Khi đang nói chuyện thì Thiên Hương đi đến, nói với
Mục Tiểu Văn:
- Có một người tự xưng là có quen biết với người, từ
hoàng…
Chữ “hoàng” vừa mới ra miệng Thiên Hương thì Mục Tiểu
Văn thụt lùi về sau ba bước, cuống quít khoát tay nói:
- Đuổi đi, đuổi đi! Ta đã nói hoàng cung rất rối rắm,
không cho phép có quan hệ với nơi đó, sao ngươi lại để cho loại người này tiếp
xúc tới đây chứ?
- Là từ hoàng thành tới chứ không phải hoàng cung. –
Thiên Hương liếc nhìn nàng một cái. Sau khi mọi người làm quen với nhau, Mục
Tiểu Văn đã đem hết mọi chuyện nói ra. Bởi vậy Thiên Hương biết những chuyện cũ
bi thống của nàng, biết nàng né tránh và khó chịu khi có bất kì người hoặc việc
gì liên quan tới hồi ức kia. Nhưng mà đã là quá khứ thì nên để nó thành quá
khứ, tóm lại không thể nào cả đời sống trong bóng ma mãi được.
Lúc này Mục Tiểu Văn mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt áo:
- Vậy để cho hắn vào đi! – trước kia ở hoàng thành
nàng có thân phận Văn nương nương nhưng đã sớm cùng với cái thân phận tử tù
biến mất rồi, sau này nàng cũng đọc được tờ cáo thị không tìm thấy xác của tử
tù Văn nương nương, nàng nghĩ chắc tân hoàng cho rằng nàng đã bị dã thú ăn tươi
nên không truy cứu nữa. Biết “Tam tiếu vi” chỉ có Phương Mặc, Thiên Hương, Phỉ
Mính, sư phụ mà mọi người chắc chắn sẽ không đem chuyện của nàng nói ra, sao
lại có người nói là quen biết với nàng chứ? Nhất định là do nàng tới sòng bạc
đánh bạc thiếu nợ người ta nên người ta sai người tìm tới cửa rồi. Cái gì mà
hoàng thành chứ, chắc chắn là biết nàng mỗi lần nhắc tới hoàng cung thì sẽ phát
run nên mới cố ý nói ra để hù dọa nàng chứ gì.
Hôm đó nàng bị trộm mất túi tiền cho nên mới chật vật
như vậy. Bây giờ để cho người nọ xem một chút, tài năng ăn nói của người phát
ngôn cho Mặc phu nhân – hoa hoa công tửu nổi danh khắp thành Thiên Lạc mới
được.
Màn cửa nhấc lên, một thiếu niên thanh tú đi vào, Mục
Tiểu Văn lặng người đi một hồi. Trong sòng bạc nàng không có gặp qua người như
vậy.
- Ngươi là ai?
- Văn nương nương không nhớ ta sao?
Tiếng nói ngây ngô mang theo mừng rỡ của thiếu niên
vừa mới nói ra thì khí tức trong phòng đột biến. Mục Tiểu Văn cực kỳ hoảng sợ;
Phỉ Mính, Hác tiên nhân cũng vì lâu ngày ở với nàng nên cũng đã lây nhiễm tính
cảnh giác của Mục Tiểu Văn.
Hác tiên nhân kéo màn cửa, Phỉ Mính rút kiếm còn Thiên
Hương thì nộ sát khí. Nhất thời như một đại gia đình bạo lực náo động,
hoàn toàn không giống một thế giới thần bí cao quý
trong lời đồn bên ngoài về dung mạo của Mặc phu nhân.
Thiếu niên không có bị hù dọa, ngược lại có chút mất
mát:
- Quả thật Văn nương nương đã không còn nhớ ta nữa
rồi! Trước kia có một tiểu khất cái (ăn mày) ở ven đường, người đã cho ta kẹo hồ lô và ngân lượng…
Ăn mày? Kẹo hồ lô? Chuyện khi nào thế?
Đôi mắt thiếu niên đo đỏ, miệng mím chặt, ánh mắt quật
cường:
- Người không nhớ ra cũng không sao, tómà ta muốn báo
ơn. Ta tìm lâu như vậy mới tìm được người, dù người có đuổi thì ta cũng không
đi.
- Khoan đã… – Mục Tiểu Văn cau mày, cẩn thận nhớ lại.
– A, ngươi chính là đứa con của vị đại thần gì gì đó! – lúc đó nàng vừa mới tới
thế giới này nên hứng thú dẫn Dực nhi đi dạo phố, và cũng chính lúc đó nàng gặp
gỡ Khinh Phong còn thay hắn ra mặt đối thơ với Phương Mặc.
Nhớ tới Phương Mặc, trái tim lại nhói lên một trận đau
đớn, nàng vội lắc lắc đầu đuổi đám mây u ám trông đầu đi.
- Ta là Khởi Chi Điêu còn lão là Khởi Chi Khiêm. –
thấy nàng rốt cuộc cũng nhớ ra, nét mặt thiếu niên mừng rỡ vô cùng.
- Sao có thể được chứ, lúc ấy ngươi mới chừng mười
tuổi, mới có hai năm, sao ngươi cao lớn như vậy? – mặc dù khuôn mặt chỉ là một
thiếu niên nhưng hắn so với nàng còn cao hơn cả cái đầu.
- Lúc ấy ta 14 tuổi.
- Lùn như vậy sao có thể là 14 tuổi chứ?
- Lúc đó ta ngồi mà! – khuôn mặt Khởi Chi Điêu có chút
nhăn nhó.
Ngồi sao? Hình như đúng là như vậy.
- Năm đó ta bị đuổi ra ngoài, ba ngày đói bụng, may
mắn là có người cứu giúp ta nếu không thì ta sớm thành oan hồn đầu đường rồi.
Phần đại ơn này ta tuyệt đối sẽ không quên. – thanh âm Khởi Chi Điêu trầm thấp,
nhớ lại chuyện năm đó thiếu niên vẫn cảm thấy chua xót. – Lần nọ còn sống, lại
giữ được ít ngân lượng nên ta mới dựa vào đó mà sống qua ngày. Sau lại bái được
cao nhân nên mới có thể sống tới ngày hôm nay. Ta vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của
Văn nương nương, biết Văn nương nương bị đánh rơi xuống vách núi, ta theo đoạn
đường này dò theo thì mới biết được nơi này. Ta muốn sau này trở thành thiếp
thân thị vệ của Văn nương nương để báo đáp ơn cứu mạng năm đó của người. – vừa
nói, Khởi Chi Điêu vừa cúc cung một cái, Mục Tiểu Văn tránh né không kịp nên
biến thành tình cảnh như đang ban xá tội vậy.
Đến lúc này những người khác mới thu lại vẻ nghiêm
túc, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau. Phỉ Mính đi pha trà tiếp khách, Hác
tiên nhân tiếp tục ngồi trong một góc tiếp tục nghiên cứu cái nguyên lý tam giác,
Thiên Hương cũng ngồi một bên lạnh lùng quan sát.
Mục Tiểu Văn không nghĩ sự xuất hiện của một người nho
nhỏ năm đó lại dẫn ra nhiều chuyện cũ đến vậy. Nàng cố lấy hết bình thản mà nói
chuyện với hắn rằng chuyện đó chỉ là thuận tiện ra tay cứu giúp thôi, hắn không
cần phải báo ân hoặc cái gì gì đó… Chuẩn bị hết những điều cần nói, nàng mở
miệng:
- Tiểu đệ đệ….
- Ta không còn nhỏ nữa! – mặt Khởi Chi Điêu đỏ lên,
ánh mắt phản kháng ánh lên không có khác lắm s với năm đó.
- Xin lỗi, chỉ là ta thuận miệng gọi vậy thôi. Chi
Điêu, lòng tốt của ngươi ta xin nhận, sau này ngươi hãy lo lắng cho cuộc sống
mới của mình, đi trên con đường của mình chọn lựa, không cần phải báo đáp ơn
huệ gì hết.
- Tại sao? Người cho rằng võ nghệ của ta không cao
cường sao? – Khởi Chi Điêu sốt ruột hỏi. – Từ nhỏ nương ta vì sợ ta bị khi dễ
nên đã âm thầm mời sư phụ dạy ta võ công bảo vệ bản thân, trước đó ta còn bái
sư, võ nghệ nhất định không thua kém. Sau khi được cao nhân chỉ đường dẫn lối
thì công lực cũng mạnh lên rất nhiều. Không tin thì người xem. – vừa nói Khởi
Chi Điêu vừa giương tay lên, xa xa ấm trà trên tay Phỉ Mính liền nát bấy không
một tiếng động, căn bản không có thấy gì bay qua.
Phỉ Mính thất kinh đứng nguyên tại chỗ, Khởi Chi Điêu
đỏ mặt:
- Xin lỗi, ta có chút nóng lòng!
Phỉ Mính mỉm cười rồi khom lưng thu dọn, Mục Tiểu Văn
thu lại vẻ trợn mắt há mồm của mình, quay đầu đến tiếp tục khuyên giải:
- Võ nghệ của ngươi đúng là rất cao cường nhưng báo ơn
thì thật sự không nên. Nếu có việc thì cứ nói một tiếng, ở lại chỗ này vài ngày
chơi đùa cũng không sao, chỉ cần đừng đem chuyện của ta nói ra, Vi tiếu cư sẵn
sàng hoan nghênh ngươi đến. – dù sao năm đó nó chỉ là một đứa trẻ, rất khó mà
cảnh giác cái gì cho được.
Khởi Chi Điêu thấy nàng nói chuyện khách sáo như vậy
bất giác cắn môi, hai tròng mắt dường như ươn ướt.
Mục Tiểu Văn từ trước tới nay chưa từng thấy một người
con trai nào khóc trước mặt mình, là nàng đã khi dễ hẵn rồi nên vội vàng an ủi:
- Không phải ta không tin võ nghệ của ngươi, chỉ là…
- Ta không báo ân, chỉ là muốn kiếm một chút thù lao
hậu đãi thôi. Mặc phu nhân nổi tiếng thành Thiên Lạc, nếu được làm thiếp thân
thị vệ của người thì nhất định sẽ có quang vinh vô hạn, lý do này có được hay
không? – Khởi Chi Điêu ngẩng đầu nhìn, cắt ngang lời nói của nàng; hắn vừa nghĩ
ra một lý do khá thuyết phục cho nên mặt cũng tươi tỉnh hẳn.
Cái này… nhưng thật ra là rất hợp lý, đầy đủ. Dù sao
võ nghệ của hắn cũng cao cường, mà nàng thì nhất định cũng sẽ cấp cho hắn thù
lao phong phú.
Nàng nhìn tới Thiên Hương, Thiên Hương đối lại ánh mắt
của nàng rồi lạnh lùng nhìn sang Khởi Chi Điêu đặt câu hỏi:
- Làm sao ngươi tìm được tới nơi này?
Nháy mắt Khởi Chi Điêu lại biến thành một thiếu niên
chững chạc, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mục Tiểu Văn. Hắn ngồi lại ngay
ngắn trên ghế rồi nghiêm túc đáp:
- Tại hạ có cách của tại hạ. Không tiện nói ra, mong
cô nương thông cảm. Chỉ là xin cô nương yên tâm, tại hạ biết Văn nương nương ẩn
tính mai danh cho nên tất cả đều là một mình điều tra, người bên ngoài không
thể nào biết được. Sau này tại hạ nhất định cũng sẽ giữ kín bí mật này, tuyệt
đối sẽ không để lộ ra ngoài. Hơn nữa.. – Khởi Chi Điêu ngừng một chút, nhìn
thoáng qua Mục Tiểu Văn rồi lại quay qua đối diện với Thiên Hương. – Nếu tại hạ
có thể tìm ra Văn nương nương mà không lộ ra một chút dấu vết thì cũng có thể
tìm được Phương công tử.
Cơ thể Mục Tiểu Văn chấn động, trái tim nhảy lên dồn
dập, bất giác nàng quay qua nhìn chằm chằm Thiên Hương, ánh mắt tràn ngập mong
chờ.
Thiên Hương thở dài một hơi rồi hướng đến Khởi Chi
Điêu nói:
- Ngươi có thể tìm đến nơi này, tất cả những chuyện mà
chúng ta muốn giấu cũng giấu không được, thật ra là ở thế hạ phong rồi, tốt hơn
hết là xem ngươi thu nhận. Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối không để lộ ra bên
ngoài dù chỉ là nửa chữ. Nếu không… – sắc mặt Thiên Hương bỗng lạnh. – Tiểu Văn
chịu đả thương gì thì ta sẽ bắt ngươi nhận lấy gấp mười lần.
Khởi Chi Điêu một bộ vừa nghiêm nghị vừa kính sợ đáp:
- Tại hạ tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ. Tại hạ
cũng biết Mặc phu nhân lập ra “Tam tiếu vi” là vì muốn biết thông tin về Phương
công tử nhưng Mặc phu nhân lại lấy danh xưng là hoa hoa công tử tất nhiên sẽ
khiến cho người ta chú ý. Cô nương nói vậy chắc cũng có cách ứng đối, tại hạ
cũng có, nếu cô nương muốn biết thì sau này sống chung, tại hạ sẽ kể lại chi
tiết. Mặt khác, tại hạ từ hoàng thành đến nên cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện,
cái này cũng là một ưu thế.
- Ồ?! Thí dụ như?
- Thí dụ như trong hoàng cung cấm nhắc tới Văn nương
nương!
Sắc mặt Thiên Hương lúc này mới có chút hòa hoãn,
tưởng hoàng thượng không hề truy cứu nên mới không nghe thấy bất cứ lời đồn gì
về Văn nương nương. Không ngờ mọi chuyện lại còn hơn một bậc suy tính. Người
này có thể dùng được. Thiên Hương nhìn về phía Mục Tiểu Văn rồi lại đánh giá
Khởi Chi Điêu một phen:
- Được rồi, sau này ngươi chính là thiếp thân thị vệ
của Mặc phu nhân.
Trước đó Mục Tiểu Văn còn lo lắng mà chờ, bây giờ nghe
được lời này nàng vui vẻ mà ôm lấy Thiên Hương hôn một cái, sau khi bị nàng ấy
lạnh lùng đẩy ra, nàng phấn khổi nhìn Khởi Chi Điêu:
- Cái này ngươi biết người nào là chủ nhân rồi chứ?
Khởi Chi Điêu lại khôi phục lại nụ cười ngây ngô của
một thiếu niên.
ương đi ra ngoài cho đám người kia rời đi, Mục Tiểu
Văn hướng Khởi Chi Điêu giới thiệu những người khác. Mặc dù hắn sớm đã biết rõ
nhưng về phần tính cách và vài thứ vân vân khác thì nhất định không hiểu rõ
bằng nàng được.
Khởi Chi Điêu chăm chú nghe, thỉnh thoảng mỉm cười
chen vào một hai câu. Cuối cùng, hắn hỏi một câu:
- Bọn họ là người nhà của người sao?
Mục Tiểu Văn sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, bọn họ chính là người nhà của ta!