta có
quan hệ gì chứ?
Phương Mặc nhìn nàng thậ sâu, trong con mắt hội tụ vô
vàn những tình cảm phức tạp. Rời tầm mắt đi, hắn thở dài một tiếng, giống như
đang nhắc nhở chính mình:
-Đúng vậy! Ta không thích ngươi!
Ngồi bên cạnh Phương Mặc thế này mọi cảm giác lo lắng
bỗng tan biến hết; tâm tư cũng trong sáng nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như khi
còn là thiếu niên ưu vô lo ở thời hiện đại vậy. Nhưng.. hai ngày trước còn là
huynh đệ, đột nhiên hôm nay lại ngồi dưới tán cây anh đào này thảo luận vấn đề
“thích hay không thích”.. quả thực có chút quỷ dị. Để tránh việc hai người thấy
xấu hổ, Mục Tiểu Văn vội hỏi tiếp:
-Cho nên.. ngươi không hề giận ta đúng không?
Phương Mặc không nói gì.
-Phương Mặc, ngươi thôi ngay đi! – Mục Tiểu Văn lúc
này rất dễ bị chọc giận. – Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà tức giận, ngươi thấy
mình có quá hẹp hòi không? Lớn lên trong sủng nịnh nên tự cho mình là đánh tôn
quý sao? Ngươi là công tử nhà thượng thư thì ta đây cũng là thiên kim tiểu thư
nhà tể tướng đó. – nói xong, nàng đặt “rầm” bầu rượu xuống.
Vì một câu nói của nàng mà Phương Mặc rốt cuộc nhịn
không được bật cười.. là nụ cười thật sự. Rồi hắn xoa xoa đầu nàng, vừa rút ngắn
lại khoảng cách vừa ôn nhu vô cùng.
Lúc này Mục Tiểu Văn mới thu hồi lại khẩu khí của
mình.
Đang ngồi, Mục Tiểu Văn vô tình lướt nhìn bên ngoài
một cái thì phát hiện.. thân ảnh của Lý Vân Thượng ở đằng xa, dường như hắn
đang tìm ai đó.
Mục Tiểu Văn cả kinh nhảy dựng lên. Sực nhớ ra Văn
nương nương với hắn thì cách xa thiên sơn vạn thủy nhưng Mục tiểu nhị thì lại
có quan hệ với hắn, lúc nào cũng có thể dễ dàng gặp nhau. Mấy hôm trước làm náo
tưởng đã không thấy nhau, đột nhiên hôm nay gặp nhau thế này thực là chưa kịp
chuẩn bị tâm lý gì hết.
Mục Tiểu Văn nhanh chóng lôi ra chiếc mặt nạ đeo lên
rồi lấy viên thuốc từ tay Phương Mặc nhét vào miệng, cấm lấy chén rượu uống ực
nuốt viên xuống. Nàng xoay lưng lại, ngồi đối diện với hướng Lý Vân Thượng. Vì làm
một loạt các động tác mà ko nghĩ gì, độ cồn của rượu khá mạnh làm cho nàng ho
khan mãi, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên một tầng. Phương Mặc thì vô cùng bình
tĩnh, sau khi đưa ra viên thuốc thì cứ thế ngồi nén cười thưởng thức bộ dáng
quẫn bách của Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn không nhịn được nhưng đành phải tấm tức
nhìn Phương Mặc. Nàng rất muốn yên bình thế mà hắn cứ thích chọc vào.. đúng là
âm hồn không tiêu tán mà.
Ho khan chưa xong thì phía sau tiếng bước chân đã đến
gần.
-Lý huynh! – Phương Mặc chưa có đứng dậy mà chỉ thoáng
gật đầu một cái, mỉm cười chào. Ở bên ngoài, cho dù là kinh thành thì vẫn phải
biết mấy cái lễ tiết cơ bản nhất.
Mục Tiểu Văn đứng lên, hơi khuất thân. Tuy là thân
phận Mục tiểu nhị cũng có quan hệ với bọn họ nhưng vẫn cứ là dân thường, tốt
nhất vẫn là nên có lễ tiết cho phải.
Sau khi ngồi xuống, đôi mắt dưới lớp mặt nạ khẽ liếc
trộm nhìn qua hắn. Hắn vẫn một thân bạch y, vẫn là một công tử đắc ý, tôn quý.
Nhưng khác với lúc ở trong phủ nhị hoàng tử, không còn cái thứ ánh sáng tuyệt
thế, thậm chí sắc mặt cũng có chút buồn bã. Nếu có đi trên đường thì cũng được
người ta khen một tiếng là công tử xinh đẹp tuyệt trần mà thôi. Chẳng lẽ đây
cũng là một loại ẩn mình sao?
Phương Mặc dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của Mục
Tiểu Văn, hắn hướng Lý Vân Thượng cười nói:
-Khả năng ẩn mình của Lý huynh thực lợi hại, sự tuấn
mỹ cũng bị giấu đi ba bốn phần. Cái này thì ta có thể so sánh với Lý huynh rồi.
Thì ra còn có cái gọi là khả năng ẩn mình à? Trách
không được mỗi nơi hắn đi qua, sự tuấn mỹ kia khiến cho bao người kinh động, dù
không là tất cả nhưng mọi người vẫn bị hắn hấp dẫn hết. Một nam tử mà có loại
vẻ đẹp này, may mắn hắn là hoàng tử, nếu không thì sớm đã tranh đi tranh lại và
trở thành nam kỹ rồi.
Vẻ mặt thích thú giấu dưới mặt nạ, đột nhiên Mục Tiểu
Văn sinh ra một ý nghĩ rất tà quái. Nếu như đem hai người trước mặt đây ghép
thành một đôi thì trông như thế nào nhỉ? Ai là công, ai là thụ?
Khuôn mặt Lý Vân Thượng so với nữ tử không khác là bao
nhưng hắn có một cỗ khí thế khó có thể địch nổi; hơn nữa thân phận lại tôn
quý.. dường như rất thích hợp làm công. Vả lại, hắn vốn là người không biết
yêu, tính tình lạnh như băng, có nhu cầu cấp bách là được ai đó cứu vớt… Cái
này rất phù hợp với hình tượng anh công nha!
Tướng mạo Phương Mặc không bằng hắn nhưng đúng là một
m nam. Tính cách hắn rất tốt, tràn ngập sức sống, có thể làm một ngọn lửa nho
nhỏ hòa tan khối băng tuyết trong lòng Lý Vân Thượng kia.
Nghĩ đến thất thần, bỗng trên đầu “cốp” một cái. Mục
Tiểu Văn bưng đầu nhìn qua thì thấy Phương Mặc đang nghi hoặc nhìn chằm chằm
mình. Nàng vội thu lại cái cười tà ác, ngoan ngoãn ngồi yên.
Bên môi Lý Vân Thượng hiện lên một nụ cười rất nhẹ:
-Mục công tử lúc nào cũng thú vị!
Khuôn mặt nghiêng của hắn giống như có mặt trời lướt
qua, lóa lên nhưng tia sáng nhẹ nhàng như ngọc. Sau khi thứ ánh sáng ấy ẩn đi
là những cử chỉ tao nhã, nhu thuận giống như một anh chàng học trò ngoan ngoãn.
Trong lòng Mục Tiểu Văn chợt lay động; đối mặt với hắn, tâm nàng luôn rối rắm.
Đôi môi khẽ run run, giọng trầm trầm:
-Lý công tử quá khen rồi!
-Mục công tử, - Lý Vân Thượng do dự, giống như đang
tìm một từ ngữ thích hợp. – Nghe nói ngươi và Phương huynh với vứt đi nương
nương… à, cũng là thê tử của ta.. có giao tình rất tốt.. Nàng.. rốt cuộc là một
người như thế nào?