Lúc về tới Phương phủ thì trời cũng đã khá muộn. Tâm
đã quyết nên bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Xa xa nhìn thấy Phương Mặc
đang đứng lặng trong đình, một tia không đành lòng xoẹt ngang qua trái tim rồi
len lỏi vào trong sự vui sướng vì sắp được rời đi của nàng.
- Phương Mặc! – khuôn mặt Mục Tiểu Văn vì trời giá rét
mà hơi tái nhưng vẫn không giấu được thần thái bên ngoài. Rốt cuộc thì nàng vẫn
phải nói tới chuyện này, còn Phương Mặc thì nàng chỉ biết nói một tiếng xin lỗi
với hắn mà thôi.
Phương Mặc mỉm cười ấm áp, vươn tay áp lên hai bên má của
nàng, đợi tới khi khuôn mặt nàng có chút hồng hồng và lòng bàn tay mình bắt đầu
chuyển lạnh thì hắn mới buông tay sau đó xoa đầu nàng, rồi hắn lại ôm nàng vào
lòng.
Lực đạo rất lớn, hoàn toàn không giống với hình tượng
ôn nhu trước kia, cứ như hắn muốn đem nàng hòa vào trong thân thể mình vậy.
- Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn thở không xong, khó khăn
lắm mới mở miệng gọi tên hắn. Nàng định nói ra nhưng lại bị gương mặt ấm áp của
hắn ngăn lại, tâm tình vừa có chút bình tĩnh lại trở nên nhốn nháo. Nhưng bây giờ
không nói thì biết tới khi nào nói đây?
Rốt cuộc thì Phương Mặc cũng buông ra rồi kéo Mục Tiểu
Văn ngồi xuống bên bàn, hắn nhìn nàng chăm chú thêm một hồi nữa rồi mới nói:
- Tiểu Văn, ta đã mua một căn phòng bên ngoài thành
cho nàng, nàng muốn rời đi nhưng trước khi đi tới nơi nào đó thì cứ theo ý ta
đã. Nàng yên tâm, không có người tìm thấy nàng đâu! Nếu nàng muốn bước chân vào
giang hồ cũng được, ta sẽ phái thêm mấy người hầu đáng tin cậy có võ công cao
cường, trên đường đi bọn họ sẽ bảo vệ nàng. Đợi cho mọi chuyện xong xuôi ta sẽ
tới tìm nàng.
Nói xong, Phương Mặc dừng lại rồi nhìn về phía Mục
Tiểu Văn như có chút khẩn trương. Mục Tiểu Văn giật mình, chẳng phải hắn vẫn
không muốn cho nàng đi sao? Vì sao lại đột ngột thay đổi chủ ý như vậy? Những
câu chữ mà nàng chuẩn bị chu đáo trước đó giờ trở thành vô dụng rồi, mờ mịt một
trận, cuối cùng nàng cũng lờ mờ nghĩ tới một vấn đề:
- Vậy thê thiếp của ngươi thì sao?
Phương Mặc thở phào nhẹ nhõm, mặt mày trông cũng có vẻ
vui mừng hơn:
- Nếu như câu trả lời không thuyết phục thì chắc nàng
cũng không muốn nghe đâu. Câu hỏi của nàng thật
sự khiến cho người ta vui vẻ đó. – sau hắn lại nghiêm mặt nói. – Chuyện của ta
thì tự ta sẽ giải quyết được, ta nợ thì ta sẽ trả lại. Tiểu Văn, ta chỉ muốn
được ở cùng nàng. Nàng không muốn thì ta không bức nàng, nhưng ta vẫn sẽ ở bên
cạnh nàng đợi cho tới một ngày nàng hồi tâm chuyển ý.
- Phương Mặc…
- Phương Mặc ta muốn có được Tiểu Văn! – như tuyên
thệ, Phương Mặc cắt ngang lời Mục Tiểu Văn nói, con ngươi thâm tình lộ rõ sự
kiên quyết.
Mục Tiểu Văn lại một lần nữa giật mình, tuy đã nghe
như vậy nhiều lần nhưng lần nay nghe được vẫn cảm thấy rung động. Trong ấn
tượng của nàng thì hắn vốn là một hoa hoa công tử phong lưu, ngay từ đầu đã là
như vậy. Đương lúc nàng còn thất thần thì Phương Mặc lại mở miệng nói chuyện.
- Tiểu Văn, sáng sớm ngày mai, nhị điện hạ sẽ trở
thành hoàng đế của Lưu Vân quốc.
Cái gì?
- Hoàng thượng thoái vị, nhị hoàng tử lên chấp chính.
Mộc đại nhân mất đi chức vị tể tướng bị bắt giam vào lao ngục. Đại hoàng tử vì
nôn nòng muốn kế vị mà cấu kết với hoàng tử Thương quốc âm mưu đoạt ngôi lập
tức bị truất đoạt danh vị Trữ quân.
- Phương Mặc, ngươi… ngươi đang nói cái gì vậy? – mỗi
câu mỗi chữ lạnh nhạt thờ ơ cứ như đang kể chuyện cổ tích vậy.
- Tiểu Văn, Mộc đại nhân cố gắng giấu diếm nàng bởi
vậy nàng không biết gì sẽ không bị liên quan. Mộc đại nhân và nhị điện hạ đối
đầu với nhau từ rất lâu, nay đã có đường lui, nàng không nên lo lắng cho ngài
ấy.
Phương Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng và đem tất cả mọi
chuyện nói ra. Những chuyện bí mật, những mâu thuẫn phức tạp bắt đầu manh nha
từ vài chục năm trước, hết thảy mọi thứ được chiêu cáo khắp thiên hạ và chờ đợi
ngày nó chấm dứt.
Mục Tiểu Văn vẫn ngây ngẩn ngồi đó, lúc này nàng không
thể nào nghĩ thông suốt.
- Tiểu Văn, tuy không có tình cảm gì nhưng nhị hoàng
tử đối với nàng như vậy cũng không phải là trở mặt hoàn toàn. Chuyện Mộc đại
nhân yêu thương con gái khắp nơi đều biết nhưng ngài ấy lại để mặc nàng bị nhục
nhã, khi dễ, có bao giờ nàng nghĩ lý do vì sao không? Khinh Phong vốn là hoàng
tử của Thương quốc, chưa từng gặp mặt hoàng thượng nhưng lại có mối quan hệ với
nhị hoàng tử, nàng không có nghĩ tại sao ư?
Thời gian dường như ngưng trệ!
Rốt cuộc Mục Tiểu Văn từ trong hoảng hốt cũng tỉnh táo
lại:
- Sao… sao có thể như vậy?
Phương Mặc ngồi kể lại chi tiết cho nàng nghe. Nguyên
lai hắn cùng với Lý Vân Thượng từng cùng nhau tại một thôn nhỏ và theo lời hắn
kể thì là chuyện mười năm trước, cũng chính là nguyên nhân của tất cả mọi
chuyện.
Năm đó nhị hoàng tử chỉ đơn độc đề phòng với ý định
giết chết mình của hoàng thượng, mà trái tim nhỏ bé mà chịu đựng sự phản bội từ
người dân và thậm chí cả người thân cận khiến hắn hận thấu xương, sau đó lập
một tổ chức ám sát bên ngoài ám hại hắn.
Hiểu được thánh ý, người trong cung ra sức mà đề phòng
nhưng lại tại thời điểm không ngờ nhất, lại tình nguyện thích khách vô cùng dễ
dàng lọt vào hoàng cung làm mưa làm gió, mặc dù là vũ nhục uy nghiêm nhưng
không thể buông tha cho nhị hoàng tử.
Mặc dù hoàng hậu cố gắng bảo vệ con mình, thậm chí
không để ý tới mặt rồng giận dữ mà mạo hiểm hạ lệnh tri di cửu tộc trù tính làm
loạn triều chính nhưng vẫn không thể nào làm rung chuyển được thánh ý của hoàng
thượng.
Trong mật chỉ của hoàng thượng, Mộc tể tướng là người
được tin tưởng nhất, hạ lệnh cho tất cả thuộc hạ bên cạnh ám sát, bên cạnh đó
còn duy động thêm lực lượng bên ngoài trợ lực.
Một bên hoàng hậu, một bên tể tướng, một cuộc chém
giết đẫm máu diễn ra trong bí mật.
Một đứa nhỏ mười tuổi muốn chạy và chạy để trốn thoát
khỏi lưỡi kiếm của bọn thích khách nhưng không thể nào thoát khỏi việc chứng
kiến những cảnh tượng mà đáng ra một đứa nhỏ như hắn không phải nhìn.
Hắn mở to mắt mà nhìn từng người từng người ngã xuống
đất chết đi. Nào nhũ nương yêu thương, cung nữ dịu dàng rồi những thị vệ trung tâm…
Một khắc trước người thị vệ còn ôm lấy hắn thoát khỏi đám thích khách, kiên
định mà nói sẽ bảo vệ hắn cả đời thì một khắc sau người đó đã nằm trong vũng
máu; trước lúc trút hơi thở cuối cùng thị vệ còn cố dùng lấy chút khí lực mà
giục hắn chạy mau đi.
Quân chủ thánh minh, ý trời không thể cưỡng, yêu
nghiệt thì sẽ do trời định đoạt, nói thẳng ra tất cả những việc này hoàn toàn
vì muốn giữ sự oai nghiêm cho mặt rồng mà thôi.
Ngài không công khai trước mặt thiên hạ giết chết nhị
hoàng tử mà khiến hắn chết vì bị trời trừng phạt, chết vì bị ám.
Bởi thế, nhị hoàng tử chịu đựng không nổi nên lập tức
muốn trốn thoát, ngược lại hắn chính mắt mình nhìn thấy những người xung quanh
mình bị giết, bị lăng trì.
Thừa dịp hỗn loạn bọn bọn phú thương bắt cóc vị tiểu
hoàng tử có khí chất của một thiên tử này rồi bán hắn vào một kỹ viện làm nam
kỹ có tên “Vân Hà”, cả đám người cười cợt thưởng thức bộ dáng hoảng sợ mà vẫn
cố gắng lùi về sau của hắn.
Một tiểu cô nương bình dân có tướng mạo thiện lương đã
chạy tới lén lút cứu hắn ra, nhưng lại đưa hắn tới nơi có rất nhiều những đứa
trẻ cũng mất người thân và bọn chúng cứ thế mà ném đá, nhổ nước miếng lên người
hắn.
Sự thương tổn này thực sự rất tàn nhẫn!
Mặc dù chuyện này sau được tra ra rõ ràng, rốt cuộc
nhị hoàng tử vẫn còn sống nhưng không còn cái tính tình và bộ dáng làm cho
thiên hạ đồn đãi kia nữa.
Lúc Phương Mặc chơi đùa cùng hắn, Phương Mặc đi tìm cả
nửa ngày trời mà vẫn không thấy hắn đâu; lúc mặt trời xuống núi thì mới phát
hiện hắn đang ngồi thu lu, lẳng lặng trong một hốc cây tối thui tự lúc nào.
Phương Mặc thương hắn, dùng đủ mọi cách để làm cho hắn
vui vẻ; khi Phương Mặc dắt tay hắn đi ra chỗ sáng thì hắn lại giãy nãy kháng
cự.
Những ngày đó Phương Mặc nhớ rất rõ, và bắt đầu từ lúc
đó hắn quyết tâm vĩnh viễn sẽ trở thành bằng hữu của nhị hoàng tử, vì bạn hắn
không tiếc cả mạng sống, tuyệt đối không chối từ bất kỳ một yêu cầu, đề nghị
nào.
Trưởng thành một chút, Đại hoàng tử được khâm định làm
Trữ quân còn Lý Vân Thượng thì lại có một thái độ khác thường, chủ động rất
nhiều. Cưỡi ngựa, bắn tên, chiến thuật trị quốc, mưu lược quân sự, mỗi một cử
động của hắn làm cho người ta hoảng sợ.
Mặc dù trong lòng hoàng thượng rất bất an nhưng nghĩ
rằng có Trữ quân làm tấm bình phong bảo vệ khá tốt, đồng thời ngài cũng áy náy
vì chuyện năm đó nên cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Phương Mặc biết, Lý
Vân Thượng muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.
Đại hoàng tử thông minh và cương nghị vốn là sự lựa
chọn tốt nhất của hoàng thượng cho vị trí Trữ quân, mà người trong triều cũng
không ít người ủng hộ cho nên kế hoạch của hoàng thượng có lẽ đã thành công nếu
ngài không lấy việc truyền ngôi xem như một trò đùa được vây xung quanh bởi
những lời tương truyền dân gian. Hoàng thượng không cho hắn thì hắn sẽ đoạt
lại.
Mộc tể tướng ra mặt ủng hộ cho đại hoàng tử nên thế
lực rất mạnh, vì hận hắn nhưng lúc đó không có cách nào động tới Mộc tể tướng
nên Lý Vân Thượng mới xuống tay với ái nữ của ngài. Lần gặp nhau tại vách núi
đó hoàn toàn được dự tính từ trước.
Hắn vốn tưởng phải mất một thời gian mới đoạt được tâm
hồn thiếu nữ của Mộc tiểu thư nhưng không ngờ Mộc Tiểu Văn lại đối với hắn vừa
thấy đã yêu nên có rất nhiều việc vượt ngoài dự định.
Nói tới đây, khóe miệng Phương Mặc vung lên:
- Lần đó ta vì có việc nên không đi, không ngờ sau này
không có cơ hội gặp mặt thiên kim tiểu thư của tể tướng. Nàng từ đó về sau chỉ
để cho duy nhất một mình thấy mặt, ta vì tò mò muốn gặp một lần nhưng làm sao
cũng không thực hiện được. Mà thư cầu thân đều bị gửi trả lại hết.
Mục Tiểu Văn im lặng.
Phương Mặc còn kể rất nhiều chuyện khác. Mộc Tiểu Văn
yêu tới mức si mê nhưng Lý Vân Thượng lại không có nửa phần cảm động. Hắn cưới
Thạch Lan, Ngũ Lệ rồi còn dựng Liên Nguyệt uyển cho Nguyệt Cơ chính là cố ý làm
cho nàng tổn thương.
Do bản tính nàng ác độc, mắt lạnh khiến cho mọi người
đều có hận ý. Cũng may nàng bao che cho Lý Vân Thượng, mặc dù Tể tướng đại nhân
biết một số việc nhưng nàng lại giấu quá nhiều nên trong lúc vô tình đã giúp Lý
Vân Thượng rất nhiều chuyện.
Mộc đại nhân và nhị hoàng tử đối đầu nhau lúc đầu chỉ
có người trong cuộc mới biết sau đó có giấu cách nào cũng không được nên mọi
người đều biết hết.
Nhưng người ta cũng chỉ biết nhị hoàng tử tính tình
kiêu ngạo, ngang ngạnh không thích Mộc tiểu thư nên mới như thế. Ngay cả Mộc tể
tướng cũng tưởng rằng hắn ghi hận mình chuyện năm đó thôi chứ chưa từng nghĩ
rằng hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.
Vì muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế, Lý Vân Thượng
không ngại mất đi một thứ gì. Hắn có tư giao với hoàng tử Quý Tử Khinh của
Thương quốc, hắn nói nếu có thể giúp hắn leo lên được ngôi vị hoàng đế thì hắn
sẽ để cho hoàng tử Thương quốc tùy ý điều dùng quân đội khi cần và cũng có thể
đem thiên kim của tể tướng giao cho hoàng tử.
Dù sao thế lực của tể tướng cũng sụp đổ nhưng khả năng
hiệu triệu hồi các tài phú và quân đội của tể tướng không thể coi thường được.
- Nàng cũng biết Mộc Tiểu Văn có một huynh trưởng? –
đột nhiên Phương Mặc hỏi.
Mục Tiểu Văn lắc đầu. Trong ấn tượng của nàng hình như
là có một người như vậy, hình như tuổi còn rất trẻ, tình nguyện vì đất nước mà
đóng quân nơi biên cương nhưng nàng không nhớ rõ tên hắn. Nàng đang định hỏi
Phương Mặc thì Phương Mặc lại mỉm cười:
- Không sao, nàng không phải là muội muội thật của hắn
thì không cần nghĩ tới mấy chuyện đó.
Vua của Thương quốc là một kẻ táo bạo đa nghi, hung ác
tàn nhẫn, hắn có những tham vọng lớn và rất thích được xâm lược. Mơ ước của hắn
là chiếm được Lưu Vân quốc nên chiến sự giữa hai nước không ngừng diễn ra.
Hắn ta cố ý để cho Quý Tử Khinh kế thừa hoàng vị nhưng
điều kiện chính là sau này phải làm cho Lưu Vân quốc cúi đầu xưng thần.
Để làm được như vậy thì Quý Tử Khinh phải lấy chi nữ
của Mộc tể tướng là Mộc Tiểu Văn, có được trái tim của nàng, và cuối cùng là
nắm được điểm yMộc tể tướng.
Nói là lấy chi bằng nói là đoạt, đoạt thì mới có thể
làm cho tể tướng bị quấy nhiễu bởi hiềm nghi cấu kết với bên ngoài.
Hoàng tử Tử Khinh dùng tên giả là Khinh Phong tới Lưu
Vân quốc, đối với chuyện cầu thân cũng không có mấy nhiệt tình hay sự chân
thành.
Cái tin Văn nương nương sau khi ngã xuống vực đã không
còn lưu luyến si mê nhị hoàng tử nữa được mật báo vào hoàng cung Thương quốc,
ba lần bảy lượt Khinh Phong bị thúc giục mau tiến hành kế hoạch.
Bị thúc giục, Khinh Phong lại biết được kế hoạch của
Lý Vân Thượng nên hắn có âm mưu bí mật cấu kết. Hắn giúp Lý Vân Thượng leo lên
ngôi vị hoàng đế sau đó Lý Vân Thượng xuất binh giúp hắn chiếm ngôi vua Thương
quốc. Về phần chi nữ của tể tướng thì Khinh Phong dự định sẽ giết nàng để tránh
một lần nữa bị thúc bách.
Mục Tiểu Văn nghe mà toát ra mồi hôi lạnh. Thì ra
người mà nàng luôn gọi là Khinh huynh kia lại muốn giết nàng. Hình ảnh một đứa
bé lúc giận hờn được sủng nịnh tràn về trong tâm trí Mục Tiểu Văn khiến cho
lòng nàng chua xót.
- Khi biết nàng chính là Văn nương nương ta quả thực
rất tò mò. Ta muốn trêu đùa nàng, đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát nàng
nhưng lại phát hiện nàng rất đáng yêu và lợi hại. Đợi tới khi ta phát giác được
tình cảm của chính mình thì mọi thứ đã lún quá sâu, ta có bứt ra cũng không
được nữa. – Phương Mặc nhớ lại những ngày đó, đáy mắt nhuốm một màu hoài niệm.
– Ta sợ nhị điện hạ phát hiện nên tìm mọi cách đi khắp nơi giấu diếm cho nàng.
Nhưng nhị điện hạ là người không tò mò về người khác nên chấp nhận một Mục Mộc
đeo mặt nạ chứ không hề động thủ. Khinh Phong thì ra sức tra tìm, Thanh Y không
nghe lệnh của hắn nên hắn sử dụng các thế lực khác ở Lưu Vân quốc. Người của ta
đỡ không được nhưng lại có thêm người ở hai nơi tới để tương trợ. Đó chính là
tể tướng đại nhân và đại điện hạ.
Mục Tiểu Văn càng nghe lại càng sởn tóc gáy, thì ra
cuộc sống vốn dễ dàng, nhẹ nhàng này lại có nhiều dòng chảy ngầm như vậy.
- Mặc dù ta và nhị điện hạ là bạn tốt nhưng nếu hắn vô
tình đối với nàng thì ta tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào tay hắn. Nhưng nàng
thì.. lúc nào, ở đâu cũng đều lưu tình với hắn…
- Ta không thích hắn! – Mục Tiểu Văn vội cắt ngang lời
Phương Mặc. Chuyện này hình như nàng đã từng nói cho Phương Mặc nghe một lần
rồi.
Đôi mắt Phương Mặc thoáng chốc sáng lên nhưng ngay sau
đó lại trở nên nhợt nhạt. Hắn khẽ cười:
- Nàng không thích hắn nhưng cũng không thích ta! –
ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp. – Mấy năm qua, ta vẫn luôn giúp nhị điện
hạ dàn xếp, mọi chuyện đã đâu vào đấy, ta chưa từng muốn một người nào mang đại
ân với ta cả. Chỉ e, bây giờ đã động thủ, sáng sớm ngày mai mọi thứ sẽ biến
thành tro bụi.
Chuyện của ta đã xong chỉ cần đứng ở phía sau im lặng
quan sát mà thôi. Tiểu Văn, ta biết nàng nhất định sẽ lo lắng cho vợ chồng tể
tướng. Bọn họ đối đãi với nàng không tệ, nàng lo lắng là điều tất nhiên.
Nhưng đây chính là số mệnh của bọn họ, tránh không
được, huống hồ dựa theo công trạng bao nhiêu năm nay tính mạng của họ sẽ không
bị nguy hiểm, điểm này nàng không cần lo lắng.
Bây giờ thế cục thay đổi, nàng không còn phủ tể tướng
để về, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất khó khăn, đây chính là lúc nên chạy
đi. Biển rộng trời cao, nàng có thể được tự do theo ý mình muốn.
Mục Tiểu Văn cúi đầu lên tiếng, nàng cảm giác có điểm
nào đó không đúng nhưng không thể nào nói ra được.
- Hoàng thượng không biết sao?
- Khi hoàng thượng biết thì quay về trời rồi, hoàng
hậu luôn âm thâm ủng hộ nhị hoàng tử.
- Vậy đại hoàng tử sẽ thế nào?
- Thân là Trữ quân mà không biết đủ, tư thông cùng
ngoại địch âm mưu soán vị nhất định sẽ bị phế truất địa vị Trữ quân giao vào
địa lao, chuyện sau đó thì chưa một ai biết được.
- Sao lại như vậy? Những đại thần luôn ủng hộ hắn
không làm gì sao? – Mục Tiểu Văn khiếp sợ.
- Người ta tìm được mọt bức thư, vật chứng có đầy đủ,
đại thần cũng bất lực!
- Bức thư? – đúng vậy, đây chính là điều mà nàng còn
đang mơ hồ lo lắng đến.
- Đúng vậy. Đó chính là tín vật mà hoàng thất Thương
quốc dùng để thông tin liên lạc với bên ngoài. Bức thư này được phết lên một
thứ keo đặc chế từ một loại thuốc nước, chỉ cần chủ ý tặng cho một người nào đó
thì mùi hương này trong vòng nửa năm không có cách nào biến mất. Ngày ấy Khinh
Phong vô tình nghe thấy rồi nắm được bí quyết làm lại tín vật kia nên kế hoạch
của chúng ta tiến hành nhanh hơn một bước.
- Nếu vậy… phải qua tay một người trung gian? – giọng
của Mục Tiểu Văn có chút run rẩy.
- Người trung gian không có quan hệ gì, chỉ có người
được tặng mới mang mùi hương này.
Quả đúng là như vậy, Khinh Phong đưa cho nàng, nàng
giao cho đại hoàng tử và nàng sẽ bị liên lụy. Kinh ngạc một hồi lâu, chân như
muốn nhũn ra nhưng nàng gượng đứng lên, lảo đảo chạy ra bên ngoài.