Chuyện này được truyền ra
ngoài nhanh như gió thổi vậy, không chỉ dừng lại ở mấy công tử tiểu thư tham
gia hội du viên mà ngay cả người bình dân trong khắp kinh thành này đều biết,
Văn nương nương được đại hoàng tử ái mộ; Văn nương nương vốn không gặp người lạ
nhưng lần này lại xuất hiện song song với đại hoàng tử.
Một thời gian dài không
nghe thấy chuyện xưa đồn đãi về Văn nương nương, nay nghe thấy thì rốt cuộc
cũng có người nghi vấn, Văn nương nương có phải là quên nhị hoàng tử mà chuyển
sang thích đại hoàng tử rồi?
Chỉ mới mấy thôi mà Mục
Tiểu Văn lại một lần nữa dở khóc dở cười mà lĩnh giáo trình độ “tám” của thời
đại này.
- Điện hạ, làm liên lụy
tới người rồi! – nàng khẽ khom người về phía Lý Vân Hạ. Danh tiếng của Lý Vân
Hạ xưa nay vốn cao khiết trong sạch, không lấy thê nạp thiếp, một lòng vì nước;
hôm nay chẳng những phá tiền lệ mà còn vô tình mang cái tội danh cướp đoạt thê
tử của đệ đệ. Không gặp thì thôi mà đã gặp thì dường như lần nào nàng cũng làm
liên lụy tới hắn.
- Nếu được thì hy vọng
lúc nào cũng được nàng làm liên lụy. – khóe miệng Lý Vân Hạ cong lên một nụ
cười nhẹ.
Nụ cười xin lỗi cứng lại
trên môi Mục Tiểu Văn, nàng thấp giọng nói:
- Tương lai điện hạ chính
là cửu ngũ tôn sư, thật sự Tiểu Văn nhận không nổi. –chẳng những muốn tránh
việc đem phiền toái đến cho hắn mà nàng còn muốn tránh xa xa hắn ra.
- Nếu không phải là cửu
ngũ tôn sư thì tốt biết mấy! – đáy mắt Lý Vân Hạ hiện lên vài tia mất mát.
Mục Tiểu Văn ngạc nhiên,
lần đầu tiên nàng gặp một người không muốn làm hoàng đế. Hơn nữa lại còn trực
tiếp nói không muốn làm hoàng đế, chuyn này đúng là không phải nói đùa được.
Theo nàng biết, hoàng tử
thì có rất nhiều, mặc dù xuất sắc nhất chính là đại và nhị hoàng tử nhưng không
thể vì vậy mà nói không có người nào không dám bức bách chuyện địa vị.
Mục Tiểu Văn có chút nghi
hoặc:
- Nếu điện hạ không muốn
làm hoàng đế vậy chỉ cần hồi bẩm lên với thánh thượng.
- Tổ tiên xưa chỉ vì
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà làm cho máu chảy thành sông. Phụ hoàng nhân từ,
để tránh chuyện tranh đấu này nên từ khi ta lên năm tuổi đã ban cho ta danh vị
Trữ quân, chặt đứt mọi suy đoán của người khác.
Vài năm sau, vì muốn ra
xứng danh với ngôi vị hoàng đế mà người cho ta học văn luyện võ, cả một thời
gian dài chăm học khổ luyện. Nếu bây giờ lỗ mãng thoái nhượng, chẳng những có
lỗi với phụ hoàng mà ngay cả cục diện đất nước cũng sẽ bị thay đổi không biết
đâu mà lường. – Lý Vân Hạ mỉm cười.
- Nhưng những chuyện đó
xảy ra khi ngài còn nhỏ. Tính tình điện hạ vốn tao nhã nên nhất định rất thích
tiêu diêu tự tại, mệt mỏi thì chỉ cần một lá thư của bằng hữu cũng đủ để thong
dong; nếu ép buộc chính mình ngồi vào một chỗ cao ngất cô độc kia, chẳng phải
cả đời này sẽ buồn rầu, đơn lẽ sao?
- Tính tình tao nhã,
thanh đăng làm bạn? Văn nương nương, bổn điện không phải là một người hiền hòa,
vô cầu như vậy đâu. – Lý Vân Hạ cười rộ lên.
- Nhưng mà điện hạ cũng
không có nhiều dã tâm, cũng không có bất cứ thê thiếp…
Mục Tiểu Văn không nói
nữa vì ánh mắt của Lý Vân Hạ dường như đang lấp lánh; ánh mắt chuyện chú và
nóng rực kia làm cho nàng có chút không được tự nhiên. Lý Vân Hạ nhìn nàng một
hồi lâu rồi cũng quay mặt đi chỗ khác, gương mặt thản nhiên, thanh âm vang lên
như thở dài lại như bất lực:
- Đó là vì không gặp được
người thích hợp.
Nhất thời, hai người đều
rơi vào im lặng. Mục Tiểu Văn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Nhiều năm rồi, trong
lòng điện hạ hẳn là có dao động, nếu điện hạ không thể sống theo suy nghĩ của
chính mình thì chỉ sợ sau này sẽ hối hận. Thế cục thiên hạ ổn định, ngôi vị
hoàng đế có đổi lại cho người khác cũng không có vấn đề gì. Tiểu Văn không hy
vọng nhìn thấy một vị hoàng đế anh minh nhưng không hạnh phúc mà Tiểu Văn muốn
nhìn thấy một đại hoàng tử vui vẻ, tươi cười.
Tâm Lý Vân Hạ có điểm
giật nảy, chưa từng có một người nào lại nói ra chuyện này một cách ngay thẳng
mà không sợ rơi đầu như nàng.
Quả nhiên là hắn không
nhìn lầm người, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy rất chính xác. Trong lòng lại
có một tia ấm áp rót vào, nét mặt tuy vẫn bất động nhưng một nụ cười nhẹ đã lộ
ra:
-
Ta nhớ kỹ>