May mắn là không phải vực thẳm dưới vách núi mà chỉ là
một dốc núi dài dựng thẳng.
Lúc trượt xuống, Lý Vân Thượng vươn tay che chở cho
nàng. Lý Vân Thượng có kinh nghiệm và võ công nên góc độ bảo vệ nàng rất tốt,
một bên lại không ngừng sử dụng kiếm nhằm giảm tốc độ cho nên cũng không đau
đớn giống như trong tưởng tượng.
Cùng lắm là quần áo bị xé rách, da thịt chà vào đất đá
nên ít nhiều bị đả thương. Hai người cứ thế trượt rồi dừng lại, trượt rồi lại
dừng lại, ….
Không biết qua bao lâu hai người ngã nhào xuống dưới
quay quay thành một vòng tròn, lần cuối cùng xoay tròn thì cả hai ngã bùm xuống
nước.
Là một dòng suối nhỏ, mực nước cũng không sâu lắm nên
Mục Tiểu Văn nhanh chóng đứng lên; thấy Lý Vân Thượng bất động nằm trong nước,
nàng vội vã lấy hết sức lực còn lại đỡ hắn lên bờ. Nương theo ánh trăng có thể
thấy quần áo hắn ướt đẫm dính sát vào người. Khuông mặt lúc ẩn lúc hiện sự
thống khổ, khó chiu, hô hấp cũng không thông. Mục Tiểu Văn lôi hắn lên tới bờ
rồi giúp hắn nới cổ áo ra để cho không khí thuận lợi mà tiến vào. Ngước nhìn
lên chỗ mình vừa ngã xuống, Mục Tiểu Văn nheo mắt mãi cũng nhìn không thấy
đỉnh, khó có thể đoán được sườn núi này cao bao nhiêu trượng cũng may mắn, cô
gái kia chắc chắn sẽ không thể đuổi theo tới đây được.
Cảm thấy một trận đau nhức trên đầu, Mục Tiểu Văn đưa
tay lên trán kiểm tra thì thấy vết máu, có lẽ đây là do cọ xát với đất đá trong
lúc rơi xuống.
- Ngươi sao rồi? – bản thân được bảo vệ mà còn bị
thương thế này, vậy thì hắn nhất định còn thê thảm hơn nhiều.
Lý Vân Thượng dựa lưng ngồi
cạnh tảng đá, việc nói chuyện đối với hắn hình như rất khó khăn.
- Ta không sao, chỉ cần điều tức một chút thì sẽ ổn
thôi.
- Rốt cuộc là nhược điểm gì? – mặc dù biết hắn nói
chuyện không được nhưng Mục Tiểu Văn vẫn muốn hỏi rõ xem chuyện gì đã xảy ra,
nói không chừng hắn có thể giúp nàng gỡ rối mấy cái suy nghĩ vớ vẫn, bề bộn
trong đầu nàng từ trước tới này.
Lý Vân Thượng lắc đầu, cố hết sức ngồi thẳng dậy bắt
đầu vận công điều khí.
Biết lúc này không thể quấy nhiễu hắn nên Mục Tiểu Văn
đứng lên rời đi chỗ khác tìm nhặt mấy nhánh củi khô bên cạnh dòng suối rồi đốt
lửa lên cách hắn không xa. Lần cùng Phương Mặc ở qua đêm trong núi Mục Tiểu Văn
đã biết những gì thiết yếu cần phải mang theo khi phải ra ngoài nên từ đó nàng
luôn bỏ một loại đá đánh lửa bên người.
Lửa cháy lên, Mục Tiểu Văn nghĩ cứ mặc quần áo rồi
hong khô một thể nhưng hiển nhiên là không được. Liếc mắt nhìn người kia đang
chuyên chú vận công không rảnh bận tâm tới bên ngoài, Mục Tiểu Văn suy nghĩ một
lát rồi lấy một tán cây nhiều lá quây thành một tấm chắn sau đó cởi quần áo hơ
bên lửa hong khô. Nàng vừa làm vừa cẩn thận trộm nhìn tới Lý Vân Thượng để
tránh bị phát hiện. May mắn là quá trình vận công phải hoàn toàn biệt lập nên
cuối cùng Mục Tiểu Văn cũng an toàn mà hoàn thành hết thảy mọi chuyện.
Qua một lúc lâu Lý Vân Thượng mới thở phào nhẹ nhõm mở
mắt ra sau đó bước tới ngồi xuống bên đống lửa. Vẻ thống khổ đã không còn nhưng
khuôn mặt hốc hác, hư thoát như vừa trải qua một trận bệnh nặng.
Mục Tiểu Văn nhìn bộ dáng của hắn nhưng lại âm thầm
thở hắt ra một tiếng. Rốt cuộc hăn cũng có chút giống với con người, trước hắn
hắn vẻ mặt hắn lúc nào cũng cố định một khuôn giống như là búp bê gỗ vậy.
- Ngươi cởi quần áo ướt ra phơi khô đi. – lo lắng cho
cơ thể suy yếu của hắn không thể chịu lạnh, Mục Tiểu Văn có ý tốt nhắc nhở hắn.
- Ừm! – Lý Vân Thượng gật đầu rồi đem cởi quần áo ra.
- Ngươi muốn làm gì đó? – Mục Tiểu Văn quát to một
tiếng rồi lấy tay bịt hai mắt lại.
- Thì đem quần áo ướt cởi ra! – Lý Vân Thượng ngạc nhiên
hỏi. – Đều là nam tử thì có gì phải e lệ chứ?
… …
- Ừ! – đúng rồi! Mục Tiểu Văn cúi đầu, mắt xem mũi,
mũi xem trái tim, nàng không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào mũi giày. Mặt
đã đỏ tới mang tai rồi, Mục Tiểu Văn nghe ngóng phía bên kia hình như không có
động đậy nên nén không nổi tò mò ngước mắt lên nhìn. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng
cũ, ngay cả áo khoác ngoài cũng chưa có cởi xuống.
- Ngươi còn ngồi đó làm gì?
- Ta không biết cởi nó thế nào. – Lý Vân Thượng đáp
gọn lõn một câu, vẻ mặt hoàn toàn suy yếu. Nhưng càng nhìn càng thấy hắn như là
đang chờ nàng đến giúp hắn cởi quần áo ra vậy, rất giống điệu bộ của một hoàng
tử.
Gân xanh trên đầu Mục Tiểu Văn đã bắt đẩu nổi lên.
Từ đầu gỗ chuyển thành đầu người quả thật tốc độ quá
nhanh rồi, bình tĩnh phải bình tĩnh! Nàng không được phản ứng thái quá, đối với
sự biến hóa của hắn nàng luôn bị tác động mạnh mẽ, chỉ cần một điểm nhỏ thôi
cũng đủ truyền tới tâm nàng khiến nó rung động.
Nhưng mà, ngay cả quần áo cũng không biết cởi thì có
phải thái quá rồi không? Nàng là một người hiện đại, học cách mặc và cởi cái
thứ quần áo phức tạp này cũng phải mấy vài ngày, còn hắn sống ở đây lâu rồi dĩ
nhiên lại không biết cởi quần áo ra ư?
Nhà mình còn không biết quét mà còn đòi quét cho cả
thiên hạ sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Mục Tiểu Văn vẫn phải
chậm rãi bước tới, cúi đầu thật thấp, giúp hắn cởi áo ngoài ra. Vành tai nàng
nóng tới mức cháy xém, một chút dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cũng không có; nàng
chỉ có thể thấy mái tóc đen ướt nhẹp cứ nhỏ từng giọt nước xuống dưới đất.
- Áo trong thì tự mình cởi ra đi! – Mục Tiểu Văn xoay
người sang chỗ khác.
- Không cần, vừa mới vận công xong nên áo trong đã khô
rồi.
Tiếp đó, hai người cứ thế ngồi nhìn đống lửa cháy, mỗi
người ôm một tâm sự.
Trầm mặc một hồi lâu, Mục Tiểu Văn lại hỏi hắn chuyện
nhược điểm; lần này Lý Vân Thượng không giấu diếm chút nào liền kể lại chi tiết
mọi chuyện.
Trước kia, khi hắn sinh ra trông rất đáng yêu, có thể
cảm nhận được vẻ khuynh quốc khuynh thành. Khi hắn lên tám tuổi, tuyệt sắc đã
bộc lộ rõ năm phần, hoàng thượng và hoàng hậu yêu thương hắn nhất, dân chúng
cũng gọi hắn là tiểu tiên đồng (vị tiên nhỏ). Dung mạo xinh đẹp khuynh thành,
ánh mắt trong sang không vấy chút tà đục cùng với giọng nói mềm mại hắn đã
chinh phục tất cả những người mà hắn gặp qua. Vô luận là địa vị, dung mạo hay
là sự quý.. hết thảy.. ngay từ đầu hắn đều đạt được và đứng ở một nơi cao ngất
không thể nào với tới. Ở chỗ cao ấy, cho dù là hoàng tử hay cả công chúa hoặc
là người ngoài cũng đều sinh ghen tỵ.
Năm ấy hắn mười tuổi, Lưu Vân quốc hứng chịu một đợt
dịch bệnh khủng khiếp. Có một vi cao tăng tìm đến nói là do hắn quá mức kiều mị
đến nỗi trời cao cũng không tha, phải trừ bỏ yêu nghiệt này đi thì dân chúng
mới được yên ổn, hạnh phúc. Lúc đầy dân chúng đương nhiên sẽ không tin, một
tiểu tiên đồng đáng yêu như thế làm sao có thể là nguyên nhân gây ra tai họa
được. Nhưng càng ngày càng có nhiều người chết, tiếng kêu than vang khắp cả đất
trời, lúc này hình tượng tiểu tiên đồng hoàn toàn sụp đổ. Sự ngưỡng mộ, yêu
thương trước kia giờ biến thành nỗi hận, nhìn lại khuôn mặt kia quả nhiên càng
nhìn lại càng thấy giống sự quyến rũ của hồ ly vậy. Ánh mắt lạnh lùng, sự phẫn
nộ, những lời nói bẩn thỉu ác động.. tất cả đều đổ lên một đứa bé mới lớn chưa
hiểu chuyện đời. Thế giới trong nháy mắt liền thay đổi.
Năm đó, hoàng thượng một bên nghĩ cách đẩy lùi dịch
bệnh, một bên bắt tay vào việc dẹp loạn oán khí của dân chúng. Trong thời cổ
đại này, cho dù là hoàng thượng thì cũng phải tin vào lời cao tăng nói. Mấy lần
ngài định giết chết chính đứa con của mình nhưng lại bị hai mắt đẫm lệ của
hoàng hậu và hoàng thái hậu ngăn cản. Dù mới mười tuổi nhưng Lý Vân Thượng đã
phải đối mặt với sự thực biến hóa khôn cùng, khuôn mặt vốn tươi cười như hoa
như nắng bắt đầu trở nên hoảng sợ, bất an. Bản thân hắn càng ngày càng cầu mong
có thể không bị người ta chú ý để mà sống sót. Hoàng thượng bất lực rốt cuộc
không thể nào giết hắn nên đành tìm đến một cao nhân bên ngoài giúp Lý Vân
Thượng làm biến đổi khuôn mặt rồi sau đó chiêu cáo với thiên hạ rằng nhị hoàng
tử là bị tà ma nhập vào thân giờ đã được loại bỏ, … Dân chúng thấy tướng mạo
nhị hoàng tử đã khác với trước kia nên những tiếng la mắng to nhỏ cũng dần dần
dịu xuống.
Tai họa cuối cùng cũng bị đẩy lui vài quá khứ, Lý Vân
Thượng vì được giấu nên mới yên ổn mà sống sót. Sau này tra r alai lịch của vị
cao tăng kia thì mới biết hắn ta chỉ là người của bọn lân bang sai sang thừa
dịp diễn kịch làm loạn. Hoàng thượng nghĩ lại chuyện năm đó thiếu chút nữa hạ
thủ giết con trai mình mà thân đổ mồi hôi lạnh, cũng bởi vậy nên ngài muốn bồi
thường Lý Vân Thượng, càng ngày càng yêu thương hắn hơn.
Nhưng dân chúng đã tiếp nhận vị nhị hoàng tử mới này,
còn vị nhị hoàng tử trước kia đã hoàn toàn bị cái ý niệm yêu nghiệt khắc sâu
vào trong tâm trí. Lý Vân Thượng liền đem cái vẻ mặt lạnh như băng kia biến
thành một thói quen trong cuộc sống hàng ngày và cho tới tận ngày hôm nay. Căn
bệnh quá lại kia cũng bởi vì việc thay đổi khuôn mặt mà có, nhiều năm như vậy
vẫn không ngừng bị đau đớn hành hạ.
Nếu không phải Lý Vân Thượng nói ra thì có lẽ Mục Tiểu
Văn cũng không nghĩ được mọi chuyện lại trầm trọng như vậy.
Giọng Lý Vân Thượng nhẹ như không, hắn dường như đang
nói chuyện xưa chứ không phải nhắc tới chuyện của chính mình. Năm ấy mười tuổi
hứng chịu nhiều chuyện khổ cực không nhẹ nhàng mà trôi qua, nghe trong giọng
hắn lại chẳng nhận ra được một tia trầm trọng nào. Nhưng Mục Tiểu Văn biết, cảm
giác đối diện với sự đổi thay từ hàng vạn hàng nghìn sủng ái biến thành những
lời chửi mắng, nguyển rủa từ dân chúng, cha lại muốn giết chết chính đứa con đẻ
của mình.. càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy mình thực xấu hổ. Lúc mười tuổi thì
nàng đã biết nhận lấy tình yêu, còn hắn… thực sự không biết hắn đã bi thương
tới mức nào?
- Dịch bệnh không liên quan tới ngươi vậy tại sao lại
đổ hết trách nhiệm lên đầu ngươi?
Nơi sâu nhất nơi đáy mắt Lý Vân Thượng dường như có
một tia sánh lóe lên, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng làm người ta nghi ngờ
chính mình ảo giác. Khóe miệng hắn vung lên, mặt mày đều toát ra ý cười ấm áp:
- Ngươi đang đồng cảm với ta sao?
- Đương nhiên rồi. Như vậy thực đáng thương! – Mục
Tiểu Văn nhíu mày, khuôn mặt đều hiện ra vẻ thương tiếc.
Lý Vân Thượng không ngờ nàng lại trả lời như vậy nên
ngẩn người chốc lát, sau đó một nụ cười bung ra:
- Tính tình Mục huynh thực ngay thẳng đáng yêu, nếu là
người khác thì sợ rằng lo lắng ta sẽ tức giận.
Nụ cười của hắn ấm áp hoàn toàn bất đồng với trước
kia, hình như có một cú nổ mạnh phá tan lớp chắn trong ngực nàng.
Mục Tiểu Văn cũng nhất thời bị mất hồn, tầm mắt của
nàng vẫn dõi theo hắn. Vả lạ, mọi chuyện trước nay dường như có điểm được rọi
sang, nàng đại khái biết được hắn vốn không phải là một người lạnh lùng, nhẫn
tâm. Như bây giờ, hắn xem ra đã tiếp nhận nàng rồi.
Một cảm giác ngọt ngào, thỏa mãn bốc lên, vụng trộm
trong lòng ủng hộ bản thân cố gắng lên. Thân phân này đã tiếp cận được khá gần
với hắn rồi, nếu thế thì cái dự định làm hắn thích Văn nương nương cũng không
còn xa nữa.
Mà
khoan đã, tại sao ta lại chờ mong hắn thích Văn nương nương chứ? Chẳng lẽ ta
thích hắn? Không đúng, trước kia hắn đối với ta không tốt chút nào, sao ta có
thể thích hắn chứ? Hơn nữa, ta còn phải về nhà nếu ở nơi này phát sinh chuyện
tình cảm thì rất khó trở về. Huống chi hắn tam thê bảy thiếp, ta tuyệt không
chịu chấp nhận chuyện cùng với các cô gái khác hưởng chung một chồng. Cho nên,
ta chỉ là xuất phát từ trái tim hư vinh, hoặc chỉ nên bất mãn với những đãi ngộ
trước kia mà muốn xả giận mà thôi! Mà sự rung động lúc này chỉ vì ta gặp phải
chuyện ngoài ý muốn nên mới có chút cảm động..!
Cho nên… không có gì cả, không có gì hết. Mục Tiểu Văn
như đang thầm cầu khấn trong lòng.
Đè xuống sự hỗn loạn trong lòng, Mục Tiểu Văn cố gắng
lấy lại bình tĩnh mà nói chuyện với hắn. Khi quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt
hắn không biết từ lúc nào lại trở nên khó nhìn. Mặt nhăn tới mức biến dạng
giống như đau đớn khó chịu vô cùng, ngay cả trán cũng không ngừng tuôn ra mồ
hôi.
Mục Tiểu Văn cực kỳ hoảng sợ, làm sao.. phải làm sao
đây? Không phải hắn đã vận công điều trị tốt lắm rồi ư? Hỏi hắn nên làm cái gi
bây giờ hắn cũng không đáp lại, chân tay nàng luống ca luống cuống mà nhìn mặt
hắn càng ngày càng thống khổ, cuối cùng là hắn rơi vào hôn mê bất tỉnh. Lý Vân
Thượng chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, cứ thể đổ xuống bên người nàng.
Mục Tiểu Văn xanh cả mặt, bàn tay run run vươn ra kiểm
tra hắn thử… Hắn không thở nữa. Bàn tay lại chuyển qua chỗ trái tim… Trái tim
hắn cũng không còn đập nữa…
Tay chân Mục Tiểu Văn lúc này lạnh ngắt rồi!
Không được, trước tiên không được lo lắng quá. Khi hô
hấp ngưng hẳn và trái tim ngừng đập thì có thể dùng cách hô hấp nhân tạo để cấp
cứu.
Nhưng mà… hô hấp nhân tạo…!!!