Càng nghĩ lại càng không có chút đầu mối nào. Nàng mơ
hồ cảm giác được có gì đó không ổn nhưng nghĩ tới ánh mắt xa cách của Khinh
Phong, nhớ tới lời dặn dò nên nàng không nói với bất kỳ người nào, cũng không
mở ra xem mà trực tiếp giao cho Lý Vân Hạ. Khi nhận tấm thiệp ánh mắt hắn rất
phức tạp, mà sự phức tạp này nàng không tài nào hiểu được. Song Lý Vân Hạ cuồi
cùng vẫn là thở dài, mỉm cười nhận lấy. Nụ cười ấy rất thư thoáng nhưng đồng
thời làm cho người ta cảm nhận thấy có một nỗi đau thương, mất mát khó hiểu ẩn
chứa bên trong.
-Dực nhi, tại sao có rất nhiều chuyện xảy ra mà ta vẫn
không thể hiểu hết được? – tuy ngồi trong một tiểu viện ở Mộc cư nhưng cái sân
nho nhỏ trước mắt đây cũng đủ khiến cho lòng người mê mang.
Dực nhi quét lá rụng gọn thành một đống rồi bỏ chiếc
chổi trong tay, bước tới, giúp Mục Tiểu Văn khoác thêm chiếc áo ngoài lên người
rồi nhẹ nhàng nói:
-Tiểu thư, người sợ lạnh, cẩn thận đừng để lạnh chứ!
-Ta không có yếu ớt như vậy. Hôm nay ta vừa mới chịu
một trận lạnh đây. Ta không sợ! – Mục Tiểu Văn cười cười. Nghĩ tới điều gì đó,
nàng lại hỏi. – Dực nhi, mùa đông sẽ có tuyết rơi chứ?
-Đương nhiên có!
Có tuyết sao, vậy thì tốt quá. Một bầu trời trắng
phau, đó chính là cảnh mà nàng muốn nhìn thấy nhất, lúc còn ở thời hiện đại,
nàng và lũ bạn không ngừng mê mẩn cái cảnh này. Rốt cuộc nàng cũng được nhìn
thấy rồi!
-Dực nhi, ba sau là sinh nhật điện hạ?
-Đúng vậy, tiểu thư! Lễ vật cũng đã được chuẩn bị cẩn
thận, đó là một khối ngọc chạm theo hình người rất giống với dung mạo hoàng tử,
cái này hoàn toàn làm theo ý của tiểu thư.
Mục Tiểu Văn gật đầu hài lòng. Nàng dựa theo tưởng
tượng của chính mình vẽ ra một bức họa dựa theo Lý Vân Thượng rồi cho người ta
đúc thành một khối ngọc nhỏ. Đại khái là nàng muốn có một món lễ vật không
giống với người thường để làm cho Lý Vân Thượng bất ngờ một phen, đồng thời
nàng cũng hy vọng có thể giành được chút hảo cảm của hắn.
Chuyện ngoài ý muốn mấy ngày trước xảy ra, tất cả mọi
người đều cho rằng nàng muốn đẩy Thạch Diêu không được mà ngược lại làm chính
mình rơi xuống nước, vì sau đó cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên
cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Kỳ thực nàng có thể khiến chuyện bé xé
ra to nhưng chung quy nàng vẫn thấy làm vậy sẽ có người liên lụy nên quyết định
không so đo làm gì cho mệt. Thỉnh thoảng nghĩ nàng không biết Lý Vân Thượng có
khi nào thấy nửa phần đau lòng nhưng khi bình tĩnh lại thì thấy cái suy ấy thật
buồn cười; nàng tự giễu chính mình suy diễn quá nhiều rồi!
Nghĩ rồi lại bất giác mỉm cười!
-Dực nhi, gần đây Phương Mặc có đến tìm ta không?
Dực nhi lắc đầu nhưng giây tiếp theo liền lui người
qua một bên để lộ ra cánh cửa rồi cười trộm.
Xa xa Phương Mặc đang đi tới, vô tình bốn mắt nhìn
nhau. Mục Tiểu Văn biết rõ, có lẽ Dực nhi đã sớm nhìn thấy Phương Mặc nhưng cố
ý không nói.
Phương Mặc đứng lại một chút rồi cũng bước tới. Dường
như hắn muốn nói cái gì đó nhưng Mục Tiểu Văn đã chủ động kéo tay hắn, mỉm cười
mở lời:
-Cái này không liên qua tới ngươi, là Thạch Diêu hiểu
lầm cho rằng ngươi đối với ta có ý khác nên mới làm như vậy. Mặc dù ngươi là
trượng phu của nàng nhưng không thể quản hết mọi chuyện được. Lúc trước ta cũng
giận ngươi nhưng sau nghĩ lại đã thông suốt rồi nên không còn tức nữa. Quan hệ
bạn bè của chúng ta tốt như vậy sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây rạn
nứt chứ.
Lúc trước Phương Mặc không dám tiến đên, đợi tới khi
Mục Tiểu Văn kéo tay hắn thì vẻ mặt hắn chợt bừng vui vẻ, giống như hít được
không khí trong lành vậy. Bây giờ nghe thấy những lời nàng nói, sắc mặt hắn lại
trầm xuống, cuối cùng hắn giãy tay Mục Tiểu Văn ra, lui về sau từng bước. Nhưng
khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mục Tiểu Văn, hắn lại thở dài một hơi rồi
chủ động bước tới cầm lấy tay nàng.
-Ta thì lại mong ngươi tức giận. Ngươi giận thì ta mới
biết được ta có sức nặng trong lòng ngươi!
-Trong lòng ta ngươi vốn là người rất quan trọng, tại
sao lại muốn ta tức giận thì mới biết được? Vả lại, nếu ta thật sự giận thì còn
lâu mới chịu gặp ngươi thế này.
Phương Mặc cười khẽ, vươn tay xoa xoa đầu nàng:
-Đúng vậy. Ngươi không để ý tới ta là thiệt thòi. Nghĩ
lại thì ngươi không nên giận ta mới đúng.
Mục Tiểu Văn hung hăng gạt tay hắn ra, vuốt vuốt lại
mái tóc. Phương Mặc là nam nhân đương nhiên không biết được nữ tử mỗi lần vấn
tóc lên cực khổ thế nào. Còn nữa, mỗi khi hắn xoa đầu nàng thì cái quan hệ bằng
hữu ngang hàng lập tức biến mất, thay vào đó là nàng trở thành một tiểu muội
muội không hiểu chuyện.
Phương Mặc nhịn không được bật cười thành tiếng. Hai
người còn trò chuyện thêm một lúc nữa rồi Phương Mặc mới chịu đi. Sau đó, một
nha hoàn có quen biết với các nàng chạy tới báo Nguyệt Cơ cô nương vào phủ;
trái tim Mục Tiểu Văn đột nhiên lạnh cứng nhưng nhanh chóng thư thái. Nàng sớm
đã biết quan hệ của bọn họ, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
-Nương nương, Nguyệt Cơ cô nương muốn bái kiến nương
nương. – nha hoàn nói.
Mục Tiểu Văn gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Khi ở Liên
Nguyệt uyển của Nguyệt Cơ, mặc dù không nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng
nàng cũng nhìn ra được nàng ta là một nữ tử khôn khéo. Không sớm thì muộn cũng
sẽ phải gặp mặt nhau, bây giờ có nhìn thấy thì cũng chỉ vậy thôi.
Tại khu vườn phía Tây của
Nguyệt Cơ ôn nhu nói chuyện với Thạch Lan:
-Muội muội vừa mới vào phủ, còn phải gọi Lan phi nương
nương một tiếng tỷ tỷ! – nàng thật ôn nhu; mặc dù tâm Lan phi không thoải mái
nhưng không thể không bày ra bộ mặt niềm nở mà tiếp đãi.
-Sao muội muội lại nói vậy, muội muội quốc sắc thiên
hương, sau này còn phải nhờ muội muội nhiều.
-Tỷ tỷ, muội muội có một chuyện không rõ. – Nguyệt Cơ
nói, sắc mặt lâm vào trầm tư. – Có phải Văn nương nương lại được sủng ái?
-Sao có thể như vậy được, điện hạ không xử phạt Văn
nương nương xem như tốt rồi, nàng không đúng, sao có thể được điện hạ sủng ái
chứ?
-Thật sao? Tỷ tỷ, chúng ta có thể làm một chút thử
nghiệm hay không? – dứt lời Nguyệt Cơ tiến tới thì thầm với Thạch Lan. Xa xa
nhìn thấy Mục Tiểu Văn đang đi tới, hai người cùng lộ ra một cái cười đắc ý.
Người đón Mục Tiểu Văn vào khu vườn phía đông chính là
nha hoàn ở bên cạnh Thạch Lan.
-Nương nương, xin mời bên này!
Bên này? Nha hoàn dẫn nàng đi trên một con đường rất
nhỏ và tĩnh lặng. Mục Tiểu Văn vốn là một người rất kém về chuyện nhớ đường đi
lối lại, thêm nữa nàng không hề quen với địa hình ở vườn đông nên mới chỉ đi có
hai bước chân mà đã cảm thấy mất phương hướng rồi.
Nương nương, người đã tới gian phòng này lần nào chưa?
– khi đi ngang qua một căn phòng, nha hoàn quay đầu lại nhìn hỏi nàng, mụ cười
trên mặt có chút quỷ dị.
Mục Tiểu Văn kinh ngạc nhìn cánh cửa rồi vươn tay ra
lay lay, một tiếng “két” vang lên rồi cánh cửa nặng nề mở ra. Cứ tưởng cánh cửa
được làm từ gỗ nhưng không ngờ nó lại đúc từ sắt.
Đừng ở cửa phòng nhìn khắp một lượt, Mục Tiểu Văn thấy
nơi này không có gì cả, chỉ là một phòng trống không, mà xem ra nơi này có niên
đại đã rất lâu rồi
-Ta chưa từng tới nơi này, sao vậy?
-Ngài đi vào một chút thì mới biết được. Bên trong và
bên ngoài hoàn toàn khác nhau. – nụ cười của nha hoàn càng ngày càn trở nên kỳ
quái.
-Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? – Mục Tiểu Văn chăm
chú nhìn nàng ta vài lần rồi hỏi.
-Ngài cứ đi vào rồi sẽ biết!
-Tại sao lại muốn ta đi vào? Chẳng phải Nguyệt Cơ muốn
gặp ta sao? Ta còn chưa hỏi tại sao Thạch Lan lại phái ngươi tới đây, ngươi lại
còn dám ngang ngược vẽ ra nhiều chuyện như vậy?
-Không được! Nhất định ngài phải đi vào trong đó. –
nha hoàn thấy Mục Tiểu Văn bước đi, giống như là nóng nảy, nàng ta đem Mục Tiểu
Văn bức tới cánh cửa. Mục Tiểu Văn càng lấy làm lạ nên quyết định là phải rời
đi. Nha hoàn lại vọt lên trước, dùng sức đẩy Mục Tiểu Văn ngã vào trong phòng.
-Ngươi dám! – Mục Tiểu Văn ngã nhào xuống đất, bàn tay
nhói lên một trận đâu, nàng tức giận quay đầu phẫn nộ nhìn nha hoàn. Đúng là
nàng nhìn không lầm, sao có thể dã man như vậy chứ? Trước kia nàng chỉ thấy qua
nha hoàn này có vài lần, không hề nghĩ nàng ta so với Thạch Lan chỉ có hơn chứ
không kém chút nào.
Mục Tiểu Văn vừa định đứng lên thì nha hoàn đã nhanh
tay kéo cửa lại, dĩ nhiên là nàng lại phải nếm tiếp một trận đau đớn và trơ mắt
nhìn cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, tia sáng cuối cùng biến mất, ngay sau đó
một chuỗi tiếng “răng rắc” vang lên, cửa đã bị khóa trái bên ngoài.
Lúc này Mục Tiểu Văn mới bừng tỉnh, nàng chỉ có một
mình ở nơi này, đúng vậy.. hoàn toàn chỉ có một người trong bóng tối! Dùng sức
đánh về phía cửa sắt, dùng sức thật mạnh, đáp trả lại là tiếng leng keng của
chiếc khóa vang lên trong một mảng yên tĩnh. Ngoài cửa có người đang rất hài
lòng với sự kinh hoàng của nàng, hai tiếng cười quái dị cứ thể rời đi. Tiếng
bước chân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không gian quay về một mảng yên ắng.
Bốn phía đều là bóng tối lại còn có hơi lạnh lẽo khó
chịu, tất cả cứ vây quấn lấy Mục Tiểu Văn, cứ như có hàng ngàn khuôn mặt quỷ
đang mọc ra từ bóng nhìn chằm chằm nàng, mà nàng thì cứ mở tròn mắt nhìn vào hư
không.
-Không phải sợ Mục Tiểu Văn, không phải sợ! – tự trấn
an chính mình nhưng Mục Tiểu Văn không dám bật ra một tiếng nào, ngay cả hít
thở cũng không dám thở mạnh, giống như nàng đang sợ làm kinh động tới một ác
thú nào vậy.
Nàng lạnh toát cả sống lưng, cả người run rẩy không
thôi. Mục Tiểu Văn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay người sau đó nắm vịn lấy cánh
cửa sắt rồi chầm chậm ngồi xuống. Nàng ôm chặt lấy người, sau đó cúi đầu vùi
vào giữa hai gối, cả thân thể cuộn tròn thành một khối. Cái này cũng giống với
lúc nàng còn ở nhà, cứ thế đem chính mình cuộn tròn trong ổ chăn, làm vậy cảm
giác được rất an toàn.
Mục Tiểu Văn nhẹ thở ra rồi thả lỏng người; lưng mới
khẽ tựa vào chiếc cửa mà đã gây ra một chuỗi tiếng động run rẩy của chiếc khóa,
nơi này yên tĩnh tới đáng sợ. Toàn thân Mục Tiểu Văn run lẩy bẩy, trái tim theo
đó cũng nhảy lên như đánh trống.
-Không được sợ! Không được sợ! Nhất định phải chiến
thắng nỗi sợ hãi này! – một bên sốc lại tinh thần, một bên dùng thêm sức cuộn
chặt người lại.
-Cứ nghĩ đây là ban ngày, nghĩ đây là dưới ánh mặt
trời! – Mục Tiểu Văn liều mạng mà tưởng tượng nhưng vẫn không thay đổi chút
nào, thậm chí nàng còn nhìn thấy có vô số sinh vật quái dị đang không ngừng áp
sát tiến vào trong óc nàng. Những sinh vật này cứ đứng đó nhìn chằm chằm Mục
Tiểu Văn, từng giây từng giây lại biến đổi sang một bộ mặt khác, và cũng không
ngừng vươn tay la liếm về phía nàng. Nhưng bọn chúng vẫn cứ đứng đó bất động,
lẳng lặng mà nhìn nàng.
Người càng run, nước mắt đã nhịn không được mà chảy
xuống.. nhưng nàng không dám khóc thành tiếng. Nàng sợ! Nàng sợ bóng tối! Có ai
tới cứu nàng với?!
Sau khi rời khỏi tây viên, Phương Mặc vẫn chưa có rời
đi mà tới đại sảnh ngồi uống trà với Lý Vân Thượng, Mấy hôm trước hắn không
màng gì liên nhảy xuống cứu Mục Tiểu Văn nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý là nhị
hoàng tử không thèm nhìn tới hắn; tới khi gặp thì sự lãnh đạm của người bạn
thân từ nhỏ kia phát ra làm cho hắn kinh hãi tuy rằng đã quá quen thuộc. Hắn
hiểu tính cách của Lý Vân Thượng, đừng tưởng hắn chỉ là vô tư lự như một đứa
trẻ mà bất tri bất giác thấy hứng thú thì cứ vậy tiến vào, cái bộ khuôn mặt bên
ngoài không nói lên điều gì cả, thậm chí người ta chưa hiểu được một phần rất
nhỏ trong con người hắn. Luẩn qua luẩn quẩn, đi đi lại lại như một vòng tuần hoàn, đợi tới khi thương tổn qua sâu đạm
thì chỉ sợ có muốn dừng lại cũng không còn kịp nữa rồi.
-Nương nương, Vứt đi nương nương đã bị nô tài đẩy vào
phòng sắt rồi, lần này sẽ khiến cho nàng ta nếm thử mùi vị trong phòng tối. –
người còn chưa thấy nhưng tiếng nói đã vang lên.
Nha hoàn thân tín của Thạch Lan đi tới trước đại sảnh,
sau khi liếc nhìn người ngồi trên chiếc ghế cao nhất chính giữa là nhị hoàng
tử, nàng ta quay sang nhìn chủ nhân của mình, vẻ mặt hết sức đắc ý như vừa lập
được công lớn. Cái dạng này giống như vừa giúp cho điện hạ và nương nương việc
gì đó rất lớn nên đang tưởng tượng không biết mình đáng nhận được phần thưởng
gì đây?
Thạch Lan nghe thấy những lời này thần sắc đại biến,
cả người run rẩy nhìn thoáng qua Lý Vân Thượng rồi liếc mắt tới nha hoàn kia:
-Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà Vứt đi nương
nương, cái gì mà phòng sắt. Ngươi bị bỏ bùa hay sao mà đứng ở chỗ này giương
oai, ăn bậy nói bạ?
-Nhưng chính là nương nương sai nô tỳ làm… - nha hoàn
ủy khuất.
Thạch Lan vung tay lên tát “bốp” một cái, nha hoàn
không nhịn được khóc òa lên.
Phương Mặc bất ngờ đứng bật dậy, nắm chặt lấy cổ tay
Thạch Lan, trầm giọng:
-Tiểu Văn ở đâu?
Lý Vân Thượng nhìn về phía Thạch Lan, đáy mắt sắc bén
của Thạch Lan khẽ run run, biết mình không thể che giấu được nên cuối cùng cam
chịu, song nàng ta cũng nhịn không được mà thầm oán giận:
-Chỉ là một trò vui, Phương công tử cần gì phải lo
lắng như thế?
-Trò vui? Nàng ấy sợ nhất là bóng tối, nếu bị nhốt vào
chỗ tối nhất định toàn thân run rẩy, nửa bước cũng không dám di chuyển! Ngươi
dám bỏ nàng một mình trong phòng tối? Nói cho ta biết nàng ở đâu hả? – hai
tròng mắt Phương Mặc như muốn nhỏ ra máu, lúc này hắn như đang ng lên.
-Nàng … nàng ở phòng sắt!
Phương Mặc chăm chăm nhìn mắt Thạch Lan rồi hung hăng
buông nàng ta ra chạy thẳng tới phía địa lao. Lý Vân Thượng vội vàng chạy
đi, Thạch Lan cùng nha hoàn cũng bật dậy lao theo sau.