Cái chuyện đối mặt nói chuyện với hắn xem ra rất quái
lạ nhưng người này dĩ nhiên được huấn luyện rất tốt, cùng lắm chỉ nhăn mày nhíu
mặt sau đó sẽ suy tư một chút rồi mới đưa ra đáp án.
Hắn cũng hỏi Mục Tiểu Văn vài thứ, thí dụ như nhà ở
đâu, người phương nào, vì sao phải đeo mặt nạ? Mục Tiểu Văn không muốn nói nên
hắn cũng không có hỏi thêm lần nào nữa.
Sự lịch sự này rất dễ làm người ta có hảo cảm với hắn
nhưng càng như thế lại càng khiến cho Mục Tiểu Văn thấy mình đúng khi quyết
định không có liên quan tới người này. Người làm chính trị thì ai mà chẳng lịch
sự, ai mà chẳng hiểu lòng người? Hắn chỉ có một điểm hơn đó chính là cái ngạo
khí hoàng gia mà thôi!
Rồi khi nàng lại hỏi ra miệng một câu “Công tử vẫn còn
hận Văn nương nương sao?” thì sắc mặt hắn liền nhanh chóng lạnh xuống.
A, như vậy cũng rõ ràng lắm rồi, cần gì phải hỏi hắn
nữa? Trong lòng nàng cười khổ một tiếng rồi nhanh chuyển đề tài; nàng hiểu sau
này không bao giờ đề cập tới chuyện này nữa. Sắp phải đi rồi nên lòng cũng rộng
rãi hơn nhiều, có vài phần giống như một người sắp chết đang nói những lời tốt
lành, thật lòng vậy! Nhưng nghĩ tới chuyện sau này không được nhìn thấy một
người đẹp trai như hắn nữa thì cũng tiếc thật! Nếu có máy ảnh ở đây thì tốt
biết mấy.
Trở về nhà một chuyến, cha mẹ vẫn đối với nàng như một
bảo bối. Ánh mắt hiền lành của cha có điểm không biết phải làm sao, đáy mắt
hình như còn hiện lên vài phần thương cảm.
Sau đó nàng còn mấy lần tìm đại hoàng tử để đánh cờ,
uống trà với hắn rồi nghe hắn kể chuyện xưa về những loại trà. Thong thả, chính
nàng cũng có thể như hắn, chén trà đưa chầm chậm lên môi, khẽ mỉm cười, hết
thảy đều êm nhẹ như gió. Thì ra một cuộc sống thong dong lại có cảm giác vô
cùng tuyệt với thế này!
Nàng cũng lui tới một số quán trà nghe đọc thơ để một
lần nữa được cảm nhận mùi vị kinh thành. Vẫn chưa đi nhưng nàng đã thấy nhơ nhớ
rồi! Người xưa, chuyện cũ .. nàng dùng một tâm trạng hoàn toàn mới để hồi tưởng
lại tất cả!
Thu đi đông đến, cuộc sống cứ thế trôi qua chầm chậm,
cứ một ngày đi mặt đất lại xuất hiện thêm nhiều dấu vết của đất trời.
Mục Tiểu Văn đứng ó,
đôi môi thâm lại vì lạnh, Dực nhi vội vàng bước tới khoác thêm áo khoác ngoài
rồi khơi thêm một ấm lò hơ tay nàng lên cho ấm. Ngày thường có thể không nhìn
ra nhưng khi mùa đông đến thì Mộc cư hiện ra thật cô độc. Mặc dù cửa sổ không
kín đáo lắm, chăn mền chỉ đủ dày nhưng hơn các phòng ở đông viên ở chỗ tình cảm
ấm áp, đây chính là một khảo nghiệm đối với người ở nơi này. Nhìn chung quanh
những thân cây khô héo khiến cho người ta cảm giác được sự hoang vu.
Đông viên, hinh viên hoàn toàn không giống với nơi
này. Dù tiết trời làm cho hoa cỏ khô khốc héo tàn nhưng ở đây vẫn có chút phong
vị mới mà màu xanh thì không có thiếu. Những nơi đó không giống với Mộc cư,
hoang vu tới mức có thể chơi một trò chơi tập thể nữa là!
Mục Tiểu Văn hay nói giỡn: “Sợ là điện hạ không có đi
qua nơi này, nếu không thì để cho hắn tự mình nhìn một chút xem hai chúng ta
đang ở một nơi như thế nào. Thứ nhất là giả vờ đáng thương để kiếm thêm chút
lợi, thứ hai là nói cho hắn biết là hắn đã quá lãng phí đất đai khi để hoang cả
một diện tích rộng lớn thế này. Muốn đem phủ nhị hoàng tử biến thành một sân
chơi cũng không phải là không có cách”
Mấy ngày nay Mục Tiểu Văn không còn giấu cách nói
chuyện của mình mà Dực như cũng dần thích ứng! Bỗng nhiên tay Dực nhi dừng lại,
nước mắt chảy ra:>- Tiểu thư!
Mục Tiểu Văn biết nàng ấy lại đang muốn nói “Đều là
tiểu thư có mạng khổ rồi!” nên vội khoát tay:
- Ta nói vậy thôi, tuyết rơi rồi, chúng ta chạy ra
ngoài chơi trốn tìm đi!
Nói xong, nàng cũng không có để cho Dực nhi phản ứng
lại mà mặc xong quần áo ấm liền chạy luôn ra ngoài.
Tuyết hả tuyết, mọi người ai cũng thích nhìn tuyết cả!
Lúc đầu nàng còn chịu khoác áo ngoài, chân giẫm mạnh
lún trên nền tuyết lưu lại một hàng dấu chân; sau đó thân thể nóng lên, nàng
cỡi áo khoác ngoài rồi một mình chạy nhảy trên mặt đất phủ đầy tuyết. Cuối cùng
nàng cũng bị Dực nhi gọi trở về để lau mặt.
Dực nhi phủi phủi mái tóc cho nàng, muốn nói gì đó
nhưng lại thôi:
- Tiểu thư…
- Có việc gì cứ nói.
- Người và Phương công tử… phu quân của tiểu thư dù
sao cũng là điện hạ. – Dực nhi ấp a ấp úng.
- Ta và Phương Mặc chỉ là bạn bè thôi. – đúng vậy,
nàng phải đi và điểm đó nàng hiểu rất rõ.
- Vậy sao tiểu thư không tốn thêm chút tâm tư chiếm
lấy sự sủng ái của điện hạ? Nô tỳ thấy gần đây điện hạ đối với tiểu thư tốt hơn
rất nhiều.
Mục Tiểu Văn đắn đo không biết có nên đem chuyện mình
muốn rời đi nói cho nàng ấy biết hay không nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng
quyết định không nghĩ không nói gì nữa. Không biết Dực nhi đối đãi với nàng như
thế nào nhưng tóm lại là giống nhau, nàng và Mộc Tiểu Văn vẫn là hai người hoàn
toàn khác nhau. Hai người không thể nào thay đổi quá khứ, không thể nào thay
đổi sự thực này. Nàng không nghĩ nữa, mặc một bộ quần áo mùa đông hoa lệ, đôi
một chiếc mũ lông nhung chạm tới tận vai rồi nàng chạy qua hinh viên. Tuyết
rơi, nhất định hinh viên trông rất đẹp.
Quả nhiên, hinh viên đúng là một nơi dễ làm xiêu lòng
người. Một chiếc đầu choi choi nhô ra giữa khuôn viên trông đến là nghịch ngợm
đáng yêu. Nhảy tưng tưng trên mặt đất một hồi, đột nhiên nàng bị một người vỗ
nhẹ vai một cái, quay đầu lại thì phát hiện ra là Thôi Minh Vũ.
Đôi mắt hoa đào của hắn chớp nháy, cho dù hai tay đang
chắp sau lưng nhưng tư thế vẫn không có nửa phần thô tục. Nhưng cái động tác
chụp bả vai lại do hắn làm thực khiến cho người ta không tin tưởng lắm đó là
một hành động thân mật. Cánh tay sau lưng đưa tới trước, nhẹ nhàng vung, tạo
nên một tư thế phòng bị miễn cưỡng.
Mục Tiểu Văn nghi hoặc nhìn hắn, trong nháy mắt có
chút thất vọng. Thì ra là hắn chỉ muốn quạt cây quạt mà thôi! Vả lại, giữauyết
rơi mà lại cầm một cây quạt.. nàng cảm giác có gì đó như giả bộ gây chú ý!
Thôi Minh Vũ đưa cây quạt tới trước mặt nàng:
- Tặng cho ngươi!
- Tại sao?
- Ngươi tặng cho ta một món quà vậy thì ta cũng muốn
tặng cho ngươi một thứ, có qua có lại.
Mục Tiểu Văn nhận lấy, trên thân quạt có ghi mấy chữ
gì đó mà nàng không thể nào hiểu được. Lẽ ra chữ viết ở nơi này không khác với
Trung Quốc cho lắm nhưng nói về giản thể thì nhiều hơn một chút mà nói về phồn
thể lại ít đi một chút, đại khái là có thể đoán ra được một vài chữ nào đó. Nàng
cầm cây quạt ngó nghiêng một hồi, một bức tranh vẽ bằng mực trông thật kỳ lạ,
nàng không làm sao mà hiểu được ý nghĩa của nó là gì.
Nhưng nàng vẫn vui vẻ mà chấp nhận. Ngay cả Thôi Minh
Vũ cũng coi nàng là bằng hữu thì thật đúng là chuyện đáng ăn mừng ấy chứ. Nhớ
tới việc mình sắp rời đi, nàng cũng muốn lưu lại một chút gì đó nên đột nhiên
đề nghị:
- Chúng ta chơi ném tuyết đi! – nàng muốn chơi cùng
Dực nhi nhưng Dực nhi lại cứ để ý thân phận không dám chơi với nàng.
Thôi Minh Vũ không có từ chối.
Mục Tiểu Văn nói xong quy tắc liền động thủ ngay, mới
chỉ hai, ba trận mà nàng đã nhận ra cái quy tắc “không cho phép thụ động” của
mình đề ra thật ngu ngốc. Đúng là Thôi Minh Vũ không hề thụ động, hắn cứ đứng
đó duỗi tay bốc lấy một đống tuyết nhỏ rồi nắm chúng thành những hòn tuyết
tròn, một bên né một bên phản công tới tấp lên người Mục Tiểu Văn khiến cho
nàng không kịp né tránh.
Dù làm cách nào cũng tránh không được, Mục Tiểu Văn có
lúc khóc không ra nước mắt. Nhưng cũng may, ném vào người không có đau lắm.
Cứ thế, những hòn tuyết cứ ném qua ném lại vù vù trên
nền đất tuyết trắng, coi như là lưu lại một kỷ niệm. Chơi một hồi, cả người bắt
đầu có điểm nóng ran nên đã muốn ngừng lại, nàng mỉm cười đi tới bên Thôi Minh
Vũ thì phát hiện xa xa Lý Vân Thượng và Khinh Phong đang đi tới. Theo điều kiện
phản xạ, nàng vội vàng trốn sau lưng Thôi Minh Vũ, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Khinh Phong làm như vô tình nhìn về phía bên này, do
dự như muốn tới gần. Không gian im lặng một hồi rồi mọi thứ lại trở lại bình
thường như cũ. Sau khi xác định bọn họ rời đi, nàng mới thuận miệng hỏi:
- Bọn họ muốn làm gì? – tại sao lúc nào cũng thấy họ ở
cùng nhau vậy?
- Chuyện này không liên quan tới ngươi! – Thôi Minh Vũ
thản nhiên nói.
Đúng vậy, chuyện này không liên quan tới nàng. Lời này
làm cho trái tim được một mảnh thanh thản, sau này tất cả mọi thứ ở nơi này
không có liên quan tới nàng và cũng không phải là việc của nàng nữa.