Không biết bao nhiêu tuổi
nhưng chỉ bằng tính cách thì trong lòng Mục Tiểu Văn đã xem Sử Vận Nhi như một
đệ đệ. Nàng cảm thấy ở cạnh hắn rất thoải mái, sợ hắn bị xử phạt nên sốt ruột
thay cho hắn. Mục Tiểu Văn nhìn tới, Sử Vận Nhi lại len lén trừng mắt lại, bất
tri bất giác chung quang có tiếng cười khúc khích của các cung nữ vang lên.
Bị mọi người xung quanh
cười, Sử Vận Nhi lại càng cúi thấp đầu, mặt đỏ au, không nói được câu gì; Mục
Tiểu Văn cũng vội vàng mím môi, cúi đầu Im lặng.
- Văn nương nương quả
thật lớn gan! – thanh âm trong trẻo của Khinh Phong vang lên, không hề giấu sự
trào phúng cùng khó hiểu. – Một người là phu nhân mà lại liếc mắt đưa tình với
một nam tử, cái này là phong tục củaLưuVân quốc sao?
Ngực Mục Tiểu Văn siết lại
khó chịu, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu trả lời:
- Tiểu Văn chỉ coi Sử Vận
Nhi là đệ đệ, là tỷ tỷ thì phải lo lắng. Ta chỉ muốn răn dạy đệ đệ một chút
nhưng lại sợ làm kinh động tới các vị cho nên không dám lớn tiếng, chỉ dám dùng
ánh mắt để chỉ bảo, sao có thể nói là liếc mắt đưa tình được?
Lần đầu tiên thấy Mục
Tiểu Văn nói năng phản bác vì chính mình mà giải thích nên Khinh Phong không
kịp phản ứng lại, hồi lâu chưa thấy hắn nói thêm gì.
Lý Vân Thượng lên tiếng:
- Mục tân nhân nói như
vậyMục tân nhân coi Sử Vận Nhi như đệ đệ thì dĩ nhiên là cần phải chăm sóc và
lo lắng rồi, cái này không phải không đúng. – sau đó lại quay sang nói với Sử
Vận Nhi. – Ngươi không nên kinh hoảng. Ngươi mới vào cung, nói vậy là trong
cung có người thân, điều này hợp lý. Ngươi rất hợp tính với Mục tân nhân, ta
chuẩn cho ngươi được đi lại tỏng cung, bồi Mục tân nhân cũng tốt.
Mục Tiểu Văn cúi người,
hành lễ:
- Đa tạ hoàng thượng!
- Lui xuống đi! – Lý Vân
Thượng mỉm cười.
- Dạ! Mục Tiểu Văn kéo
tay Sử Vận Nhi, đang chuẩn bị dẫn hắn đi thì lại nghe thấy Khinh Phong cười
nhạt một tiếng:
- Thì ra làm huynh đệ thì
có thể tùy ý nắm tay nhau. Ta nhớ là Văn nương nương cũng từng nguyện ý làm
huynh đệ với mọi người, sao không thấy cầm tay nhỉ?
Mục Tiểu Văn dừng bước, buông
tay Sử Vận Nhi ra, xoay người đi tới trước mặt Khinh Phong, thẳng thắn đối diện
với hắn. Vẫn là cặp mực đồng đơn thuần kia, cho dù đáy mắt phiếm sương mù xinh
đẹp nhưng cũng không làm mất đi bổn sắc khiến cho người ta cảm thấy thân thiết,
yêu thương. Dường như không ngờ được Mục Tiểu Văn sẽ có hành động này, trong
đáy mắt Khinh Phong thoáng qua sự kinh hoảng nhưng lại nhanh chóng biến mất,
thay vào đó là sự phòng bị.
Mục Tiểu Văn hít sâu một
hơi:
- Khinh Phong công tử,
không biết vì sao ngươi nhiều lần xuất ngôn vũ nhục nhưngTiểu Văn tự hỏi thì
không làm gì thấy thẹn với lòng mình. Nếu Khinh Phong công tử có hiểu lầm
vớiTiểu Văn thì xin nói thẳng, nếu đúng là lỗi củaTiểu Văn thìTiểu Văn sẽ sửa
chữa. – từ lúc biết nhau tới nay, nàng ngoài giấu giếm hắn chuyện mình là nữ tử
ra thì không làm bất cứ điều gì tổn thương hắn. Cho dù chuyện này quan trọng
đối với hắn, nàng làm vậy đúng là thương tổn hắn nhưng sau đó hắn cũng làm
thương tổn nàng, hai người huề nhau rồi, không phải sao?
Tại sao hắn lại muốn tạo
nên cái cục diện giằng co này chứ?
Ánh mắt Mục Tiểu Văn rất
lạnh, không giống một năm trước luôn luôn trốn tránh, luôn luôn muốn tốt với
tất cả mọi người. Trên mặt Khinh Phong kinh ngạc hiện rõ, tiếp đó sắc mặt cũng
lạnh như băng, đứng bật lên. Sau khi cái mặt nạ ôn nhu bị vạch trần, sự tà nịnh
lạnh như băng của Khinh Phong thì ra cũng có thể khiến kẻ khác sợ hãi như vậy.
Bên môi hắn nhếch lên ý
cười, cúi người xuống, lập tức khí ép cường đại ập tới khiến cho Mục Tiểu Văn
muốn trốn biệt đi. Hắn nhẹ giọng nói bên tai Mục Tiểu Văn:
- Ngươi không sai cái gì
hết,
Hai chữ “Mục đệ” cơ hồ
dán vào lỗ tai nàng, nhiệt khí phảng phất bên tai khiến tâm Mục Tiểu Văn căng
thẳng. Hơn nữa, thấy bên cạnh có nhiều người tò mò, im lặng quan sát, Mục Tiểu
Văn vội vàng lui về phía sau, hạ giọng nói:
- Nếu Khinh huynh có thể
coi ta là Mục đệ, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nếu không thể vậy thỉnh Khinh
huynh tự trọng.
Khinh Phong như nghe thấy
một câu chuyện cười, cười khúc khích, khuôn mặt tinh khiết đỏ ửng lên, một lần
nữa cúi người tới, thì thầm:
- Bổn công tử không biết
tự trọng là thế nào, thưởng thức nữ tử cũng chỉ giới hạn trong kỹ viện, bên
cạnh hồng bai khôn khéo hiểu đời. Chẳng lẽ Mục Tiểu Văn đã quên?
- Nếu Khinh huynh hứng
thú với nữ tử kỹ viện vậy thì ánh mắt dĩ nhiên cũng bất đồng với người khác.
Như vậy xin mời Khinh huynh không nên để ý tới những hành động củaTiểu Văn nữa!
- Ánh mắt của ta bất đồng
với những người thường? Đây là ngươi đang nịnh nọt ta sao?
- Xem như vậy đi! – Mục
Tiểu Văn thoáng sửng sốt, hàm hồ nói.
- Tại sao?
Mục Tiểu Văn lại ngạc
nhiên:
- Ngươi là khách quý
đường xa mà đến, ta vốn chỉ là một tân nhân trong cung, nói về lễ tiết hẳn là
nên như thế!
Ánh mắt Khinh Phong trở
nên thâm thúy:
- Ngươi quả nhiên là
người lạnh tình, lãnh đạm ý.
- Khinh Phong công tử nói
quá lời. Sự thật vốn như vậy, sao lại có quan hệ tới chuyện lạnh tình lãnh đạm
ý?
Trong mắt Khinh Phong hiện lên sự giận dữ khó hiểu
khác người, hắn cười lạnh một tiếng rồi rời
người đi, không nói thêm gì. Mục Tiểu Văn thối lui xuống, cùng Sử Vận Nhi tránh
ra xa nhìn bọn họ tiếp tục nói chuyện đùa giỡn, sắc mặt Khinh Phong vẫn bình
thường như cũ, tựa hồ chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Cứ thế mà trôi qua, tiệc
cũng tan, Mục Tiểu Văn cũng cung nữ kia theo hoàng thượng trở về ngự thư phòng.