Khởi Chi Điêu dù sao vẫn là một đứa trẻ mới lớn nên
việc gì cũng tò mò không thôi. Thí dụ như hắn hỏi Thiên Hương lại được gọi là
Thiên Hương, Mục Tiểu Văn trả lời vì nàng lớn lên quốc sắc thiên hương nên mới
gọi như vậy.
- Nếu vậy là lúc vừa mới sinh ra, không biết sau này
trưởng thành thì tư sắc sẽ thế nào, không biết tiên đoán sao có thể gọi là
Thiên Hương?
- Trước kia nàng có hoa danh, sau đó ta giúp nàng,
nàng có một cuộc sống mới cho nên mới để ta đặt một cái tên cho nàng. Ta nghĩ
nàng xinh đẹp lớn lên quốc sắc thiên hương như vậy thì gọi là Thiên Hương rất
hợp lý. Dù sao tên gọi không quan trọng, quan trọng là con người có tốt hay
không thôi! – Mục Tiểu Văn đành phải kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe.
Khởi Chi Điêu như nghĩ tới cái gì đó liền gật gật đầu.
Hắn còn hỏi nàng một năm qua thế nào, vẻ mặt lạnh nhạt của Mục Tiểu Văn trôi
qua chút tang thương:
- Mạnh mẽ rồi, kiên cường rồi, biết cách tử bỏ!
Khởi Chi Điêu còn tò mò trong bảo khố có những gì, rồi
hứng thú không chịu từ bỏ đối với mấy cái lễ nghi rườm rà. Nhìn đôi mắt hắn
chăm chú mở to, Mục Tiểu Văn cũng không đành lòng cự tuyệt, nàng nhẫn nại nói
chi tiết từng chút cho hắn hiểu. Rốt cuộc, chờ tới lúc hắn cau mày không biết
hỏi thêm cái gì nữa thì nàng mới có cơ hội lên tiếng hỏi chuyện Phương Mặc.
- Ngươi… rốt cuộc có cách nào có thể mau tìm thấy
Phương Mặc?
- Để bảo đảm có thể làm thị vệ báo ân như ý nguyện thì
ta đã có chuẩn bị rồi, cho nên từ nửa năm trước ta đã bắt đầu tìm kiếm Phương
công tử. – Khởi Chi Điêu mỉm cười
- Thật sao? Vậy có tin tức gì không? – Mục Tiểu Văn
nắm chặt lấy cánh tay Khởi Chi Điêu.
Khởi Chi Điêu ngạc nhiên chốc lát rồi cười trong
sáng:>- Người ta nói Văn nương nương không thèm để ý tới chuyện phòng ngự
nam nữ, quả nhiên là thật.
Đang lúc nói chuyện nghiêm túc thế mà hắn còn để ý mấy
cái này, Mục Tiểu Văn thật muốn quát hắn một trận “Một thằng nhóc xấu xa còn
chưa có trưởng thành thì có cái gì mà phòng ngự với chả đề phòng”. Suy nghĩ một
chút, nàng không thể phá hư một đứa nhóc còn chưa kịp lớn cho nên đành đem câu
mắng kia nuốt xuống dưới.
- Nói mau! Còn nữa, không cho phép ngươi gọi ta là Văn
nương nương! Gọi là ta là công tử!
- Nhưng mà…
- Nói vào chuyện chính đi!
Có thể vì vẻ mặt quá mức nghiêm túc, quá mức khẩn
trương của Mục Tiểu Văn làm cho người ra sợ hãi, rốt cuộc thì Khởi Chi Điêu
cũng đàng hoàng đem tình hình báo cáo cho nàng nghe. Thì ra sau ngày nàng được
cứu đi thì Phương Mặc đã được một danh y khác cứu đi. Vị danh y này tên gọi là
Hướng Mị, trước kia vốn là ngự y trong hoàng cung. Bởi vì tính tình cổ quái,
hơn nữa làm chết quá nhiều người nên lão bị phán tử tội sau đó trốn thoát.
- Nói vậy.. Phương Mặc không phải… – trái tim Mục Tiểu
Văn như muốn nhảy ra ngoài.
- Y thuật của Hướng Mị không tốt với người sống nhưng
có thể chữa từ người chết thành người sống. – một câu nói của Khởi Chi Điêu làm
cho Mục Tiểu Văn an tâm được chút chút.
Y thuật của Hướng Mị rất là cổ quái, nhược điểm của
lão chính là đem người sống chữa thành người chết nhưng điều tuyệt duyệt hơn
lại là lão có thể cứu sống người chết. Khi lão tìm được Phương Mặc thì Phương
Mặc đã thoi thóp, mũi tên xuyên qua cách trái tim mỏng như một sợi chỉ, hắn sớm
đã không còn khí sống.
Nhưng Hướng Mị lại vô cùng mừng rỡ, lão từng gặp qua
người bị rơi xuống khỏi vách núi, gặp qua người bị trúng tên nhưng lão chưa
từng gặp qua người nào cùng lúc bị cả hai, mũi tên xuyên qua như thế mà vẫn còn
thở. Lão lập tức khiêng hắn về, thử trị liệu.
Khởi Chi Điêu phái người đi chung quanh hỏi thăm, biết
Phương Mặc đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại hôn mê chưa tỉnh lại. Hắn muốn đem
Phương Mặc đi nhưng ba lần bảy lượt đều bị Hương Mị phát hiện rồi chuồn mất,
mỗi lần đuổi theo và dò la lại tốn không ít khí lực. Đến hôm nay vẫn không làm
sao bắt được Hướng Mị, chỉ biết rằng lão đang ở Thương quốc.
- Thương quốc? – Mục Tiểu Văn thốt lên.
- Đúng vậy! – Khởi Chi Điêu len lén nhìn ánh mắt Mục
Tiểu Văn. – Hoàng tử Quý Tử Khinh đương vị, cũng chính là đương kim quân chủ
của Thương quốc.
Mục Tiểu Văn giật mình rồi bật ra một tia cười mạnh
mẽ:>- Ngươi thật sự là rất có tài, ngay cả chuyện của Quý Tử Khinh cũng biết
được rõ ràng như vậy. Nếu muốn dồn ta vào chỗ chết thì chỉ cần mở miệng ra,
thật dễ dàng. Đương kim hoàng thượng và hoàng đế của Thương quốc hình như rất
thích chứng kiến ta một lần nữa bị bỏ tù. Nhưng mà nếu quyết định chọn ngươi
thì khác nào đao gác ở trên cổ mà không thể nào chém xuống rồi!
Khởi Chi Điêu vội vã muốn nói gì đó nhưng Mục Tiểu Văn
đã giơ tay lên ngăn hắn lại; sau đó nàng hướng hắn khom người cúc cung một cái:
- Ngươi giúp ta tìm Phương Mặc, ta cảm kích vô cùng. –
nàng đứng thẳng lên, nhìn trực diện hắn. – Ta tìm Phương Mặc đã lâu, lần nào
cũng chỉ nhận lấy thất vọng. Hôm nay có ngươi tương trợ, thật là là may mắn của
ta. CẢm ơn!
Khởi Chi Điêu mím chặt môi, mặt trướng lên đỏ bừng,
đột nhiên hắn không nói được một lời nào mà xoay người rời đi.
Thiên Hương thì trong góc tối đi ra:
- Hắn chỉ là một thiếu niên, nói chuyện với hắn ngươi
cần gì phải như thế?
Mục Tiểu Văn thản nhiên nói:
- Ngươi đã quên đương kim thánh thượng mới vài tuổi đã
bắt đầu trù tính rồi sao? Hơn nữa, đột nhiên nói tìm ta, đột nhiên nói muốn báo
ơn, làm sao người ta có thể tin tưởng được chứ? Hắn tuổi còn nhỏ lại còn giúp
ta tìm Phương Mặc, ta đương nhiên sẽ chiếu cố nhiều. Nhưng mà đề phòng lòng
người cũng rất cần thiết, vận nhất có gì gió thổi cỏ lay thì ta cũng ứng đối
cho kịp. Càng tin tưởng người khác thì lại càng dễ bị thương. Ta tin tưởng mấy
người các ngươi là đủ rồi. – nói xong, nàng quay người bỏ đi.
Thiên Hương đứng đó một hồi rồi than nhẹ một tiếng.
Đơn giản là Khởi Chi Điêu đối với Mục Tiểu Văn có chút hiểu rõ hơn mà đã khiến
cho Mục Tiểu Văn xúc động vì những nỗi đau đớn bị lợi dụng trong quá khứ. Bên
ngoài thì thoải mái không có gì nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn đó vết thương
âm ĩ đau đớn, không thể tùy tiện mà đụng vào được.
Mục Tiểu Văn đợi tin tức về Phương Mặc lâu như vậy
cuối cùng thì hôm nay cũng biết được chính xác chỗ hắn ở. Mặc kệ thật hay giả
thì làm cách nào nàng cũng không thể nào bình tĩnh được.
Mấy lần nàng định tự mình đi tìm Phương Mặc nhưng rồi
lại bị cái ý do “Đường xá nguy hiểm, không có lực để tự bảo vệ mình, đợi tới
lúc thời cơ chín muồi thì nhất định sẽ mang Phương công tử về” ngăn cản.
Một mình một người ngồi trong phòng, Mục Tiểu Văn cứ
vuốt ve miếng ngọc bội mà Phương Mặc tặng nàng. Cứ nghĩ tới Phương Mặc chịu
không biết bao nhiêu hành hạ, hôn mê bất tỉnh liệu có trở thành người thực
vật.. nàng lại thở ngắn thở dài không ngớt.
Thiên Hương một bên hỏi chi tiết Khởi Chi Điêu, một
bên phái nhiều người đi chứng thực chỗ Phương Mặc lưu lại là thật hay giả. Biết
được Hướng Mị đang ẩn thân tại thương quốc, lúc lão đang giúp Phương Mặc chữa
thương thì Thiên Hương cho người bí mật vây quanh nơi nọ.
Bản lĩnh của Hướng Mị không thường vì mỗi lần lão đều
thoát được, công thêm tính tình cổ quái, vì muốn tự vệ lão có thể giận dữ mà
quay lại hạ thủ giết Phương Mặc.
Nghĩ tới điều này mọi người chỉ có thể lẳng lặng một
bên, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, đồng thời cũng ra sức cấp cho Hướng
Mị mọi phương tiện cần thiết. Đợi tới lúc thời cơ chín muồi thì sẽ đem Phương
công tử đoạt về.
Tất cả những chuyện này không thể nói cho Mục Tiểu
Văn, nếu không nàng sẽ sốt ruột, nhất định sẽ chạy tới đó, tình thế sẽ không ổn
chút nào.
Những lời ngày hôm đó, Mục Tiểu Văn sớm đã quên nhưng
Khởi Chi Điêu thì vẫn không thôi nghĩ đến cho nên vẫn không dám đến gần Mục
Tiểu Văn. Làm thiếp thân thị vệ, còn chưa bắt đầu mà đã có hiềm khích với chủ
nhân, thật sự không tốt chút nào.
Phỉ Mính đành giở một chiêu, nói công tử là người mềm
lòng, nếu gọi nàng một tiếng “tỷ tỷ” thì chắc chắn sẽ không có việc gì. Khởi
Chi Điêu quật cường hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được chuyện Mục Tiểu Văn không
thèm để ý tới mình nên đi một mạch vào phòng. Phỉ Mính đứng ở đằng sau, che
miệng cười trộm.
- Chi Điêu? – Mục Tiểu Văn sửng sốt khi nhìn lên thì
thấy Khởi Chi Điêu. Khuôn mặt quật cường đỏ bừng, ánh mắt kiên định, không biết
hắn đã đứng đó bao lâu.
Thấy
Mục Tiểu Văn vẫn xưng hô thân mật như vậy, Khởi Chi Điêu ngây ngốc chốc lát rồi
lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Khuôn mặt vốn đã đỏ au, lúc này lại càng
đỏ ửng, lan tới tận hai tai.