Ngày
thứ hai vẫn y hệt ngày thứ nhất, lại tiếp tục đứng trong n phòng. Về phần trợ
giúp hoàng thượng theo đuổi Thủy Tâm công chúa, chuyện này vẫn không được nhắc
tới. Chẳng lẽ còn muốn thử việc sao? Chờ quan sát mấy ngày, sau khi đủ thời
gian thử việc thì mới quyết định có tuyển người hay không sao?
Lúc này Phương Mặc không biết vì cái gì mà phiền não,
nàng nên bên cạnh giúp hắn giải buồn mới đứng chứ không thể ở mãi chỗ này lãng
phí thời gian được. Chờ sau giờ ngọ đi tìm Thủy Tâm công chúa, có lẽ nên đi
thẳng vào vấn đề sau đó thẳng thắn mà giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng.
Đang suy nghĩ thì Lý Vân Thượng đi xuống, bình tĩnh
đứng trước mặt nàng, nghiêng người về phía trước.
“Hoàng... hoàng thượng” - Mục Tiểu Văn bị hành động
bất thình lình này của hắn làm kinh sợ, đứng chết trân tại chỗ, không dám di
chuyển.
Lý Vân Thượng mỉm cười, cánh tay lướt qua đầu vai
nàng, gương mặt cứ như chạm tới mặt nàng; gần gũi thế này khiến cho Mục Tiểu
Văn hình như có thể cảm nhận được hương thơm cao quý, thanh nhã trên người hắn.
Lý Vân Thượng cầm một cuốn sách trên giá sách ngay sau lưng nàng, cúi đầu cầm
nó trong tay rồi vừa nhìn vừa đi lên khiến cho Mục Tiểu Văn lại đứng yên tại chỗ
không thể động đậy.
“Mục tân nhân, Mục tân nhân!” - Lý Vân Thượng mở miệng
gọi.
“Hả... Dạ!” - Mục Tiểu Văn phản ứng lại, vội vàng đáp
lời.
“Giúp ta mài mực!”
“Dạ!” - Mục Tiểu Văn đi lên, trong lúc mài mực có thể
nhìn thấy cái cổ tuyết trắng khi Lý Vân Thượng cúi đầu lộ ra. Tại sao một người
nam tử lớn lên lại có được một dung mạo xinh đẹp như vậy? Hắn nhìn tấu chương
rất chuyên tâm, đắm chìm trong thế giới của riêng hắn, không chút bi thương.
Nhưng mà Mục Tiểu Văn lại nhớ tới tiểu hoàng tử cô độc kia, mặc dù vẫn nhu
thuận hiểu chuyện nhưng vẫn bị từng người thân một rời bỏ.
“Mục tân nhân đang nghĩ cái gì vậy?” - Lý Vân Thượng
nghiêng đầu, nhìn thấy Mục Tiểu Văn đang nhìn mình đến ngẩn người, không khỏi
lên tiếng.
“Không có gì!” - Mục Tiểu Văn bối rối đỏ mặt tỉnh táo
lại. Sao ba lần bảy lượt thất thần như vậy? Thấy bên môi Lý Vân Thượng gợi lên
ý cười, nàng h
“Hoàng thượng phát hiện ra chuyện gì thú vị sao?”
“Đúng vậy, rất thú vị, ngươi tới xem một chút.” - Lý
Vân Thượng vừa cười nói vừa chỉ vào tấu chương dẫn Mục Tiểu Văn đọc. Trong tấu
chương của một vị đại thần này có nói tới chuyện dân sinh, quả thật rất thú vị.
Mục Tiểu Văn cúi người về phía trước, cùng hắn cười, thâm tâm nổi lên nhu tình.
Hắn mất đi trí nhớ, xem ra thật tốt với hắn.
Vậy là tốt rồi, nàng nhất định sẽ giúp hắn đạt được
hạnh phúc.
Một ngày trôi qua, lúc gần hoàng hôn thì đã không có
còn việc gì làm có thể nghỉ ngơi thoải mái. Mục Tiểu Văn liền đi tìm Thủy Tâm
công chúa. Quay về chỗ ở thay đổi trang phục, Dực nhi đã chuẩn bị môt chiếtc
quạt lưu ly, nói rằng chuyện bái phỏng trong cung có không ít lễ tiết. Sau đó
hay người cùng nhau đi tìm Thủy Tâm công chúa.
Xuyên qua ngự hoa viên, tới Tinh Mạn điện, nàng cho
cung nữ thông truyền còn mình chờ trong vườn ở ngoài điện thì lại nghe thấy
tiếng cười đùa trò chuyện từ nội viên truyền tới. Nghe tiếng cười thì có thể lờ mờ nhận ra là đám người Hạ Huân vương
gia, Thôi Minh Vũ, và Khinh Phong.
Hôm nay đúng là không khác cùng nhau sinh hoạt dưới
cùng một mái hiên rồi. Mục Tiểu Văn cười khổ.
Mà Thủy Tâm công chúa này đúng là có khí chất hút lòng
người.
Cung nữ đi ra, dẫn nàng và Dực nhi vào nội viên, tiếng
nói cười thoáng cái ngừng bặt. Mục Tiểu Văn lần nữa cười khổ. Bây giờ nàng biến
thành một người không nên thấy rồi ư?
Thủy Tâm công chúa xinh đẹp động lòng người:
“Mục tân nhân, ngươi tìm ta làm gì vậy?”
Thoáng cái Mục Tiểu Văn đáp không nổi, xem ra Thủy Tâm
công chúa này thuật đơn thuần, cũng không hiểu nhân tình hiểu đời lắm. Có việc
mới tìm nàng sao? Cùng nhau ở trong cung dĩ nhiên cần bái phỏng nhau rồi. Lúc
đầu, không biết chính nàng cũng không biết thế sự như thế này không? Dực nhi
đưa chiếc quạt lưu ly lên, Mục Tiểu Văn nhận lấy
“Tiểu Văn luôn muốn bái phỏng Thủy Tâm công chúa, cho
nên hôm nay mới tới đây.”
Cung nữ bên người tiếp nhận quạt lưu ly rồi đưa cho
Thủy Tâm công chúa, Thủy Tâm công chúa tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn một
chút:
“Cũng không phải là vật gì đặt biệt” - tiện tay nàng
ta đưa cho một nguời cung nữ bên cạnh - “Thưởng cho ngươi!”
Cung nữ cuống quít tạ ơn.
Khinh Phong ở bênh cạnh làm ra bộ khó hiểu đơn thuần:
“Văn nương nương, hình như ngươi không giống với trước
kia. Trước kia ngươi không phải là người thích giả mù sa mưa. (ý nịnh nọt thì
phải???)
Dù sao trước kia quan hệ cũng tốt đẹp, Mục Tiểu Văn
không muốn có tranh cãi miệng lưỡi với hắn nên chỉ thuận miệng trả lời:
“Trước kia không giả mù sa mưa cho nên mới làm liên
lụy tới Hạ Huân vương gia, hại Phương Mặc, đe dọa tới tính mạng của chính mình
– chính trị hả, ai có thể ngời được những người trước kia âm mưu hãm hại nhau
nhưng bây giờ lại có thể nồi cùng một chỗ mà phẩm trà?”
Lời vừa nói ra, hào khí tựa hồ cứng ngắc. Khinh Phong
càng không có lời phản bác, hắn nhìn nghiêng mtc, thanh âm có chút khàn khàn
duờng như dẫn theo một chút chờ mong:
“Vì thế mà ngươi oán ta nên mới tị mà không chịu gặp?”
Mục Tiểu Văn nghi hoặc xoay người lại:
“Ta khi nào đối với công tử tị mà không gặp?”
Khuôn mặt Khinh Phong thoáng cái biến đổi, cười cười, gật đầu nói:
“Đúng vậy!” - Vừa nói vừa vì tức giận mà siết chặt nắm
tay.
Mục Tiểu Văn khó hiểu. Khoan đã, chẳng lẽ Khinh Phong
vì nghĩ nàng đối với hắn tị mà không gặo nên có thể khắp nơi tìm kiếm nào?
Nhưng mà nàng có khi nàoà không chịu gặp hắn chứ?