Lời hắn vừa nói ra khiến Mục Tiểu Văn ngây người..
Chẳng phải từ nước tới nay hắn chưa bao giờ nói về vợ
hắn ư? Chẳng phải hắn luôn cho rằng nàng là một người độc ác nên vẫn lấy bộ mặt
lạnh lùng, ác ma đối đãi với nàng ư? Chẳng phải hắn có thừa sự bình tĩnh? Chẳng
phải hắn khinh thường mỗi lần tiếp xúc với nàng ư? Vậy tại sao bây giờ lại...
Nhất thời, hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu
làm cho Mục Tiểu Văn cảm thấy hỗn loạn.
Suy nghĩ một lát, bằng một cái giọng rầu rĩ,
-Văn nương nương không còn thích ngươi nữa. Nàng hy
vọng có được một cuộc sống tự do tự tại.
-Ta biết. Nhưng ta muốn biết được mặt khác của nàng.
Mục Tiểu Văn kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt
Lý Vân Thượng rất thành khẩn. Hắn tht sự tin!?
-Tại sao? - tin lời một người xa lạ... nếu vậy thì có
thể từ bỏ được đúng không?
-Nàng.... Dù sạo cũng là thê tử của tạ. - vẻ mặt Lý
Vân Thượng có chút do dự.
-Ngươi có nhiều thê thiếp như vậy, huống hồ.. ngươi
đối với nàng không hề có cảm tình. Vậy thì ngươi cần gì phải lãng phí thời gian
tìm hiểu về nàng? - cả hai bên vẫn chưa chú ý thấy lúc này câu hỏi của tiểu nhị
có chút không hợp lễ nghi; mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Nghe thẩy câu hỏi này, mày Lý Vân Thượng hơi nhăn lại,
giống như mơ hồ. Xuyên qua lớp mặt nạ, Mục Tiểu Văn cẩn thận nhìn vẻ mặt của
hắn, giống như một thám tử chuyên nghiệp, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Xem
tình hình này, có phải tên thối Lý tư này động tâm với nàng rồi không? Trong
lòng Mục Tiểu Văn như có cái gì đó nhảy nhót, khóe miệng nhếch lên, nói thẳng
không che giấu:
-Có phải Lý công tử đã yêu nương tử của mình rồi?
Lý Vân Thượng nhanh chóng bày ra dáng vẻ lạnh nhạt,
tựa hồ vừa mới bị mê đắm vào một thứ cảm giác không có thực:
-Không phải. Chỉ là tò mò thôi. Vì thấy bản tính của
nàng so với trước đây không giống nhau nên không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì
xảy ra. Nhưng cũng không có gì gọi là chuyện lớn, nếu Mục công tư rảnh rỗi thì
cứ thoải mái tâm sự.
-Ồ! – mặt Mục
Tiểu Văn như bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng mỉm cười. – Ta lúc nào cũng rảnh
rỗi. Lý công tử nếu không có việc gì thì cứ tìm tới ta. – Đây là lần đầu tiên nàng thấy thổi Lý tử nói nhiều như
vậy; nhưng so với người thường thì đây cũng không có gì gọi là lạ. Không phải
chuyện lớn ư? Vẽ biến mọi thứ thành chuyện lớn! Bây giờ hẳn bắt đầu tò mò rồi,
nếu vậy những lúc không có chuyện gì làm cứ… vận dụng triệt để đi, không lại
lãng phí.
-Lý công tử, theo ta được biết Văn nương nương vốn là
một người rất tốt. Chỉ là.. trước kia bị ái tình che mắt nên làm sai không ít
chuyện. Sau khi tỉnh ngộ thì bản tính thiện lương, ôn nhu của nàng cũng đã được
khôi phục lại. Vì vậy, dù trong lòng Lý công tử có ác cảm hay là không có gì
đối với nàng thì cũng không nên dùng những lời nói cay độc. Chuyện trước kia
mặc kệ ai đứng ai sai, tốt nhất nên quên hết đi, có đúng không?
Lý Vân Thượng chần chừ một lát rồi chân thành gật đầu
đồng ý.
Oái!
Mục Tiểu Văn thực không nghĩ là hắn sẽ đồng ý.
Nàng cố kiềm chế sự vui mừng phát điên trong lòng mình
lại, từ tốn nói thêm vài điều. Lý Vân Thượng trước sau như một vẫn ngồi lắng
nghe và tiếp thu, lúc thì mỉm cười, lức thì gật đầu không suy nghĩ. Với dáng vẻ
này đúng là nhìn không ra hắn là hoàng tử. Nói vậy, cái vẻ bề ngoài chưa phải là
nguyên nhân duy nhất khiến hắn được rất nhiều người yêu thích.
Lý Vân Thượng đi rồi, Mục Tiểu Văn mới thở phào bình
tĩnh, mừng ra mặt. Lúc nãy, nàng nhiều lần ám chỉ Phương Mặc nói tốt giúp cho
Văn nương nương nhưng Phương Mặc làm như không biết.. bây giờ nàng muốn biết
nguyên nhân lắm rồi.
-Phương Mặc, tại sao ngươi không giúp ta?
-Tại sao phải giứúp ngươi?
- Quan hệ của chúng ta rất tốt đẹp, tiến triển tới mức
này rồi.. ngươi dĩ nhiên là nên giúp ta.
- Quan hệ của chúng ta tốt tới mức độ nào? Phương Mặc cười rộ lên.
-Tốt đến mức có thể cùng nhạu đối diện với mọi chuyện,
cũng chung một thuyền; có thể động sinh cộng tử.
-Thật
-Cái đó không cần biết có thật không, chỉ cần ngươi
hiểu quan hệ của chung ta rất tốt là được.
-Lần sau sẽ giúp ngươi! - Phương Mặc cười lớn một lần
nữạ.
Chuyện Khinh Phong vẫn cứ lởn vởn ở trong đầu Mục Tiểu
Văn, dù sao bây giờ cũng không có việc gì nên nói một tiếng với Dực nhi rồi
chuẩn bị đi gặp Khinh Phong. Phương Mặc cũng im lặng đi theo nàng.
Theo địa chỉ mà hắn nói trước kia, họ tìm đến một quán
trọ. Đứng ở bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt hai đứa bé giữ cửa nghiêm túc, Mục Tiểu
Văn nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Lúc này Phương Mặc lên tiếng:
-Vào nói là có Mộc công tử và Phương Mặc cầu kiến.
Đứa bé giữ cửa mặt không thay đổi, vừa nghe thấy ba
chữ “Mục công tử” liền tỏ ra nhún nhường, đi tới, khom người nói:
-Mời Mục công tử chờ một chút, tiểu nhân vào báo với
công tử!
Mục Tiểu Văn gật đầu. Đứa bé giữ cửa lập tức đi vào
thông báo…
Phương Mặc cười nói:
-Xem ra hắn đối với ngươi cũng chỉ đến mức này. Nếu là
xem trọng ngươi thì hẳn là không cần thông báo làm gì, cứ trực tiếp đi vào tiếp
kiến rồi.
-Đúng vậy. Chi có ngươi là rất tốt với ta thôi. - Mục
Tiểu Văn đánh giá cảnh vật xung quanh, thuận miệng nói.
Trên khuôn mặt vui đùa của Phương Mặc chợt thoáng qua
một cái giật mình, sau đó lập tức nổi lên một ý cười như có như không.