Không do dự thêm chút nào, Mục Tiểu Văn đặt người Lý
Vân Thượng nằm ngửa ra rồi lấy từ trong người ra một chiếc khăn làm từ loại lụa
mỏng gì đó đặt trên miệng hắn sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo. Trong chốc lát,
Lý Vân Thượng ho nhẹ một tiếng, lúc này Mục Tiểu Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
-Ngươi sao rồi?
Hai mắt Lý Vân Thượng nửa nhắm nửa mở, ý thức không
minh mẫn lắm, trên mặt lại hiện lên sự đau đớn. Mục Tiểu Văn đưa tay sờ trán
hắn thì mới phát hiện nhiệt độ nóng tới mức đốt cháy cả lòng bàn tay nàng.
Nàng vội vàng chạy tới nhúng khăn vào dòng suối cho
ướt rồi đem tới lau lớp mồ hôi đang túa ra trên trán hắn. Một đêm cứ thể trôi
qua, nàng làm đi làm lại cái công việc này không biết bao nhiêu lần; ý thức của
hắn lúc thì tỉnh táo lúc thì hỗn độn. Khi Mục Tiểu Văn hỏi hắn một câu “Ngươi
sao rồi?” thì hắn mơ mơ màng m tên bằng cái giọng khàn khàn: “Mộc Tiểu Văn?”
Mục Tiểu Văn lại càng hoảng sợ, lúc này nàng mới nhớ
là hiệu quả của thuốc đổi giọng đã hết và đã khôi phục lại giọng nói của chính
mình; từ đó trở đi nàng không dám mở miệng nói tiếp nữa. Cũng không biết đây là
căn bệnh quái lạ gì, hắn thống khổ cả đêm thì chính nàng cũng bị lăn qua lăn
lại một đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sang nàng mới chợp mắt được một lát.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng choang. Lấy tay dụi dụi
mắt, Mục Tiểu Văn nhìn thấy dưới ánh mặt trời bóng lưng của Lý Vân Thượng hướng
thẳng về phía nàng.
Nghe thấy tiếng động biết nàng đã tỉnh, Lý Vân Thượng
xoay người lại, ánh mắt cười kia được ánh mặt trời phụ họa nên càng lộ vẻ sang
lạn:
-Ngươi tỉnh rồi?
Mục Tiểu Văn chỉ chỉ vào cổ mình ý muốn ra hiệu cho
hắn biết là mình không thể nói được nữa. Nếu bị hắn phát hiện ra thân phận thì
những gì vất vả tạo lập nên mối quan hệ như ngày hôm nay sẽ bị đổ bể hết sạch.
Nhưng mà may mắn là hôm qua thần chí hắn không rõ nên lúc nàng lên tiếng hắn
không còn nhớ rõ.
Lý Vân Thượng nhìn nàng một hồi lâu, nghĩ chắc vì nàng
ăn mặc mỏng manh lại phải ở ngoài trời lạnh nên bị phong hàn không nói chuyện
được, trong lòng không khỏi cảm động.
Hai người về tới phủ của Phương Mặc, gia nhân vừa mới
chạy vào thông báo thì đã thấy Phương Mặc lao ra ôm chặt lấy Mục Tiểu Văn.
-Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn kinh ngạc khi thấy hắn mới
chỉ có một đêm không gặp mà bộ dáng trở nên tiều tụy.
Phương Mặc vẫn cứ ôm chặt lấy nàng, lực đạo mạnh mẽ
tới mức muốn đem nàng ép thành khung vậy. Hồi lâu sau hắn buông nàng ra, tiếng
có điểm khàn khàn”
-Thôi huynh nói ngươi bị rớt xuống dưới vách núi.
Vách núi? Mục Tiểu Văn đơ mặt. Nếu như vậy gọi là vách
núi thế thì cái chỗ trước kia nàng rớt xuống gọi là cái gì? Một cái miệng vực
núi cực lớn sao
Lý Vân Thượng đứng một bên nhìn bọn họ không để ý tới
xung quanh mà ôm ấp, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một trận ghen ghét quái dị.
Sau đó ba người ngồi trò chuyện với nhau thì được biết
Thôi Minh Vũ đã bình yên trở về, cô gái kia đã bị phế bỏ võ công rồi thả ra. Kẻ
bán đứng Lý Vân Thượng rốt cuộc là người nào tạm thời được đặt qua một bên. Mặc
kệ mọi chuyện như thế nào nhưng cuối cùng ai cũng được an toàn, tuy vẫn còn vài
điểm mờ ám không rõ ràng cho lắm.
Không biết có phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn hay
không nhưng thái độ của Lý Vân Thượng đối với nàng tốt lên rất nhiều. Quả thực
là rất kỳ lạ và khó hiểu!
Nụ cười tươi như hoa lúc nào cũng được trưng ra rất
sáng lạn.
Tửu lâu thì giống như một công việc phụ trợ, muốn đi
thì đi muốn nghỉ thì chỉ cần nói một tiếng. Mỗi ngày nàng chỉ cần cùng bọn hắn
cưỡi ngựa, săn thú và dạo chơi kỹ viện.
Mục Tiểu Văn không biết cưỡi ngựa nhưng nghe nói
chuyện thì lại nghe thấy Mộc Tiểu Văn biết cưỡi ngựa cho nên nàng mới phải nói
dối là lúc nhảy xuống núi là vì bị ngựa làm cho hoảng sợ nên từ đó có chứng sợ
ngựa. Mục Tiểu Văn vốn là người nói dối rất điêu luyện cộng thêm cái kỹ thuật
diểu biễn chuyên nghiệp kia nữa người bên ngoài nhìn vào cũng tin sái cổ. Hơn
nữa, nàng còn bắt đầu gạ hỏi xem có anh hùng nào muốn giúp nàng vượt qua cảm
giác sợ hãi này không?
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Vân Thượng rất giỏi cho nên
luôn bị cái bộ dạng sợ ngựa của nàng làm cho buồn cười, nhưng hắn vẫn vươn tay
đưa về phía nàng đề nghị. Lúc mới bắt đầu thì nàng rất không quen với việc tiếp
xúc thân mật với hắn nhưng một lúc sao thì đã vui vẻ mà đặt tay trong lòng bàn
tay hắn. Hai người cưỡi một con ngựa, ngạo du trên một cánh đồng cỏ rộng lớn
phía ngoại thành.
Có lẽ là do tính cách của Mục Tiểu Văn có vấn đề nên
hình như người khác rất thích khi dễ nàng. Thí dụ như, từ sau khi biết nàng
không biết thưởng thức trà và rượu thì mọi người sẽ cố ý uống rượu và trà trước
mặt nàng rồi ngồi đàm đạo, bình phẩm; hoặc là sau khi biết nàng không thích mỹ
nữ uốn éo mọi người sẽ cố ý đi kỹ viện khiến nàng bị không ít mỹ nữ vây bám; nếu
không thì bọn họ sẽ học bộ dáng của Phương Mặc, không gì thì gõ đầu nàng… Tóm
lại là lúc này Mục Tiểu Văn phát hiện bọn họ có những thú vui rất ác độc. Có
một lần nàng còn bị yêu cầu tắm chung. Tắm chung vốn là một biểu hiện thân mật
của hoàng thân quý tộc ở Lưu Vân quốc nhằm tăng thêm tình cảm với nhau. Nhưng
suối tắm ở đây hoàn toàn không giống với suối tắm thời hiện đại, nghe nói chẳng
những kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tăng cường công lực.
Mặc dù suối nước nóng ẩn trong sương mù dày đặc không
thể nhìn thấy thân thể đối phương nhưng Mục Tiểu Văn bị ép làm cái chuyện này
đúng là vẫn có điểm giật mình mỗi khi có cơn gió thổi qua. Cũng không khó lý
giải vì sao lắm chuyện tình ái này nọ xảy ra.
Loại chuyện này Mục Tiểu Văn đương nhiên không thể
tham gia vì vậy đành phải nhăn nhó đưa lưng về phía bọn họ mà canh giữ một đống
quần áo bên cạnh với cuốn sách trên tay. Việc bị đừa cợt này thật đúng là một
đề tài hấp dẫn mà. Đánh thì đánh không lại bọn họ rồi, Mục Tiểu Văn chỉ có thể
dùng sức mà mắng mà nguyền rủa trong miệng: Hừ, mong cho mấy người chín luôn ở
trong đó đi!
Tóm lại, chuyện khi dễ nàng khiến cho Lý Vân Thượng
làm rất thuận tay, Thôi Minh Vũ ở bên cạnh thì tự tiếu phi tiếu, ngay cả Khinh
Phong cũng cảm giác thất rất thú vị. Thanh Y tuy không nói lời nào, mặt không
đổi sắc nhưng không ai biết tâm tư hắn là đang nghĩ cái gì. Chỉ có Phương Mặc
là rất quái dị, có lúc thì cố ý xa lánh nàng, nếu không thì lại tỏ thái độ như
tức giận. Mục Tiểu Văn nghĩ hắn vì mỗi lân đi đâu thì mỹ nữ đều ầm ĩ nên tâm tình
mới không tốt như vậy, mặc kệ hắn đi!
Nhưng vẫn có những điều rất tốt nha. Lý Vân Thượng
dường như có sự thay đổi, Mục Tiểu Văn có thể cảm nhận được. Thí dụ, thỉnh
thoảng lại bí mật tới thăm Vu cư hoặc là đột ngột triệu kiến Văn nương nương
tới. Nàng cũng nhanh chóng bảo Dực nhi chạy đi đặt một tấm bảng ghi Mộc Mộc cư
rồi đưa đến và hai chữ Vu cư kia bị gỡ bỏ xuống. Thân là một nương nương vứt đi
nàng vẫn xứng đáng được ở một nơi ra hồn chứ, việc gì nên làm thì cứ làm.
Lý Vân Thượng hình như cũng thấy hứng thú đối với
chuyện Dực nhi và nàng bởi vì nàng làm sao lại có thể nắm được trái tim nhút
nhát của Dực nhi. Kết quả, Lý Vân Thượng cảm thấy thán phục sự am hiểu lòng nữ
nhi của nàng, lúc nào cũng trầm trồ: “Ta cứ nghĩ ta đủ phong lưu, đủ hiểu lòng nữ
tử rồi nhưng không ngờ Mục công tử lại còn hơn ta một bậc”. Mọi việc cứ như thế
mà diễn ra.
Nàng vốn là con gái nên tất nhiên hiểu được tâm tư của
con gái rồi. Từ dạo biết Lý Vân Thượng đối tốt với Văn nương nương nàng tranh
thủ không ngừng nói tốt thay cho Văn nương nương. Nhưng những lời nói này rất
tự nhiên, xuất phát từ khách quan, suy nghĩ đều vì Lý Vân Thượng, một điểm cũng
không có chút dấu vết của sự tận lực. Vì vậy, nhất định đây chính là lúc mà Mục
Tiểu Văn bắt đầu vì chính mình mà mưu cầu hạnh phúc và lợi ích rồi. Nhiều khi
nàng còn cố ý giật dây hắn tặng Nguyệt Cơ vài món đồ sau đó nhân tiện nói hắn
tặng cho mình một phần. (cấp cho Văn nương nương chính là cấp cho nàng ấy ạ!!!
^^)
Mặc dù có chút xảo quyệt nhưng một đống châu báu kia
thực sự rất có lực hấp dẫn nha!
-Cái này… Cái này… Cái kia… - nàng vừa chỉ chỉ vào mấy
món đồ thượng hạng vừa nói. – Tặng Văn nương nương một phần đi, những món đồ
này đối với phụ nữ rất có giá trị, mà Dực nhi đi theo cũng có thể có được cuộc
sống tốt hơn một chút.
Bị Lý Vân Thượng nhìn chăm chú với vẻ kỳ quái Mục Tiểu
Văn chột dạ cúi đầu không nghĩ sẽ giải thích thêm một lời nào.
Cũng may là nhị hoàng tử này đối với bằng hữu rất
nghĩa khí, chỉ mấy lời đề nghị của Mục Tiểu Văn cũng được hắn nghe theo, mấy
món đồ được mang tới Mộc Mộc cư.. Nếu đem đi đổi thì khỏi phải lo mấy món tiền
trợ cấp cuộc sống hàng ngày nữa rồi. Mà cho dù Mục Tiểu Văn có không nói thêm
cái câu “Tặng Văn nương nương một phần” thì Lý Vân Thượng cũng vẫn tặng như
trước. Mặt khác, nàng cũng không ngừng cố gắng tranh thủ quyền lực của Văn
nương nương để mà hoạt động tự do trong phủ nhị hoàng tử.
Tốt quá, tốt quá, thật sự là quá tốt! Ngay cả chính
nàng cũng không thể tin rằng mình lại may mắn đến thế này.
Cuộc sống cứ đơn giản, tốt đẹp mà trôi qua, đây cũng
chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi nàng đến với thế giới này. Tính
cách của chính mình nhanh chóng bị thay đổi, người trẻ tuổi quả nhiên là rất dễ
dàng bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới Lý Vân Hạ - một nam
tử ôn hòa bất chợt tiến vào trong tâm mắt của nàng rồi lại lập tức đi ra. Hắn
tương lai sẽ trở thành hoàng đế cao cao tại thượng hay vẫn một mình gánh gồng
sự cô đơn, lạnh lẽo trên chiếc ghế cao ngất kia?
Hôm đó nàng lại bị yêu cầu tới phủ nhị hoàng tử uống
trà. Nhiều lần trêu chọc nàng vậy mà mọi người vẫn không thấy chá cười chê
trình độ thưởng thức trà của nàng. Mục Tiểu Văn buồn bực đem trà uống ực một
ngụm giống như uống rượu. Đang lúc trò chuyện vui vẻ thì một nha hoàn đi đến.
-Có chuyện gì? – ánh mắt Lý Vân Thượng chưa có nâng
lên, động tác cũng không ngừng lại, đưa sát chén rượu cầm trong tay lên môi rồi
nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
-Điện hạ, là.. chiếc vòng tay mà Lan phi nương nương
thích không thấy đâu cả. – nha hoàn nơm nớp lo sợ bẩm báo.
-Ồ? – Lý Vân Thượng vẫn không có ngẩng đầu lên.
Nhà hoàn len lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi run
run nói tiếp:
-Lan phi nương nương nói… nói lúc trước có tâm sự với
Văn nương nương thì Văn nương nương tỏ ra rất thích chiếc vòng ngọc này nên mở
miệng muốn có được.. Nhưng Lan phi nương nương nói đây là vật mà điện hạ tặng
cho nên không thể giao cho ai hy vọng Văn nương nương sẽ chọn một món đồ khác..
Văn nương nương không nói không rằng tức giận phất tay áo mà đi. Buổi trưa, Lan
phi nương nương nằm nghỉ thì tháo vòng ngọc để ở trên bàn, lúc sau tỉnh dậy thì
không thấy vòng ngọc đâu cả. Thúy nhi ở phòng bếp có nói… nói là từng nhìn
thấy… Văn nương nương đi vào…
Giọng nha hoàn càng ngày càng nhỏ, thỉnh thoảng lại
lén lút nhìn Lý Vân Thượng một cái, có lẽ nàng ta rất sợ nhị điện hạ tức giận
rồi! Tuy lời nói đứt quãng nhưng ý tứ thì rất rõ ràng!
Mục Tiểu Văn từ lúc thấy nha hoàn đi tới trong lòng
thầm lo lắng là có chuyện gì không hay xảy ra nhưng vẫn ngồi đó làm một bộ dáng
không thể tác động mà chuyên tâm đối phó với mấy chén trà. Sau khi nghe thấy
tên mình được xướng lên nàng không nén nổi tò mò nhếch tai nghe ngóng thử, nghe
xong câu chuyện thì thiếu chút nữa là đem hết cả miệng đầy trà phun hết ra
ngoài.
Từ khi nào nàng với Thạch Lan lại có quan hệ tốt như
vậy? Cái gì mà tâm sự? … Lại còn nghĩ là nàng không coi Lan phi nương nương vào
đâu mà lấy trộm đồ ngay trong phủ, bọn họ nghĩ nàng có ba đầu sáu tay hay là
tên trộm siêu đẳng hả?
Suy tư một hồi, nàng đoán chắc Thạch Lan là muốn bày
ra bộ dạng yếu đuối, ủy khuất trước mặt Lý Vân Thượng đây mà, cho nên hắn và
nàng ta chắc hẳn là có rấttâm sự với nhau lắm đây…
Phương Mặc nghe xong câu chuyện chẳng thèm để ý tới
phép tắc nhãn nhặn liền cười rộ lên; Thôi Minh Vũ dù không khoa trương như
Phương Mặc nhưng khóe miệng vẫn khống chế không được ý cười, tay đưa chén trà
lên vừa mỉm cười vừa ưu nhã mà nhấm nháp. Thôi Minh Vũ dường như phụ thuộc lớn
vào vẻ mặt của Lý Vân Thượng, nếu Lý Vân Thượng đối với nàng tốt thì Thôi Minh
Vũ cũng sẽ không keo kiệt ban phát những nụ cười tươi rói kia.
Mặt Mục Tiểu Văn đen lại, may mắn là Thôi Minh Vũ và
Khinh Phong không biết, Phương Mặc đúng là đang cố ý chuyển sự chú ý lên người
nàng, hắn lắc đầu ảo não rồi nhìn nàng cười cười. Nàng liếc xéo hắn một cái,
hắn là muốn nàng luống cuống tay chân có đúng không?
Quả nhiên lực chú ý của Lý Vân Thượng bị hấp dẫn, hắn
khó hiểu mà nhìn hai người.
Mục Tiểu Văn buông cánh tay đang day day cái trán ra,
mặt cười ý nói không có gì:
-À… không có gì, Phương Mặc nhớ tới chuyện cười mà
trước kia ta kể cho hắn nghe thôi. – vừa nói nàng vừa làm vẻ như không có gì
rồi cầm chén trà lên bình phẩm.
Phương Mặc vẫn không ngừng cười lớn.
Cười đi cứ cười đi, xem ta làm sao trừng trị ngươi!
Lý Vân Thượng làm như chợt hiểu mà quay đầu đi, thanh
âm không giận mà vẫn uy nghiêm:
-Khá lắm Mộc Tiểu Văn! – nắm tay hắn siết chặt lại
dường như có thể nghe thấy tiếng “răng rắc”, thực khó đoán lúc này trong lòng
hắn có bao nhiêu lửa giận. Trầm ngâm một hồi, hắn như là tự nhủ với chính mình.
– Xử phạt nàng như thế nào cho đúng đây?
Được
lắm, đem cái chuyện đối phó với ta lên đây mà bàn bạc, các ngươi đúng là một lũ
công tử nhàn nhã không có việc gì làm mà!
Tốt
lắm, cứ bàn đi!
Ta
không có làm chuyện ấy nha, ta vô can, ta không quan tâm, ta thưởng thức ta
thưởng thức trà nha!
Phương Mặc còn đang cười cũng lên tiếng đề nghị “Đánh
sáu mươi gậy…” lời còn chưa dứt thì bên dưới đã một bàn chân hung hăng đạp cho
một phát đau điếng, hai tiếng rên rỉ thoát ra và tiếng cười cũng yếu dần đi..
Khinh Phong không biết tình hình cụ thể và chính xác
nên suy tư một lát rồi cũng đưa ra ý kiến của mình: “Bắt nàng dọn vườn đi!”.
Mục Tiểu Văn đen mặt, nhiều khi nàng phát hiện nụ cười
của Khinh Phong thực sự khiến cho người ta phát lạnh!
Nuốt xuống một ngụm trà, Mục Tiểu Văn lo lắng nói:
-Ta thấy tốt nhất là.. trước tiên bắt nàng dọn vườn
một tháng sau đó đánh sáu mươi gậy cuối cùng là nhốt vào lao cấm túc một tháng
nữa. Loại chuyện này phải nghiêm trị nếu không Văn nương nương sẽ không nhớ
được lỗi của mình. – trước là hành hạ thân thể của hắn sau khi chân tướng rõ
ràng thì sẽ làm cho hắn hối hận bằng chết, hành hạ trái tim của hắn cho biết
mùi!
-Cái này… có phải là quá nặng tay rồi hay không?
-Không sao không sao, chuyện nhị điện hạ vốn chán ghét
Văn nương nương mọi người ai cũng biết, ngài giết gà dọa khỉ thì sau này ai còn
dám không tán thành quy phục chứ?
Không hiểu sao Lý Vân Thượng có chút do dự với ý kiến
của vị Mục huynh kia nhưng tại sao Mục huynh nhìn qua giống như là đang trách
cứ, giận dỗi vậy?
-Mục huynh đây hình như có điểm quan tâm tới thê tử
của tại hạ!?
Oái,
lại gọi là thê tử ư, ta đây nhận không nôi đâu nha!
-Sao dám sao dám, nhị điện hạ lo lắng quá rồi. Mục mỗ
chỉ là đứng trên góc độ của nhị điện hạ mà lo lắng thôi!
Xunh quanh có người cười nghẹn.
Lý Vân Thượng như nghĩ tới cái gì đó không hiểu sao ý
nổi giận khi nãy bất ngờ bị phá nát, tựa hồ tâm tình đã bình tĩnh lại. Chuyện
nghiêm túc hình như biến thành một trò đùa, qua đây cũng thấy được Mộc Tiểu Văn
cũng không vô cớ làm cho mọi người chán ghét rồi. Suy tính một lát, Lý Vân
Thượng lên tiếng:
-Nên đánh sáu mươi gậy hay là giam lao một tháng, hay
là bắt nàng dọn vườn đây… Người đâu…
-Khoan đã… - Mục Tiểu Văn bị hù dọa khiến cho một thân
mồ hôi lạnh túa ra, nàng chỉ là nói giỡn với hắn sao hắn lại gấp gáp làm thật
chứ? Bắt nàng dọn vườn ư? Tha cho nàng đi! Một lần còn may chứ cả tháng dọn thì
chết người đó! Người này, đúng là không biết nói đùa, không biết phân biệt thật
giả sao? Hay là hắn cố ý chỉnh nàng?
Len lén liếc mắt nhìn lên, vẻ mặt hắn nghiêm túc không
giống như đang nói giỡn, nhất thời sắc mặt nàng lúc xanh lúc đen. Cố nuốt một
miếng nước miếng, Mục Tiểu Văn cẩn trọng nói:
-Lý huynh, ta chỉ là nói giỡn thôi, huynh đừng nghĩ mà
làm thật chứ. Thân thể Văn nương nương gầy yếu như vậy làm sao có thể chịu nổi
chứ?
Sắc mặt Lý Vân Thượng có điểm trầm xuống:
-Sao, Mục huynh đau lòng vì nàng ư? – không biết tại
sao tâm lý Lý Vân Thượng có điểm tức giận kỳ quái.
-Không phải, nên nói như thế nào cho đúng đây? – Mục
Tiểu Văn khó khăn mà mở miệng. – Văn nương nương tốt xấu gì cũng là thiên kim
của tể tướng, nếu trách tội thì ta chịu tội không nổi.
Lý Vân Thượng hừ lạnh một tiếng.
Oa, người này đúng là hỉ nộ vô thường cực hạn nha! Mục
Tiểu Văn ngó sang hai bên nhưng chỉ nhận được những biểu tình chê cười, không
ai nguyện ý giúp nàng.
Mục Tiểu Văn lại tiếp tục cẩn thận đề nghị:
-Nếu không thì chọn lựa…?
Lý Vân Thượng lạnh mặt nghiêm nghị không nói một lời
nào, trong lòng hắn không nén nổi những lạ cảm giác khó chịu kỳ lạ đang dấy
lên.
Mục Tiểu Văn len lén nhìn nha hoàn một cái, nha hoàn
hiểu ý liền lui ra ngoài. Trong mắt nha hoàn thì hình như vị Mục công tử này
được nhị điện hạ chiếu cố rất nhiều. Không biết Mục công tử là người quá tự
tiện hay là thế nào mà năm lần bảy lượt vuốt mặt điện hạ mà ngài vẫn không có
tức giận. Bởi vậy, nha hoàn cũng thức thời mà biết trước biết sau.
Bên này tâm Mục Tiểu Văn đang bốc lên những cỗ thê
thảm và quái dị. Chính mình bàn bạc làm sao trừng phạt chính mình, loại chuyện
này đúng là bi hài, nghĩ muốn cười muốn khóc cho vỡ bụng mà!