Những thứ tình cảm ấm áp cứ tràn đầy khiến cho người
ta không thể nào nhìn ra được một tai âm u của cuộc sống và mọi thứ tốt đẹp chỉ
giống như một giấc mộng mà thôi… Một ngày lại một ngày làm cho người ta lưu
luyến không muốn rời bỏ.
- Mục Mộc! – Lý Vân Thượng lên tiếng gọi nàng.
Mục Tiểu Văn quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt tươi
cười như nắng của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp một khi từ lãnh khốc chuyển sang
nhiệt tình thì giống như là hòa tan băng tuyết ngàn năm vậy.
Cái cảm giác ngây ngô ngọt ngào làm say lòng người bắt
đầu lan khắp toàn thân khiến người ta say mê đến thất thần và không thể nào tin
được. Cho dù mỗi ngày mỗi ngày đều được nhìn thấy thì cảm giác vẫn nguyên vẹn
như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Lý Vân Thượng bước tới xoa xoa đầu nàng một chút rồi
nói:
- Ngày mai ở phủ đại hoàng tử có hội chơi trăng, tiểu
thư, công tử trong kinh thành đều tham gia, sao ngươi không thử đi theo.. nói
không chừng có thể tìm thấy được người trong mộng.
- Tất cả công tử, tiểu thư trong kinh thành đều tham
gia? Nếu vậy Văn nương nương cũng phải tham gia ư?
- Đó là chuyện đương nhiên, hay là Mục huynh sợ Dực
nhi tức giận? – Lý Vân Thượng mỉm cười gật đầu.
Văn nương nương cũng phải tham gia vậy mà không một ai
nói cho nàng biết. Ở đây cũng được một thời gian nên Mục Tiểu Văn đương nhiên
biết những hoạt động này rất được coi trọng, thông tin chắc hẳn phải được thông
báo từ mấy tháng trước để tiện chuẩn bị những quần áo tốt nhất đẹp nhất mới có
thể không để cho người ta chê cười. Nếu vậy, tối nay bọn họ mới có ý định nói
với nàng sao? Sau đó, ngày mai cứ thế mà đi đến địa điểm tổ chức với cái bộ
dáng thất sủng và nghèo túng của một Vứt đi nương nương?
Cố gắng lâu như vậy, đúng là vẫn còn ở mức làm cho hắn
tò mò thôi ư?
Mặt Mục Tiểu Văn không biểu tình gì, nàng cố tình né
tránh sự thân cận của Lý Vân Thượng, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đúng là sợ Dực nhi cô nương tức giận. Mục
mỗ chỉ ái mộ mình Dực nhi cô nương, đã phụ lại sự quan tâm của Lý công tử rồi.
Lý Vân Thượng thấy nàng đột nhiên xa lánh, run người
trong nửa giây rồi lập tức nghiêng người né đi, thậm chí cũng không hề chớp
động lông mi, hắn dùng một thứ ngữ khí xa cách khách sáo nhất mà đáp lại:
- Ra vậy! – sự mẫn cảm giống như là không chịu nổi một
tia thương tổn; hoặc có thể giải thích vì thân phận ngài là hoàng tử nên mọi
người không được phép có một hành vi bất kính nào?
Đây chính là chỗ khác biệt giữa hắn và Phương Mặc.
Những lúc nàng làm vậy với Phương Mặc thì hắn chỉ biết nhéo cái mũi của nàng
rồi vừa cười vừa nói “Ngươi có gì giấu diếm ta phải không? Còn không mau nói
ra!” và lúc này Mục Tiểu Văn sẽ xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình vừa trừng mắt
nhìn hắn vừa không tình nguyện đem mọi chuyện kể ra cho bằng hết.
Mỗi khi ở bên cạnh Phương Mặc quả thực rất thoải mái
và dễ dàng. Đáng tiếc gần đây Phương Mặc đối với nàng hình như có khoảng cách,
có cái gì đó không đúng lắm.
Buổi tối quay về phủ thì đúng là có nha hoàn chạy tới
báo. Chuyện thứ nhất là thông báo ngày mai ở phủ đại hoàng tử có hội chơi
trăng, còn chuyện thứ hai chính là đêm nay sẽ cùng mọi người dùng bữa.
Hội chơi trăng thì Mục Tiểu Văn đã biết nhưng chuyện
ăn cơm cùng nhau là có ý gì đây?
Khổ nỗi Dực nhi cũng không biết chút gì, may mà bây
giờ bạc không thiếu, nàng sớm đã mua dự phòng mấy bộ quần áo rất tốt. Nha hoàn
đi rồi nàng vội vàng thay bộ y phục tinh xảo nhất, cố gắng biến mình thành một
người phụ nữ cao quý nhất rồi tới dự buổi ăn cơm họp mặt kia.
Địa điểm của buổi cơm tối là tại gốc cây đại thụ bên
hồ gần Hinh viên. Lý Vân Thượng, Thạch Lan, Ngũ Lệ cùng với các thiếp thất khác
đã sớm ngồi ở đó. Xa xa mà nhìn lại, bọn họ đang trò chuyện rất vui vẻ. Tính sơ
sơ thì thấy có sáu người.
Thấy Mục Tiểu Văn bước lại thì sáu cái mặt nữ nhân đắc
ý cùng quét mắt qua nàng một cái sau đó cúi đầu dùng ống tay áo che miệng cười
khúc khích. Mục Tiểu Văn nghe ra biết được đó chính là những nụ cười đùa cợt,
tựa như sự bỡn cợt, khinh thường của nữ tử kinh thành đối với nữ tử ngoại
thành, con gái của bọn quan lại đối với những cô gái nhà nông bình thường. Cảm
giác này thực sự rất mơ hồ, khéo léo nhưng cũng đủ làm cho người trong cuộc
hiểu rõ được.
Và những ánh mắt kia cứ chuyển hết lên người nàng.. vì
trang phục của nàng không đúng sao?
Mục Tiểu Văn cẩn thận đánh giá mới phát hiện các nàng
người nào người nấy ăn mặc rất có phong cách, có thể nói là những mốt quần áo
thời thượng nhất tại kinh thành. Mà Mục Tiểu Văn lâu nay toàn mặc quần áo con
trai sớm đã không quen với những trào lưu kia, huống chi đây lại là trào lưu
thời cổ đại. Quần áo đang mặc trên người vốn là mua đợt trước, hơn nữa rất kín
đáo hoàn toàn không đuổi kịp những kiểu quần áo thiếu vải dễ bị nhiễm lạnh như
bây giờ. Mà sự đùa cợt của các nàng kia còn có một hàm ý khác nữa, đó chính là
khinh thường nàng vẫn không được sủng ái như trước!
Người tu hành nên biết nén giận!
Mục Tiểu Văn miễn cưỡng ngồi xuống đối diện với Lý Vân
Thượng. Sáu cô nàng phân ra ngồi ở hai bên và chỉ còn mỗi chỗ này là trừ ra,
không dành cho nàng thì dành cho ai bây giờ. Ăn một bữa cơm cũng nhiều chuyện
như vậy, đúng là bực mình. Mau ăn cho xong đi!
Không để ý tới người bên cạnh nhỏ nhẹ thầm thì, Mục
Tiểu Văn oang oang lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bọn họ với nhau:
- Không biết tại sao nhị điện hạ lại gọi Tiểu Văn tới
đây cùng dùng bữa? Nếu có chuyện gì quan trọng mong người nói thẳng để tiết
kiệm thời gian.
Lúc này nàng nói chuyện một điểm cũng không giống với
trước kia nào vâng vâng dạ dạ. Nực cười, trước kia từng khóc lóc là vì bản thân
được tự do và có rất nhiều người ủng hộ làm chỗ dựa còn bây giờ nàng có cùng
hắn ầm ỹ một ngày, mười ngày hay cả nửa tháng thì nàng cũng không sợ. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng có được cơ hội để làm ầm ĩ.
Mục Tiểu Văn hoàn toàn biểu hiện bộ dáng không hề gì
mà nhìn người ngồi đối diện với mình nhưng lại phát hiện hắn đang dùng thứ ánh
mắt đùa cợt mà đánh giá nàng. Nhưng cái loại đùa cợt này mang theo sự cao ngạo
của một kẻ cầm trong tay bản xá tội dành cho phạm nhân, giống như là ném một
chiếc ly thủy tinh nát bét vào góc phòng rồi vô tình phát hiện ra cái gì đó lý
thú liền nổi lên tò mò, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ cầm những mảnh
vỡ kia lên mà chơi đùa một phen.
Lý Vân Thượng càng nhìn càng thấy mỹ mạo cực kỳ đắc ý
mà nàng cùng lắm chỉ được sự thanh tú; cái kiểu ánh mắt kia cũng có thể lý giải
cho cảm giác một người nữ giới chờ đợi rất lâu về một người nam nhân anh tuấn
xinh đẹp và đột ngột người đó xuất hiện.. Quả thực là cũng có chút quan tâm.
Mục Tiểu Văn bị chính cái suy nghĩ viễn vông của mì
làm cho trái tim nổi lên một trận đau đớn.
- Điện hạ, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Bảy ngày nữa là tới sinh thần của ta. (ngày
sinh nhật nhé.. ^o^) – một lúc lâu sau Lý Vân Thượng mới chậm rãi nói.
- Ồ! – sinh nhật, thì ra là sinh nhật. Chẳng lẽ ngươi
hy vọng ta hát bài hát chúc mừng sinh nhật tặng ngươi sao?
- Đây là phản ứng của Văn nương nương sao? – Lý Vân
Thượng nheo hai tròng mắt. Khi đôi mắt hắn hoàn toàn mở ra như có một loại ánh
sáng bắn sang bốn phía; khi nheo lại thì lại biến thành một đôi mắt đào hoa,
trong và sâu, ẩn ẩn tầng hơi nước, nhìn rất động lòng người.
- Chúc điện hạ sinh nhật vui vẻ. – suy nghĩ một lát,
Mục Tiểu Văn lại thản nhiên nói tiếp. – Nếu bảy ngày nữa mới làm sinh thần vậy
thì nên để bảy ngày sau chúc mừng mới đúng, đến lúc đó Tiểu Văn nhất định sẽ
chuẩn bị chu đáo. Vậy thì.. cần gì phải tụ tập lại ở đây?
Thạch Lan không nhịn được mở miệng châm chọc:
- Có phải đầu óc tỷ tỷ bị phá hư hết rồi hay không?
Sinh thần của điện hạ đâu phải trước bảy ngày mới chuẩn bị. Trước kia không
phải tỷ tỷ cũng có lần bàn bạc với ta, sao hôm nay lại không nhớ gì vậy? –
Thạch Lan một bên đổi cách gọi tỷ tỷ, một bên tùy ý giễu cợt, nàng ta đúng là
gớm mặt.
Mục Tiểu Văn cúi gằm mặt nhìn xuống dưới không có
ngẩng đầu lên mà thản nhiên nói:
- Chuyện trước kia ta đã sớm quên hết rồi, trí nhớ của
Lan muội muội cũng thật là không tốt, muội đã quên mất điều này rồi sao?
Thạch Lan chỉ mới buông một chữ “Ngươi” thì nha hoàn
đã mang chút đồ ăn vặt lên nên nàng ta đành phải ngừng lại.
Mọi người hầu như chỉ nói chuyện phiếm nên ăn rất ít;
mỗi người đều bày ra cái bộ dáng kiêu căng không chịu nổi. Mỗi lần ăn cái gì
thì chỉ gắp một miếng thực nhỏ, tuyệt đối không để mình lộ ra bất kỳ một cử chỉ
nào làm cho người ta chán ghét. Lý Vân Thượng ngồi giữa vòng vây, mặc dù phong
thái rất cao quý, vui vẻ nhưng cái điệu bộ này so với những tên tới kỹ viện
chơi với kỹ nữ không có sai biệt lắm.
Mục Tiểu Văn thở dài, thấy không ai ngó ngàng đến mình
thật muốn đứng lên ngay lập tức. Không biết lúc nào mới có thể bắt đầu chính
thức bàn bạc, hơn nữa các nàng hình như cũng không thật lòng nghe ý kiến của
nàng thế thì.. trước tiên cứ phải lấp đầy bụng cái đã. Hôm nay là bữa cơm hiếm
hoi tập hợp đông đủ mọi người nên phòng bếp của phủ nhị hoàng tử chuẩn bị rất
nhiều món ăn ngon. Mục Tiểu Văn ngồi ăn, thưởng thức tài nghệ nấu nướng của trù
phòng (phòng bếp), vẻ mặt rất mỹ mãn. Trong lúc đó nàng cảm giác c đang dán
chặt lên người mình nhưng nàng vẫn mặc kệ.
Lâu sau thấy mọi người không có ý định bàn bạc Mục
Tiểu Văn liền lên tiếng:
- Chúng vị tỷ muội cứ thong thả trò chuyện, chờ các
ngươi bàn bạc xong xuôi thì báo với ta một tiếng là được rồi. Điện hạ, cáo lui
trước. – vừa nói Mục Tiểu Văn vừa đứng dậy khuất thân chào rồi xoay người rời
đi.
Không có người nào ở phía sau gọi nàng lại, Mục Tiểu
Văn sớm đã tính rõ ràng lắm rồi, bọn người này đều là những kẻ theo chủ nghĩa
hình thức!
Trở lại Mộc cư, nàng hỏi Dực nhi tại sao không nói cho
nàng biết về sinh nhật của Lý Vân Thượng; Dực nhi luýnh quýnh vừa định nói cái
gì đó thì một nha hoàn tiến vào nói là có người trong phủ Tể tướng đang chờ,
mời nương nương đi một chuyến.
Mục Tiểu Văn giật mình, lâu rồi không có gặp cha mạ mà
thiếu chút nữa nàng cũng quên luôn sự tồn tại của bọn họ. Muộn rồi mà còn tìm
nàng, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?
Không dám chậm trễ, Mục Tiểu Văn cùng Dực nhi vội vã
thay quần áo rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Để tránh việc người của phủ Tể tướng nhìn ra mánh khóe
thì không thể nào đi thẳng từ phía cánh cửa bên Tây viên mà phải chịu khó đi
quanh một vòng qua Hinh viên rồi từ cửa chính đi ra ngoài. Xa xa nhìn lướt qua
chỗ vừa rồi mới náo nhiệt nhưng giờ có vẻ lặng im, mọi người sớm đã rời đi hết;
chỉ còn lại thân ảnh một người mặc y phục trắng đứng thẳng lưng trước hồ nước.
Ống tay áo rộng thùng thình theo gió bay loạn, cả người trông nhẹ nhàng, phiêu
lộng như tiên vậy.
Mới đó mà đã bàn bạc xong xuôi hết rồi ư?
Đáy lòng có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh sự ôn nhu
vừa mới khởi phát liền bị bóng lưng hắn dần rời xa đè xuống. Nàng dừng bước, xa
xa mà nhìn. Đột nhiên, tấm lưng kia xoay người lại, bất ngờ không kịp phòng ngự
nàng cùng hắn đối diện với nhau ở một khoảng cách xa vời. Trong bóng đêm nhìn
không tới ánh mắt nhưng Mục Tiểu Văn đột nhiên hô hấp cũng khó khăn, mặt nóng
lên giống như là đang rình coi trộm thì bị người ta phát hiện. Nàng vội vàng
bước nhanh đi rời khỏi hiện trường.