Rơi vào trong nước, Mục
Tiểu Văn chỉ cảm thấy cơ thể nhanh chóng chìm xuống. Cố vung tay vung chân một
trận, nhô đầu lên, nàng chỉ kịp nói ba chữ “Ta không biết” thì lập tức chìm
xuống. Trong cơn nguy hiểm, nàng lại vô cùng minh mẫn hiểu rõ được mọi chuyện,
chung quanh có rất nhiều tiếng cười và lời bàn tán. Thạch Lan đứng ở bên hồ
nhìn một hồi rồi mới kêu lớn:
- Người đâu, mau tới, Văn
nương nương ngã xuống nước rồi! Người đâu mau tới!
Mặc dù tiếng hô to như
vậy nhưng không một ai đi đến bởi vì ấn tượng của mọi người về Văn nương nương
kia là một người rất thích bơi lội. Năm đó phủ tể tướng nổi tiếng với những hồ
nước xinh đẹp nhất kinh thành, điều này chỉ vì một lý do là thiên kim tiểu thư
rất thích nước. Vì lẽ đó mọi người chỉ nghĩ Văn nương nương lúc đó là cố ý làm
bộ yếu đuối vùng vẫy trong nước mà thôi, sau đó nàng sẽ tìm cách phản kVăn
nương nương.
Loại chuyện này tuy có vẻ
hèn hạ thật nhưng Văn nương nương còn có chuyện gì mà không làm được? Chuyện
của nhà người khác không nên lanh chanh mà nhúng tay vào, đứng ở một bên cho an
toàn!
Nhưng… Mục Tiểu Văn thật
sự không biết bơi!
Mục Tiểu Văn càng ngày
càng hoảng sợ, nước không ngừng tràn vào mũi vào miệng nàng, lồng ngực bị ép
khó chịu tới mức muốn nổ tung, đầu thì ong ong choáng váng. Miệng nàng cố nói
ra câu gì đó nhưng không thể, trước mắt nàng hình ảnh bọn người đứng trên bờ
dần hiện lên vẻ hoảng hốt, ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ nghiêm trọng.
Ta thật sự không biết bơi, cứu.. cứu ta
với!
Cảm giác trống rỗng đánh
úp lại, Mục Tiểu Văn cảm thấy trước mắt bao phủ một màu đen u ám. Bóng đen chậm
rãi chiếm cứ cả tầm mắt của nàng, trong lúc
mông lung nàng dường như nghe thấy tiếng Dực nhi khóc hét lên: “Tiểu thư! Tiểu
thư!”. Tiếp đó là một tiếng “ùm”, rất nhanh có một cánh tay nắm lấy nàng, sau
đó nàng mới an tâm mà hôn mê bất tỉnh.
Đầu rất nặng nề khó
chịu..!
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt
Mục Tiểu Văn là một khuôn mặt ôn hòa. Trong ý thức vẫn còn cảm thấy một hồi run
sợ, ngay lập tức một thứ chất lỏng lành lạnh từ khóe mắt nàng chảy xuống rơi
vào mặt gối.
- Ta thật sự không biết
bơi! – nàng mở miệng, giọng nói có điểm khàn khàn, nàng vẫn chỉ lặp lại một câu
nói như vậy. Người trước mắt đây rất ôn hòa lại biết nàng không biết thưởng
trà, cùng từng nhìn thấy nàng đánh nhau ác liệt.. bất tri bất giác nàng muốn
làm nũng với hắn.
Tại sao lại làm vậy với
nàng? Tỷ muội bọn họ đối tốt với nhau như vậy tại sao lại cư xử lạnh lùng với
nàng chứ?
Nàng không có làm chuyện
gì sai cả!
Lý Vân Hạ cầm lấy bàn ta
lạnh ngắt của nàng, thấy nàng không có kháng cự nên nắm chặt thêm một chút,
trên khuôn mặt ôn hòa hé ra một nụ cười:
- Ta tin nàng!
Nghe Lý Vân Hạ nói vậy,
Mục Tiểu Văn lấy làm kỳ quái:
- Tại sao lại tin ta? –
trước kia Mộc Tiểu Văn biết bơi, chuyện này mọi người ai cũng biết hết.
Lý Vân Hạ nhìn nàng vừa
rồi còn có bộ dáng yếu đuối, sa sút nhưng ngay lập tức thay đổi sang bộ dáng tò
mò nên nhịn không được bật cười thành tiếng. Ngữ khí đều là trêu chọc:
- Không biết làm thơ,
không biết pha trà thưởng trà, nữ giả nam làm tiểu nhị, đi chơi ở kỹ viện, nói
những kiến thức hoàn toàn xa lạ.. Cái chuyện này nhỏ này muốn không tin cũng
khó lắm.
Kỳ thực hắn muốn nói tình
cảnh của nàng, tính tình của nàng khiến hắn cảm thấy rất thương tiếc. Có lẽ đây
là một điểm khác biệt giữa nàng với những người bình thường.
Mục Tiểu Văn kinh ngạc
tròn xoe hai mắt, vừa muốn đứng dậy thì thân thể còn quá yếu nên loạng choạng
không vững, cuối cùng Lý Vân Hạ phải dìu nàng nằm xuống. Nàng nhìn chằm chằm Lý
Vân Hạ, trên mặt không giấu diếm sự theo dõi và một chút ảo não:
- Ngươi biết hết mọi
chuyện?
- Đúng vậy. – Lý Vân Hạ
mỉm cười. Nàng sẽ không biết trong mắt hắn thì loại chuyện không tính kế với
người ta thì bản thân sẽ bị người khác tính kế đã quá quen thuộc, tuy nhiên hắn
đối với nàng không hề có ý uy hiếp, ngược lại rất thú vị. Và nàng cũng không
thể biết được rằng chính hắn là người thay nàng dọn sạch chướng ngại vật, loại
bỏ những người cố ý hoặc là tùy ý điều tra về thân phận của nàng. Cho nên nàng
mới có thể yên bình mà làm tiểu nhị trong một thời gian lâu như vậy mà chưa bị
ai phát hiện. Vô luận là đau đớn hay ủy khuất thì hắn nguyện ý nhìn nàng chiến
đấu tới cùng và cùng với nàng chấp nhận mọi chuyện.
Nàng vốn là một người tự
do nên hắn không muốn trói buộc nàng. Nhị đệ không thích nàng nhưng tâm hắn thì
lúc nào cũng vì nàng mà đau lòng, nhưng càng lâu càng nhiều thì hắn lại cảm
thấy chuyện này rất thú vị, và hạnh phúc. Cho dù không thể giữ lấy nàng nhưng
ít nhất có thể tự do đứng ở xa xa mà nhìn ngắm nàng. Nếu được như thế thì hoàng
cung trong tương lai nhất định không còn vẻ lạnh lẽo nhạt nhẽo nữa, biết đâu
lại có thêm những thứ tình cảm ấm áp xuất hiện?
Mục Tiểu Văn theo dõi hắn
một hồi cuối cùng cũng chịu buông tha, thở dài một tiếng, nàng tự nhủ với chính
mình thôi quên đi, mấy chuyện này không tới mức phải so đo, tính toán.
- Là ngươi đã cứu ta?
- Là Phương Mặc.
Phương Mặc? Người đẩy
nàng xuống dưới nước chính là thê tử của hắn. Bị Thạch Lan đẩy xuống nước Mục
Tiểu Văn còn dễ thở nhưng bị Thạch Diêu tính kế chơi xấu thì nàng cảm thấy rất
khó chịu. Nhất thời, nàng không biết cảm giác bực mình này từ đâu chui ra, nàng
chỉ biết cúi đầu hừ hừ lầm bầm trong miệng.
Có người đi vào từ ngoài
cửa, Mục Tiểu Văn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đúng là Phương Mặc. Trong mắt hắn
đan xen sự đau lòng cùng áy náy, dường như hắn không dám bước tới gần nàng.
LúcMục Tiểu Văn còn định động tay nhưng đột nhiên như một đứa nhỏ hờn dỗi mà
rúc cả người vào cái chắn kín mít.
Phương Mặc đứng đó một
lúc lâu rồi cũng quay đầu rời đi. Lý Vân Hạ đen hết thảy mọi chuyện thu vào tầm
mắt, lúc Phương Mặc đi rồi hắn mới nhẹ nhàng kéo Mục Tiểu Văn ra khỏi chiếc
chăn, khẽ cười đề nghị:
- Chúng ta ra ngoài đi!
… …
Mặc dù vừa rồi có chuyện
cắt ngang nhưng phủ Đại hoàng tử vẫn rất đông người bởi vì chứng kiến chuyện
vừa rồi cũng chỉ có một bộ phận người mà thôi. Trong khi mọi người còn đang kể
lể tình cảnh chật vật của Văn nương nương khi rơi xuống nước cho nhau nghe thì
Mục Tiểu Văn và Lý Vân Hạ thoái mái đi ra.
Trước mắt là một nam tử
tuấn dật tiêu sái, nữ tử sạch sẽ, xinh đẹp xuất chúng, hai người tựa như một
đôi thần tiên bích nhân vậy. Mục Tiểu Văn đã cởi bỏ bộ quần áo khi nãy, thay
vào đó là một bộ xiêm y thượng hạng làm từ tơ tằm mềm nhẹ. Xiêm y màu trắng
tinh khiết, trâm cài tóc buông rơi hai bên sườn mặt, phía sau tóc được vấn lên
gọn gàng.. trông nàng như tiên nữ trên Nguyệt Cung hạ phàm.
Đại hoàng tử yêu Văn nương nương?
Dù sao tương lại đại hoàng tử cũng trở
thành hoàng đế, nếu như thật sự muốn thì không một ai có thể ngăn trở được.
Vả lại, đại hoàng tử chưa từng có thê thiếp,
thì ra là vì Văn nương nương sao?
Trong đám người nhanh
chóng nổi lên đủ lời bàn tán xôn xao, sự băn khoăn, nghi hoặc bao phủ khắp
không gian.
Phương Mặc đứng ở một nơi
khác trong khu vườn, xuyên qua cổng vòm, xa xa mà nhìn phía Mục Tiểu Văn, đồng
thời chú ý không cho Khinh Phong phát hiện tình huống phía bên kia. Không hiểu
sao, hắn cảm giác khoảng cách càng ngày càng xa. Ngày trước có thể cùng nhau
vui vẻ cười đùa âm ĩ nhưng hôm nay chỉ có thể đứng sau cánh cửa này mà trông
ngóng bóng người.
- Điện hạ! – cách đó
không xa, Thạch Lan có chút bất an. Trước kia, khi nàng đối đãi này nọ với Vứt
đi nương nương thì chưa bao giờ điện hạ tức giận nhưng hôm nay người hình như
có điểm giận dữ.
- Điện hạ, người là hồi
tâm chuyển ý rồi sao? – mặc dù sợ hãi nhưng Thạch Lan vẫn nhịn không được mà
lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Lý Vân Thượng
lạnh lẽo, hắn không có trả lời; suy nghĩ nửa ngày, hắn giống như có chút mê
mang, mông lung. Nhìn tới thân ảnh ở xa xa bên kia, bỗng ngực hắn nổi lên một
cơn giận không th nào tán đi hết rồi hắn lại cảm thấy bản thân như bất lực,
trống rỗng.
Cũng cách đó không xa, Lý
Vân Hạ nhỏ giọng hỏi:
- Muốn uống trà sao?
Mục Tiểu Văn gật đầu, mặc
dù không rõ Lý Vân Hạ muốn làm gì nhưng trong lòng nàng không có nửa phần lo
lắng hay do dự. Đi qua mọi người, nàng bưng lên một ly trà, nữ nhân đứng chung
quanh đều tàn ra, trong số đó cũng có những người vừa nãy đùa cợt nàng.
Nhấp một ngụm trà, Mục
Tiểu Văn nghiêng đầu hướng Lý Vân Hạ nói:
- Trà này ngon lắm!
- Đây vốn là trà do hoàng
tử của dị quốc mang đến tặng, nước ta vẫn chưa có loại trà này. Nó ở một đất
nước khác thì có thể thay đổi tên của nó rồi. Vừa rồi ngươi nói nó rất ngon,
vậy thì từ nay về sau cứ gọi nó là “Trà thượng hạng” đi.
Lý Vân Hạ vừa dứt lời thì
nha hoàn trong phủ đã đi lên một người tiếp nhận lấy trà, một người viết ba chữ
“Trà thượng hạng” sau đó cầm trà và mảnh vải gấm màu trắng giơ lên hướng mọi
người nói:
- Trà này say này gọi là
Trà thượng hạng. – nói xong, nha hoàn cung kính hành lễ rồi lui xuống.
Mọi người đều im phăng
phắc nhìn nhau. Mục Tiểu Văn cũng ngạc nhiên, rõ ràng Lý Vân Hạ chỉ coi đây là
cách để vui đùa nhưng biểu hiện ra bên ngoài thì hoàn toàn nghiêm túc mà thưởng
trà; kỳ thực hắn đang muốn nói cho mọi người biết tâm ý của hắn. Nghĩ vậy, bất
giác trong lòng Mục Tiểu Văn cảm thấy thực ấm áp.
Lý Vân Hạ nhìn khuôn mặt
nghiêng của nàng, khẽ cười nói:
- Nàng vui vẻ là tốt rồi.
– tiếp đó hắn bưng một ly trà lên, nhẹ nhàng mân mê miệng ly. – Trà này có chút
sáp, nàng nói xem, nên gọi là trà gì đây? (xin lỗi cả nhà, ta tra từ
sáp mà thấy không đúng chút nào nên mạn phép để nguyên chữ sáp nhé.. >>cao nhân nào chỉ giúp ta từ “sáp” ni với nhá. Theng kiu.. chụt.. chụt..)
- Gọi là Trà sáp đi! –
Mục Tiểu Văn nghịch ngợm nói.
- Hảo, vậy thì trà này
gọi là Trà sáp!
Lúc này mọi người mới chú
ý mà cảm nhận được tâm ý thương tiếc của đại hoàng tử đối với Văn nương nương,
nhanh chóng tất cả đều thu hồi suy nghĩ khinh thường trong lòng mình lại, ngay
cả nửa điểm đùa cợt cũng không dám có.
Xa xa, Lý Vân Thượng hừ
lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi. Mà Khinh Phong nãy giờ vẫn chưa bị một
ai phát hiện, rốt cuộc thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, hắn bình
tĩnh đứng một hồi lâu rồi cũng xoay người rời đi.