Sợ hãi tới độ sắp chết lặng, cả mặt Mục Tiểu Văn lúc
này chan đầy lệ, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, trong đầu thì thì thao với
chính mình:
- Mau mau ngủ đi! Không được sợ, mau mau ngủ! Không
được sợ!
Đột nhiên một trận thanh âm ồn ào từ xa truyền tới,
trong không gian yên tĩnh người ta có thể nghe thấy rõ mồn một. Cả người Mục
Tiểu Văn đang rùng mình, chợt lỗ tai lập tức dựng lên.
- Tiểu Văn, Tiểu Văn! – đúng là giọng của Phương Mặc.
- Phương Mặc! Phương Mặc! – cái tên này cứ như ánh mặt
trời tiến vào trái tim nàng, cuối cùng Mục Tiểu Văn cũng mạnh rạn di chuyển;
bóng tối chung quanh không còn đáng sợ như trước, ma quỷ tựa hồ vì có hơi người
nên cũng chậm rãi thối lui đi.
Nghe thấy tiếng khóc của Mục Tiểu Văn, Phương Mặc gấp
tới độ lao nhanh tới, tay áp chặt vào cánh cửa sắt:
- Tiểu Văn, ta ở đây! Không phải sợ!
- Ta không sợ! Ta không sợ! – nghe thấy tiếng của
Phương Mặc bên ngoài cửa, Mục Tiểu Văn vừa khóc vừa đưa tay áp lên cánh cửa,
hai người tương đối với nhau chỉ cách qua một lớp cửa.
- Mau mở cửa!
- Dạ! – nha hoàn run rẩy lôi ra chiếc chìa khóa nhưng
“keng” một tiếng, chìa khóa rơi lỏng chỏng xuống đất.
Phương Mặc nhặt lên rồi nhanh chóng tra vào ổ khóa mở
cửa ra.
Ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, khuôn mặt tái nhợt đầy
nước mắt của Mục Tiểu Văn hiện ra. Trong khi ánh mắt của nàng còn chưa kịp thích
ứng với thứ ánh sáng chói lóa kia thì Phương Mặc đã lao vào ôm chặt lấy nàng.
- Tiểu Văn! – Phương Mặc đau lòng tới không thở được;
hắn cứ thế ôm chặt lấy nàng, cảm giác trống vắng, mất mát trong lòng dường như
được lấp đầy. Giờ khắc này, hắn sẽ không tiếp tục phủ nhận nữa. Từ ngày cứu
nàng t nước, lúc biết nàng không biết bơi thì một nỗi sợ hãi đã nhét đầy vào
ngực hắn. Lúc đầu hắn cũng chỉ định đứng mt bên nhìn, tưởng rằng nàng sẽ cấp
cho Thạch Lan một bài học.
Nhưng càng xem thì hắn càng kinh hãi, rốt cuộc không
thể đứng im được nữa, cho dù sau này có bị nàng trách cứ cũng được, trước tiên
cứ cứu nàng đi lên đã. Ngay sau đó, hắn cảm thấy thật may mắn vì lúc đó trái
tim của hắn không đành lòng. Cái cảm giác này như thể mất của mà hoàn toàn bội
phục làm cho hắn mừng như điên, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rõ chính mình,
hắn sẽ không trốn tránh nữa.
Đúng vậy, hắn yêu nàng. Dù có là vợ của người bằng hữu
tốt nhất thì hắn vẫn xác định là yêu nàng. Nhiều lần cố ý xa lánh, nhiều lần cố
ngăn cản chính mình nhưng hắn vẫn không có cách nào gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi
đầu.
Người con gái này, trong lòng hắn sớm đã yêu thương
người con gái nay rồi!
- Phương Mặc! – Mục Tiểu Văn vùi đầu vào ngực hắn,
nàng không muốn nghĩ gì nữa. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi hương tươi mát, cảm
giác quen thuộc này làm cho nàng an tâm, cảm động tới mức .. cứ muốn được dựa
vào như thế này cả đời.
Hai người gắt gao ôm nhau, hoàn toàn không để ý tới
bên cạnh còn có người. Một lúc sau, Phương Mặc lại ngay trước mặt mọi người bế
nàng đi ra ngoài.
Hai ngày sau Mục Tiểu Văn vẫn giam mình trong Mộc cư
không chịu đi ra ngoài. Nàng không quan tâm đi coi phản ứng của Lý Vân Thượng
hay là nghe ngóng xem người ta bàn tán những cái gì.
Có lẽ đã có vài thứ thanh tỉnh trong đầu, đồng thời
cũng có nhiều thứ như đã chết lặng trong trái tim nàng. Kỳ thực, so với những
trừng phạt trước kia mà nàng chịu thì cái này cũng không thấm vào đâu. Nàng sợ
bóng tối nhưng có thể tracnhs người khác sao? Không một ai biết điều này cả mà!
Phương Mặc vẫn bên cạnh nàng, Dực nhi cũng có tới báo
một vài chuyện như nha hoàn kia bị trừng phạt, Thạch Lan cũng bị liên lụy không
ít. Đại hoàng tử đề nghị đưa nàng đi du thu (chơi thu) nhưng Mục Tiểu Văn vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng,
không muốn đi bất kỳ nơi nào.
Thế giới này, đến cuối cùng cũng không thuộc về nàng!
- Dực nhi, chuyện ở vách núi thế nào rồi?
Tay Dực nhi run lên, nàng không nói gì; một lúc lâu
sau nàng mới tiếp động tác, cúi đầu, nói ra những lời làm cho ai đó kinh hãi:
- Tiểu thư, từ khi nào người lại sợ bóng tối vậy?
Mục Tiểu Văn ngây người.
- Trước kia tiểu thư biết bơi, cũng không sợ bóng tối,
chẳng lẽ mất trí cũng làm quên mất những điều này ư?
- … Tiểu thư yêu điện hạ, chỉ mất trí nhớ mà cái gì
cũng không nhớ rõ sao?
- Không còn tài hoa, không biết ngâm thơ làm từ, nhưng
lại thích ăn cái gì đó, lại hứng thú với quần áo… tất cả những điều này đã biến
mất sao?
- … Tiểu thư như thay đổi thành một người khác.. Tiểu
thư… không còn là tiểu thư rồi!
- Dực nhi! – Phương Mặc lạnh lùng lên tiếng. – Ngươi
nói bậy bạ gì đó?
- Phương công tử, nô tỳ không có nói bậy! Tiểu thư
không phải là tiểu thư nữa, tiểu thư thật đa chết rồi! Khi tìm thấy nàng, quần
áo trên người nàng hoàn toàn bất đồng, nô tỳ chưa từng nhìn thấy lần nào! Sau
này khi đi tới vách núi, nàng còn nói gì đó như là muốn nhảy qua vách núi này
thì có thể trở về nhà.. Bởi vậy Dực nhi đã nghĩ rằng, đây chắc chắn có điều mờ
ám, có thể chỉ là một người dân hoang dã sống trong núi giả thành, không phải
là tiểu thư thật!
Dực nhi vô cùng kích động, ánh mắt đã không còn là ánh
mắt của một Dực nhi ôn hòa, dịu dàng. Phương Mặc có điểm kinh ngạc nhìn về phía
Mục Tiểu Văn, thấy nàng vẫn ngồi đó nhìn thẳng về phía trước làm một bộ dáng
ngây ngốc.
- Tiểu Văn? – Phương Mặc nhẹ nhàng xoa vai nàng, trong
mắt tràn đầy lo lắng.
- Cho nên? – Mục Tiểu Văn dường như bừng tỉnh, chậm
chạp mở miệng hỏi.
- Cho nên .. – giọng Dực nhi có chút oán hận. – Ngươi
hại tiểu thư ta không quay về nhà được nên ta cũng không muốn cho ngươi quay về
nhà được! Vách núi kia ta đã sớm sai người phá đi một nửa, cái gì mà ngã xuống
thì có thể trở về nhà, cho dù ngươi có thể nhảy xa tới thế nào thì cũng không
cách nào trở về nhà được.
Giọng Dực nhi vừa dứt, nhìn về phía Mục Tiểu Văn đang
tái nhợt mặt, Phương Mặc quát lớn:
- Ngươi im miệng! Nếu nàng không che chở cho ngươi thì
ta đã sớm đánh ngươi một chưởng mất mạng rồi!
- Phương công tử! – Dực nhi cười lạnh. – Không phải
ngài yêu kẻ giả dạng thành tiểu thư này sao, còn sợ nàng biết? Đáng tiếc nàng
cũng không yêu ngươi! Nàng giống với tiểu thư nhà ta, vẫn là yêu thương mình
điện hạ, cho nên đến cuối cùng thì nàng cũng giống với tiểu thư đáng thương của
ta, nhảy xuống vực núi mà chết! Nàng là vô tình tới đây vậy thì cần gì cái mạng
của nàng chứ?
Rốt cuộc Phương Mặc nhịn không được nữa liền đứng lên,
hung hăng tát Dực nhi một cái, Dực nhi té ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu
nhưng vẫn cười lạnh không ngừng.
Lúc này Mục Tiểu Văn vẫn ngồi chết lặng nơi đó, mặt
không hề thay đổi, thản nhiên.. giống như sức lực đã hoàn toàn bị rút sạch. Khi
lần nữa hoảng sợ xoa xoa mặt nàng thì nàng mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Dực nhi, ta có từng bạc đãi với ngươi chưa?
Dực nhi hừ lạnh một tiếng.
- Ta xem ngươi là bằng hữu!
Dực nhi có chút động nhưng mặt vẫn quay sang một bên
không nói gì.
Gương mặt của Mục Tiểu Văn vô cùng bình thản nhưng
không hề có sức sống. Nàng nhìn phía chân trờ một lúc rồi nhìn Phương Mặc nói:
- Nếu biết hỗn loạn như thế này thì mấy ngày nay ra sẽ
không ở lại nơi này. Ta muốn đi, ngươi có chịu thu lưu ta không?
- Muốn còn không được! – Phương Mặc mỉm cười.
Ngay sau đó, nàng cùng Phương Mặc rời đi. Ngồi trong
xe ngựa, Mục Tiểu Văn nhẹ nhàng mở miệng:
- Phương Mặc, xin lỗi! Kỳ thực là ta đã cảm nhận được
tâm ý của ngươi rồi nhưng trong tiềm thức ta có chút sợ hãi cho nên làm bộ
không biết. Ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Bất giác trái tim Phương Mặc phát hoảng. Không phải vì
nàng biết tâm ý của hắn mà chính là ngữ khí khi nàng nói chuyện. Sự mạnh mẽ,
tinh nhanh trước kia cứ như biến mất, bây giờ hắn có cảm giác nàng đang muốn
trở về với chính con người của mình, trở về một thế giới mà hắn không biết.
Loại ngứ khí này giống như .. nàng đang muốn rời đi
thật xa … làm cho lòng hắn bất an, thấp thỏm lo âu không thôi.
- Tiểu Văn, ngươi đừng như thế này nữa có được không?
- Bộ dạng ta có vấn đề gì sao?
- Mục Tiểu Văn như có chút kỳ quái.
- Ngươi… – Phương Mặc chợt nói không nên lời.
- Ngươi thích ta vì điểm gì?
Đột nhiên Phương Mặc có chút ngượng ngùng nhưng khi
nhìn thấy đôi mắt không hề có cảm xúc của Mục Tiểu Văn, lòng hắn bất giác cứng
lại:
- Căn bản là nàng không cần biết ta thích nàng vì điểm
gì, có phải không?
- Ngươi có thê thiếp!
- Ta chỉ thích có duy nhất mình nàng.
- Nhưng cuối cùng thì các nàng vẫn là thê thiếp của
ngươi!
Phương Mặc buôn xuôi tay, đáy mắt đen láy hiện lên vài
tia bất lực cùng bi ai:
- Cho dù ta chưa thú thê thì nàng cũng sẽ không yêu
ta, Ngươi mà nàng yêu chính là nhị điện hạ!
- Ta yêu hắn? Từ trước tới nay ngươi có nhìn thấy sao?
– Mục Tiểu Văn cười nhạt một tiếng.
- Còn phải nhìn sao? Cho tới bây giờ, nàng có từng hỏi
qua trái tim mình chưa?
- Thật sao? – Mục Tiểu Văn mê mang hỏi lại.
- Tiểu Văn, thật sự ta không được sao? – Phương Mặc
đem mặt nàng nhẹ nhàng chuyển tới đối diện với chính mình.
- Phương Mặc, ngươi và Lý Vân Thượng là đang chuẩn bị
làm chuyện gì sao? – Mục Tiểu Văn giống như tỉnh táo lại.
Tay Phương Mặc cứng ngắc tại chỗ.
- Ta không nghĩ mình phải biết nhưng không có nghĩa là
ta không thể biết! Chuyện này… có liên quan tới cha ta phải không?
Phương Mặc nghiêm túc nhìn nàng:
- Ta biết là mình đã giấu nàng nhưng chưa bao giờ ta
muốn giấu nàng bất cứ điều gì cả. Chỉ cần nàng biết thì ta đều nói hết với
nàng. Tiểu Văn, nhị điện hạ muốn làm hoàng đế!
Mục Tiểu Văn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Nàng không muốn biết lý do vì sao ư?
- Tại sao phải thắc mắc? Ai mà chẳng muốn làm hoàng
đế. – Mục Tiểu Văn quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía bóng tối đen kịt bên ngoài
cửa sổ.
Rốt cuộc, Phương Mặc không thể chịu được nữa liền hung
hăng đem nàng kéo quay trở lại:
- Tiểu Văn, không cho phép nàng có bộ dạng này! Trong
lòng nàng có giận thì cứ trút hết lên ta, ta tuyệt đối không phản kháng! Lạnh
lùng đối với kẻ nào cũng được nhưng ta thì không thể! Ra không cầu nàng bất cứ
chuyện gì, không ép nàng ở cùng ta một chỗ, không ép nàng tiếp nhận ta!
Ta chỉ xin nàng hãy cứ nói cười như trước kia, là một
Tiểu Văn biết tức giận, đánh ta, mắng ta, thế nào cũng được nhưng chỉ cần đừng
tỏ ra hờ hững như thế này có được không?
Mục Tiểu Văn nhìn hắn, nhìn tới ngây người, dần dần,
một giọt nước mắt lăn xuống. Một giọt rồi lại một giọt.. cứ thế… nước mắt cứ
thế tuôn ra, thân thể không khống chế được mà phát run lên.
- Phương Mặc, ta không thể quay về nhà nữa rồi, ta
không thể nào quay về nhà nữa rồi! – mọi hy vọng từ trước tới nay đột nhiên bị
người ta xóa sạch, mà người làm chuyện này lại là người mà nàng tin tưởng nhất
– Dực nhi!
- Ta luôn xem Dực nhi như một người bằng hữu tốt nhưng
nàng lại đối xử với ta như vậy. Ta làm sai rồi sao Phương Mặc, ta làm sai rồi
sao? – cho dù có tiếp tục hỏi thì Mục Tiểu Văn cũng vô lực, rõ ràng không thể
khóc lớn lên nhưng cổ họng cứ khàn khàn giống như muốn nói mà không thể ra lời.
- Ta vẫn luôn đối tốt với các nàng, vì sao lại bất
công như vậy? Ta chỉ muốn thay Mộc Tiểu Văn chuộc lại lỗi lầm nhưng hề có chút
tác dụng nào; các nàng vẫn một mực đối với ta như vậy, ngay cả Lý Vân Thượng
cũng chưa từng thay đổi ánh mắt nhìn qua ta. Tất cả những việc ta làm đều vô
dụng sao?
Này dũng khí, này tự tôn, này giận hờn!
Tất cả mọi cảm xúc dồn nén trong mất ngày qua dường
như bộc phát, Mục Tiểu Văn cứ thế mà khóc òa lên:
- Không thể quay về nhà vậy thì ta phải làm sao bây
giờ?
Phương Mặc ôm chặt lấy nàng, một bên ôn nhu an ủi, một
bên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Xe ngựa về tới Phương phủ, Phương Mặc ôm nàng đi
xuống rồi đưa nàng tới một căn phòng đã được chuẩn bị từ trước sau đó phân phó
nha hoàn đi ra ngoài, hắn vẫn nhất nhất ôm nàng hãy đang còn khóc vào lòng mà
an ủi.
Không biết qua bao lâu, cơn đau dần lắng xuống, mọi
kìm nén trong lòng dường như đã được gột rửa sạch sẽ nhưng tất cả lại nhanh
chóng trở nên trống rỗng, hụt hẫng. Sau này, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Chống lại đôi mắt của Phương Mặc, Mục Tiểu Văn sực nhớ
trong lúc mình khóc lóc thê thảm đã vô tình nói ra những chuyện ngoài ý muốn
nên lúc này không biết phải làm sao, trong lòng không có mấy bất an mà chỉ cảm
thấy uể oải vô cùng.
- Phương Mặc, ta … – nghĩ muốn giải thích một chút
nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Phương Mặc đã cười nhẹ một tiếng, ngăn lời
nàng.
- Tiểu Văn, mặc kệ nàng là ai, lòng ta vẫn không thay
đổi. Nói đúng ra, nàng không phải là Mộc Tiểu Văn thật lại càng tốt, như vậy
thì nàng có thể chính thức không có quan hệ gì với điện hạ!
Mục Tiểu Văn nhớ lại những lời tỏ tình ban nãy của
hắn, tâm tình vốn đã bình lặng chợt không tự chủ mà dậy sóng, mặt đỏ ửng.
Phương Mặc thấy nàng như vậy, tâm mới hơi thả lỏng một chút.
Sau khi hít thông một hơi, ánh mắt Phương Mặc cũng
theo đó mà dịu đi, tự tiếu phi tiếu xoa xoa đầu nàng. Lúc này hắn hoàn toàn
khôi phục bộ dáng hoa hoa công tử ngày nào, mặt mày, cử chỉ đều tràn đầy trìu
mến, sủng nịnh.
- Phương Mặc… – tình cảm sâu đậm chân thành của hắn bị
chính mình không chút nào quý trọng mà nói tới, liệu có đáng để chịu đựng sự đả
thương này không?
Trong mắt Phương Mặc hiện lên một tia buồn bã rồi lại
nhanh tiêu thất, thay vào đó là một ý cười ấm áp:
- Trời đã không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi! – vừa nói
hắn vừa đặt nàng xuống giường sau đó gọi nha hoàn đi vào rồi đứng dậy rời đi.
Mục Tiểu Văn thoáng nhìn theo, chỉ kịp nhìn thấy một bô đơn, lạnh lẽo chầm chậm
khuất dần.
Ở trong phủ Phương Mặc đã được một ngày. Phương Mặc
không hề hỏi nàng là ai mà nàng cũng không còn hỏi tới kế hoạch (âm mưu) của Lý
Vân Thượng và càng không nghĩ tới hành động của Dực nhi. Nói cho mọi ngươi biết
cũng tốt, nàng không cần phải giả trang thành Mộc Tiểu Văn nữa.
Phương Mặc chăm sóc nàng rất chu đáo. Hắn không cho
thê thiếp tới quấy rầy, thậm chí không cho nha hoàn tự tiện bước chân vào tiểu
viện nơi nàng ở. Ngoài những việc cơ bản trong sinh hoạt hàng ngày thì mọi thứ
khác đều tự tay Phương Mặc mang tới.
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, những chuyện
mình trải qua, những người mình gặp gỡ. Là người khác quá nghiêm khắc hay là
nàng quá vô tâm? Vả lại, nàng vẫn còn là một sinh viên còn chưa có đặt chân vào
xã hội, tất cả mọi chuyện đều nghe theo gia đình; đôi khi nàng cũng có lựa chọn
làm ra rất nhiều chuyện nhưng ngoài việc học hành và mấy thứ vặt vãnh khác thì
còn có chuyện gì chứ?
Bất giác nàng cười nhạt một tiếng, nói thì nói thế,
vấn đề chính là bản thân mình!
Phương Mặc không có ở đây, cảnh giác nhìn nơi phát ra
tiếng nói chuyện của nha hoàn, một nữ nhân mặc nam trang len lén rời đi.
Quả thật vách núi còn lưu lại dấu vết bị nổ phá, lúc
này đã biến thành một sườn dốc. Sườn dốc tuy rằng không hiểm nhưng cứ nghĩ tới
phía dưới chính là vách núi, dù đang đứng an toàn ở trên thì hai chân cũng run
bần bận muốn khụy xuống.
Mục Tiểu Văn bước về phía trước vài bước, cẩn thận dè
chừng. Đứng trước tình cảnh nguy hiểm này làm cho nàng có chút mê muội. Không
hiểu sao trong đầu nàng hiện lên những đoạn cảnh ngắt quãng.. nối tiếp. Sự dứt
khoát của Khinh Phong, nụ cười của Lý Vân Hạ, rồi sự trêu chọc của Phương Mặc…
Những tháng ngày ở tửu lâu cứ thế tái hiện.
Đầu tiên là khuôn mặt dữ tợn của Thạch Lan, sự lãnh
đạm của Lý Vân Thượng sau đó nàng còn nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Mộc
Tiểu Văn. Nàng cũng đang đứng trên vách núi này, vẻ mặt tuyệt vọng rồi không
chút do dự mà ngã xuống.
Mục Tiểu Văn cảm thấy một trận mê muội, choáng váng,
thân thể thoáng chao đảo một cái, nàng cố đứng lại cho vững, sau khi trái tim
nhảy lên liên hồi thì ý thức lại càng trở nên mê mang.
- Tiểu Văn! – sau lưng vang lên tiếng hô run rẩy, hốt
hoảng. Đó là Phương Mặc!
- Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn xoay người nhìn lại thì
liền đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Phương Mặc.
Phương Mặc rất gầy, một thân bạch y, tóc đen dài buông
thả, bộ dáng vừa hoài nghi vừa sợ hãi mà vươn tay về phía nàng; lúc này hắn
hoàn toàn không còn bộ dáng củaông tử vui vẻ, ranh mãnh đầy sức sống mà có chút
tái nhợt. Từ khi nào hắn lại trở nên tiều tụy như vậy?
- Tiểu Văn, nàng đừng di chuyển, đừng làm chuyện điên
rồ!
- Làm chuyện điên rồ, ngu ngốc gì? – Mục Tiểu Văn nói
như thì thầm, quay đầy đi, dường như có chút mê mang.
- Dực nhi không nói với ai cả, chưa có người nào biết
nàng không phải là Văn nương nương thật! – Phương Mặc sốt ruột lên tiếng.
Mục Tiểu Văn ngây ngốc nhìn Phương Mặc một lát rồi đột
nhiên cười nhẹ.
- Không phải là Văn nương nương thật thì có gì quan
trọng chứ? – nàng nói.
Ánh mắt Phương Mặc nhìn nàng càng ngày càng hoảng hốt,
trái tim thắt lại vì sợ hãi.
- Không có ai xúc phạm nàng cả, nhị hoàng tử không yêu
nàng thì còn ta yêu nàng! Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ nàng, sẽ
không để kẻ nào đẩy nàng xuống nước, cũng sẽ không cho phép một ai đối với nàng
có nửa điểm bất kính. Ta sẽ dùng hết quãng thời gian ta sống để yêu thương
nàng!
Mục Tiểu Văn lặng đi một hồi rồi lại cười nhẹ thành
tiếng. Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn cười. Trong lòng nàng nổi lên
một trận đau đớn, ý thức bất chợt trở nên rõ ràng, minh mẩn hơn bất cứ lúc nào.
Phương Mặc.. Phương Mặc sợ nàng sẽ nhảy xuống dưới kia!
Nàng xoay người lại, nhìn xuống vách núi, sâu không
thấy đáy, một độ cao kinh khủng.. sao nàng có thể can đảm nhảy xuống chứ! Nhưng
mà, nếu thật sự nhảy xuống thì có thể làm cho mọi người nhớ tới mình hay không?