- … Tỷ tỷ! – đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc hắn không cam
lòng mà gọi ra hai chữ này, sau đó thì khuôn mặt Khởi Chi Điêu càng đỏ như gấc.
- … …
Mục Tiểu Văn kinh ngạc nhìn hắn, mãi đến khi bên ngoài cửa truyền vào tiếng
cười khúc khích thì nàng mới chắc chắn đây là chủ ý của Phỉ Mính.
Khởi Chi Điêu rõ ràng lúc này cũng biết mình bị lừa, mặt đỏ quật cường đứng yên
một bên.
Mục Tiểu Văn cười rộ lên, đứng lên lại gần hắn rồi
trêu ghẹo nói:
- Tỷ tỷ? Ngươi đã gọi thì không được đổi ý đó!
- Người.. không giận ta sao?
- Giận ngươi cái gì?
Mấy ngày nay Khởi Chi Điêu hối hận vô cùng vì đã nói
sai nhiều thứ, nhưng Mục Tiểu Văn thì lại không để ở trong lòng, nói thế nào
thì hắn cũng có vài phần không cam lòng:
- Mấy hôm trước ta biết người tức giận nhiều lắm cho
nên … cho nên không chịu nói chuyện với ta…
- Ồ, vậy à? Sao ta lại quên mất nhỉ? – Mục Tiểu Văn
làm như tự hỏi mình.
- Khi ta chưa nói… – Khởi Chi Điêu vội nói.
- Nhưng nói thì ngươi đã nói rồi, ta cũng đã nghe
được.
- Người…
Mục Tiểu Văn không nhịn được ôm bụng cười rộ lên.
Thằng nhóc này, thật sự là đùa rất vui nha! Cười một trận, nàng lại chăm chú
hỏi:
- Ngày đó ta không tốt, không biết sao lại nổi lên
tính xấu như vậy. Ta xin lỗi ngươi, ta cam đoan với ngươi sẽ không lần có lần
thứ hai được không?
- Người không cần như thế. – Khởi Chi Điêu ngập ngừng.
Mục Tiểu Văn mỉm cười trấn an hắn, vỗ vỗ cánh tay hắn, nháy nháy một bên mắt
nói:
- Đừng quên ngươi đã gọi là tỷ tỷ rồi đó! – nói rồi
nàng xoay người rời đi. Một lúc sau, khi quay đầu nhìn lên, Khởi Chi Điêu hình
như có chút bực mình.
Khuôn mặt thiếu niên thanh tú có điểm không cam lòng
khiến cho người xem không nhịn được cười.
Biết rõ là Phỉ Mính cố ý đùa để cho mình vui vẻ nhưng
khi nghe hai chữ “tỷ tỷ” thì tâm không khỏi chấn động. Nếu Phương Mặc biết được
chuyện này hẳn sẽ rất vui? Có sư phụ, có Thiên Hương, có Phỉ Mính, nếu có thêm
một tiểu đệ đệ chẳng phải thành một gia đình rồi sao? Hắn vì nàng mà bỏ quên cả
nhà, hôm nay nàng có thể trả lại cho hắn một gia đình rồi!
Người nhà là của hắn, hạ nhân cũng là của hắn, tất cả
sản nghiệp này cũng là của hắn. Nàng chỉ thay hắn trông nom trong khoảng thời
gian chờ đợi nam chủ nhân trở về. Không biết hắn có hài lòng không? Nếu chưa hài lòng thì sẽ sinh thêm mấy
đứa nhóc nữa…
Mục Tiểu Văn không tự chủ mà cười thành tiếng, nghĩ
đến Khởi Chi Điêu, mày nhíu chặt một hồi rồi lại giãn ra. Ai cũng muốn sống cho
hào hiệp, coi như hiện thực không thể bị quá khứ làm ảnh hưởng mãi được.
Một năm trôi qua, dù là thân thể hay tâm linh cũng đều
trải qua nhiều khó khăn mới có thể chịu đựng được những đau đớn. Có những lúc
tưởng rằng mình không thể chống đỡ được nữa thì không biết tự khi nào vết
thương dần dần đã được thời gian chữa trị. Chờ đến khi có được một cuộc sống
mới, nàng cảm thấy rời khỏi cái nơi quỷ quái kia thật sự là tốt quá, cuộc sống
sau này luôn tràn ngập những ước mơ, khát vọng.
Tân hoàng rất có năng lực, thiên hạ nơi nơi đều ca
tụng công đức. Đại hoàng tử đã được phong làm Hạ Huân vương gia, dù là tài phú
hay quyền lực đều đủ đầy. Thôi công tử trở thành sủng thần, hưởng vô cùng vinh
hoa phú quý, và là người duy nhất dám bất kính với hoàng đế. Quý Tử Khinh –
hoàng tử của Thương quốc trở thành quân chủ, dù là thủ đoạn hay năng lực đều
thuộc hàng đầu. Ngay cả Thanh Y cũng lên như diều gặp gió, tiền đồ tươi sáng
không thể hạn lượng.
Tóm lại, thiên hạ thống nhất, hân hoan ca múa, xuân hạ
thu đông trôi qua, vụ mùa bội thu ca cảnh thái bình. Mà cái chết của Văn nương
nương và Phương Mặc trong ngày bão tuyết đó đã bị người quên lãng, câu chuyện
biến mất không còn một mảnh, dường như họ chưa từng xuất hiện trên thế gian
này.
Không phải không có oán hận!
Nàng có thể hiểu được những khổ sở đau đớn mà Lý Vân
Thượng phải gánh chịu trước kia nhưng còn những đau đớn, thống khổ gấp trăm lần
mà nàng và Phương Mặc phải nhận lấy thì sao? Hay là nói xem người nào chịu đau
đớn nhiều, người nào chịu khổ sở nhiều? Cho nên ta hẳn là nên tha thứ cho những
hành vi của người ta.
Sau mọi thứ rối rắm, nàng lựa chọn cách giải quyết của
một người hiện đại, thở dài một hơi thư thái và tiếp tục đi về phía trước.
Vì quá khứ có đủ loại sự tình giống như bông hoa héo hôm
qua, ta đem này những nhẫn tâm và lợi vứt về phía sau, ta lựa chọn cách quên đi
để tha thứ những hành động đã rồi của chư quân, sau này sẽ không bao giờ có
liên can tới họ nữa.
Trong viện một mảnh điêu linh, nhìn đám hoa cỏ cảm
khái hồi lâu, phát hiện bước chân dường như đã đông cứng lại rồi. Mục Tiểu Văn
tự giễu mà cười cười, dậm chân một cái; nghĩ lại một năm vừa mới trôi qua. Năm
ngoái nàng và sư phụ vượt qua mùa xuân trong sự lạnh lẽo, năm nay bằng bất cứ
giá nào cũng phải náo nhiệt một phen.
Trời vào đông rét lạnh, hình như có tuyết rơi. Nếu Phỉ
Mính biết nàng không khoác áo mà chạy thẳng tới đây thì nhất định sẽ kinh hoảng
không thôi. Suy nghĩ một chút, hay là đến Lệch các ở “Tam tiếu vi”, tạm thời
Phỉ Mính không có ở đây. Nhưng trước hết nàng vẫn phải mặc quần áo cho cẩn
thận, tránh cho bị trách cứ.
Lệch các vốn là nơi mà các nàng dùng để sinh hoạt cuộc
sống hàng ngày, và nó cũng dùng để tiếp khách, danh gọi là “Vi tiếu đường”. Đi
được vài bước thì quản gia bước tới, nói:
- Công tử, ông chủ của Trù Đoạn trang cầu kiến.
Ông chủ này họ Cổ tên Diệp, là một vị nam tử trung
niên nho nhã và cũng là ông chủ của Trù Đoạn trang lớn nhất thành Thiên Lạc.
Lúc “Tam tiếu vi” vừa mới mở cửa biết được quần áo của Trù Đoạn trang xưa nay
có tiếng là tốt nhất ở nơi này cho nên muốn hợp tác cùng với hắn. Đáng tiếc,
hắn không xem trọng, khách khí cự tuyệt. Sau này “Tam tiếu vi” từng ngày lớn
mạnh, cũng tham gia kinh doanh trù đoạn trang như hắn, nhóm nàng cung cấp vài
hình thức phục sức mới mẻ, danh tiếng vang xa, lúc này Cổ Diệp mới phát hoảng
lên.
Tuy hắn có khiếu về trù đoạn trang (một lĩnh
vực bên quần áo, vải vóc.. t để nguyên nhé) nhưng nói về hình thức
trang phục lại kém bên các nàng một bậc. Bằng danh dự và chất lượng trong thời
gian dài, dù miễn cưỡng duy trì nhưng cũng không thể đấu lại được, cục diện duy
trì chỉ được mấy tháng. Sau khi chính mắt thấy mấy trù đoạn trang (coi như
mấy cửa hàng quần áo nhé)đóng cửa mà “Tam tiếu vi” nổi lên như cồn, hắn đành
phải kéo cái bộ mặt nho nhã của một người làm ăn đến để thảo luận hợp tác với
Mặc phu nhân.
Nhìn cục diện bị động ngày hôm nay, ta có thể coi như
là hắn tới để xin tài trợ rồi.
Khóe miệng Mục Tiểu Văn cong cong lên tạo thành một nụ cười ma mãnh, nàng cũng
không muốn làm khó hắn, hơn nữa hết thảy lễ nghi đã muốn đầy đủ. Sau đây dù
nàng có nói bận thì vẫn ung dung mà ngồi trong phòng mà chờ hắn đến.
… …
Đi qua cổng vòm của Vi tiếu đường, Cổ Diệp có chút
khẩn trương mà sửa sang lại quần áo. Ngày trước hắn từng không lưu tình mà cự
tuyệt người của Mặc phu nhân, hôm nay lại phải tới nhà xin gặp, không biết sẽ
bị nhục nhã tới độ nào. Nhưng mà Mặc phu nhân nổi tiếng ở thành Thiên Lạc này,
mặc dù chưa từng có người gặp qua nàng nhưng dựa vào phán đoán hẳn cũng không
bị mất đi phong thái là mấy. Hơn nữa, vì cơ nghiệp trăm năm của gia tộc, cho dù
muốn hắn cúi đầu xin lỗi thì hắn cũng nguyện ý.
Hạ nhân dẫn đến nhưng thái độ rất cung kính. Cổ Diệp
hơi chần chờ một chút rồi cũng bước vào trong Vi tiếu đường. Xuyên qua một dãy
hành lang dài, một bên là những hình đồ kỳ lạ, một bên là những cuốn sách không
có tên; hắn nghi hoặc nhìn bên cạnh một gốc cây được tu bổ thành một bộ bàn ghế
có đặt rất nhiều những đồ vật nho nhỏ không biết tên được làm từ cây xanh (liệu có
thể coi như những gốc cây bonsai và mấy chậu cây cảnh tạo hình thù ko nhỉ?
^_^).
Trong lòng Cổ Diệp không ngừng thán phục vị Mặc phu
nhân này, quả nhiên làm việc không giống người thường chút nào. Cuối cùng cũng
tới phòng khách, hắn đưa mắt đánh giá thì thoáng thấy trên tấm bài Tiểu Mộc có
ghi thêm một dòng “^_^ Smile ^_^”, hắn nhìn không chớp mắt mấy cái ký hiệu này,
nỗi sợ hãi trong lòng bất giác sâu thêm vài phần.
Smile? Đây là văn tự của ngoại bang nào đây?
^_^? Cái này… cái này là cái gì? (há há..
đọc đoạn ni mà ta cười chết ngất mất thôi.. văn tựđau chứ, lại còn “^_^”..???
ha ha ha ha ha ha…)
Cổ Diệp móc khăn tay ra lau lau mồ hôi trên trán, hắn cũng là một người có kiến
thức sâu rộng nổi tiếng nhưng lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy những thứ
này mà không thể nào hiểu nổi, bất giác cảm thấy chấn động vì hiện thực cuộc
sống này vốn vô biên vô hạn. Đương lúc hắn còn ngây ngẩn thì hạ nhân đi tới nói
Mặc phu nhân cho mời vào.
Nụ cười trên mặt hạ nhân không kiêu ngạo, không siểm
nịnh, vén chiếc rèm lên để cho Cổ Diệp đang tim đánh trống đi vào. Được tiếp
kiến Mặc phu nhân vốn không dễ dàng gặp người, vừa thấy vinh hạnh, vừa thấy bất
an.
- Mặc phu nhân hữu lễ! – Cổ Diệp không có dững khí mà
nhìn thẳng, hắn gập lưng làm một đại lễ.
Chủ nhân của giọng nói hình như không nhiều tuổi:
- Ông chủ Cổ không nên đa lễ. Mời ngồi!
Run rẩy mà ngồi xuống, Cổ Diệp vẫn không dám ngẩng đầu
nhìn, hắn cũng không biết mở miệng như thế nào.
- Được ông chủ Cổ tới thăm, thật sự là vinh hạnh cho
Vi tiếu đường. Hôm nay đúng dịp đại hội thi đấu hoa khôi vũ đạo, chúng tôi đang
nghĩ làm sao để mời được ông chủ Cổ tới dự, không ngờ nhân tiện ông chủ Cổ lại
tơi đây, thật sự làm cho Vi tiếu đường vui mừng vô cùng.
Mặc phu nhân mở miệng trước, đều là mấy câu hữu lễ
chào đón tránh cho hắn cảm thấy xấu hổ mặt mũi, mỗi câu không có lấy nửa điểm
trào phúng, hoàn toàn là chân tình thực ý. Nghe vậy Cổ Diệp kinh ngạc, ý cảm
kích nổi lên, hắn ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Mặc phu nhân ngồi sau bức rèm bằng lụa mỏng
màu trắng, loáng thoáng hoa phục màu đen và ý cười ôn hòa. Thì ra ở chung với
Mặc phu nhân lại tốt như vậy, thực yên tâm. Vẻ mặt Cổ Diệp cũng trở nên nhẹ
nhõm hơn nhiều.
- Mặc phu nhân thật sự là khoan hồng độ lượng, nếu có
thể cho Cổ mỗ cơ hội này, Cổ mỗ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, tận tâm hết sức.
- Ông chủ Cổ nói quá lời. Trù đoạn trang Cổ Diệp trong
thành Thiên Lạc này không ai không biết, Vi tiếu đường có thể lọt vào mắt xanh
của ông chủ Cổ mới thật sự là may mắn.
Cổ Diệp lại càng thấy nhẹ nhõm, có thể được Mặc phu
nhân khích lệ như thế, cho dù là lời khách sáo thì cũng không khỏi làm cho
người ta bay bổng lên chín tầng mây.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi. Mặc phu nhân
không để tâm tới những chuyện cũ, khoan hồng độ lượng, hết thảy đều lấy đại cục
làm trọng.. dùng một vài từ cũng không đủ để diễn tả cảm giác tràn đầy đắc ý
của Cổ Diệp lúc này. Mà giọng nói của nàng uyển chuyển, thỉnh thoảng còn che
miệng lại cười, bộ dáng nhất định là xinh đẹp động lòng hào khí thật tốt đẹp.
Chỉ sau mấy chén trà nhỏ, mọi lo lắng trong mấy tháng nay nhanh chóng được giải
quyết.
Trù đoạn trang Cổ Diệp sau này sẽ vì Vi tiếu đường mà
cung cấp những loại vải may quần áo tốt nhất và Vi tiếu đường cũng sẽ cung cấp
cho hắn những mẫu trang phục mới nhất.
Bởi vì đại hội thi đấu sắp tới, tất nhiên sẽ phải đi
chọn lựa vải vóc rồi; mà người đi chọn lựa vải vóc dĩ nhiên là vị hoa hoa công
tử kia rồi. Âm thầm tiếc nuối vì không thể nhìn thấy chân diện mục của Mặc phu
nhân mà lại không thể ứng phó với cách làm việc quỷ dị của vị hoa hoa công tử
kia, thật sự Cổ Diệp có chút đau đầu.
Đau đầu thì đau đầu nhưng nhất định không dám chậm trễ
một chút nào!
Trên đường trở về, một bên âm thầm lắc đầu sao lại có
người trực tiếp đem cái danh ác tục “hoa hoa công tử” coi như tên gọi được; còn
một bên thì cung kính đi phía trước dẫn đường.
Mục Tiểu Văn theo ở phía sau, lúc này rốt cuộc nhịn
không được mà trộm cười ra tiếng. Hát đi hát lại mấy cái điệp khúc xiêm áo
trong thời gian dài như vậy rốt cuộc có thể tạm nghĩ rồi.
Phương Mặc ơi Phương Mặc, chàng cần phải nhanh lên một
chút chứ hả, có rất nhiều chuyện phù hợp với tính cách chơi đùa của chàng kìa,
hôm nay nương tử của chàng đang ở đây giúp chàng dò đường đó!