Ánh mắt của hắn ôn nhu
như vậy nhưng tới khi Mục Tiểu Văn nhìn chăm chú lại thì lập tức khôi phục cái
ý cười rụt rè, đứng lên đi tới phía chưởng quầy. Đức công công lấy làm kinh
hãi, nhanh chóng đuổi theo. Mục Tiểu Văn nhìn theo bóng lưng hắn, hồi tưởng lại
thứ không khí ấm áp mơ hồ khi nãy chốc chốc thất thần.
Khi nàng thu hồi tầm mắt
thì lại chạm ngay ánh mắt của Thôi Minh Vũ. Hắn ngồi bên cạnh, đối diện với cửa
sổ, thanh âm nhẹ mạn:
- Người vừa rồi là ai?
- Là một người bằng hữu
rượu thịt trước kia.
- Ngươi đã kết thúc với
Phương Mặc?
- Ừm!
- Vậy ngươi muốn ở bên
cạnh hoàng thượng?
Mục Tiểu Văn cầm lấy cái
chén, nhấp một ngụm trà rồi
- Ngươi suy nghĩ nhiều
quá. – ngón tay nàng khe khẽ gõ lên mặt bàn, tự tiếu phi tiếu. – Thôi huynh,
nhìn biểu hiện của ngươi rất khó làm cho người ta không thể không liên tưởng
này nọ. Quả thực giống như là đang ghen vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự thầm thương
mến hoàng thượng nhưng sâu trong nội tâm lại không chịu thừa nhận cho nên mới
có cái vẻ không được tự nhiên như vậy?
Thôi Minh Vũ không nói
tiếp nữa. Khi Mục Tiểu Văn nhìn lại thì hắn đã khoác lại cái vẻ bình thường,
khinh khỉnh vốn có. Chỉ là, quanh thân xuất hiện những luồng hàn ý khiến kẻ
khác nói không nên lời. Mục Tiểu Văn thức thời im miệng.
Lý Vân Thượng trở lại,
rượu và thức ăn cũng được mang lên. Rượu rõ ràng là nhẹ, thức ăn cũng là những
thứ mà nàng thích ăn. Mục Tiểu Văn kinh ngạc nhìn Lý Vân Thượng không chớp mắt
còn hắn thì thản nhiên nói:
- Sao, không thích ư?
- Không phải, rất thích.
– Mục Tiểu Văn vội vàng đáp. Hoàng đế đại nhân đích thân chọn đồ ăn sao dám
không thích chứ?! Chỉ là.. thấy là lạ. Hình như nàng đang được hắn chăm sóc thì
phải. Đặc biệt, khi hai người đồng thời vươn tay, tình cờ cùng gắp chung một
thứ thì cảm giác không tự nhiên lắm. Trên ngón tay vô danh cảm giác tồn tại của
nhẫn ngọc rất mãnh liệt, cơ hồ đốt cháy bàn tay khiến cho mặt Mục Tiểu Văn cũng
nóng rần lên.
Đánh tay qua đĩa rau,
không hiểu sao tâm trạng rối bời, gắp rớt vài lần. Sau đó phải vất vả lắm mới
gắp được một đũa nhưng khi đưa tới bên miệng thì uổng phí công sức rồi, “xoạt”
một tiếng, miếng rau rơi trên người. Nhìn vết mỡ dính trên váy, Mục Tiểu Văn
khóc không ra nước mắt.
- Hả, tiểu thư, cần phải
đổi xiêm y rồi. – Dực nhi nói.
Thế là được hồi phủ. Khi
trở về càng thêm khốn đốn bởi vì nhìn Mục Tiểu Văn một bộ dạng lôi thôi lếch
thếch càng làm nổi bật lên phong tư của Lý Vân Thượng bên cạnh. Được rồi, chỉ
là một vết dầu mỡ thôi mà, không cần quan tâm tới nó, cũng không phải tính toán
so đo cái gì cả. Nhưng vấn đề ở chỗ người bên cạnh nàng chính là Lý Vân Thượng.
Thứ ánh sáng quanh hắn phát ra khiến chói mắt, còn nàng thì u ám một mảng, sự
đối lập này sẽ bị phóng đại một cách tàn nhẫn.
Hết lần này tới lần khác
hắn đều muốn đi bên cạnh mặc dù đã mấy lần nàng cố tình tách rời đi nhưng cái
đội hình này tự nhiên khiến nàng phải đi sát với hắn. Đúng là bực bội mà.
Trở về phủ, quản gia ra
chào đón, đem hai món đồ dâng lên:
- Tiểu thư, có thư. – một
bức là của Hạ Huân vương gia, nói là muốn thực hiện lời hứ hoàng cung.
Dực nhi ngạc nhiên hỏi:
- Hạ Huân vương gia biết
gần đây tiểu thư nhãn rỗi sao?
Mục Tiểu Văn xấu hổ:
- Ta lúc nào mà chẳng
nhàn?
Dực nhi ra vẻ ý vị thâm
trường:
- Cái này không giống
nhau, cho dù trước kia tiểu thư có nhàn rỗi thì thời gian khi đó đều thuộc về
Phương công tử.
- Lại nói bậy rồi.
Lý Vân Thượng đứng bên
cạnh, đáy mắt đột nhiên sâu sắc:
- Lâu rồi không gặp vương
huynh, thật ra chúng ta có thể cùng nhau tới bái phỏng.
Mục Tiểu Văn kinh ngạc
liếc nhìn hắn, không nói tiếp mà xem món đồ còn lại. Đây là đồ do Phương Mặc
gửi tới, hé mở miếng vải gấm màu trắng bọc ngoài ra xem thử thì không thấy một
chữ nào. Mục Tiểu Văn xiết chặt mảnh gấm trắng, đi tới một hướng khác. Dực nhi
phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm rồi nhanh chóng đuổi theo. Lý Vân Thượng
muốn theo nàng nhưng lại nghĩ giờ chưa
tới lúc nên đành đứng nhìn nàng rời đi.
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Mục Tiểu Văn im lặng. Làm
sao là làm sao? Hắn tặng một mảnh gấm trắng trống trơn ý hy vọng nàng có thể
chủ động nói cái gì đó ư? Nàng còn có thể nói gì đây?
- Dực nhi, đem vậy đó trả
lại nguyên vẹn.
- Dạ!
Phủ tể tướng cách không
xa Phương phủ, lúc này nói hoàn trả thì chỉ một lát đã làm xong. Mục Tiểu Văn
thật sự hy vọng có thể chậm một chút, nếu như vậy sẽ không phải đối mặt với
hắn, sẽ không phải nghe những lời chất vấn.
Ngồi một hồi, chiếc thùng
gỗ tắm được đổ nước vào, Dực nhi cẩn thận thả cánh hoa xuống, trong phòng tràn
ngập mùi hương hoa khiến cho lòng người thư thái, thoải mái. Lại nói, phủ tể
tướng thật sự sống rất tiết kiệm, khác mấy phủ đệ trước kia là có chuẩn bị một
nhà tắm bằng ngọc trắng mà phủ tể tướng cũng chỉ giống như nhà dân thường, có
một chiếc thùng tắm tự nhiên thật lớn. Hơn nữa, trong phủ cũng êm hòa, ít thấy
những việc làm xa hoa. Cũng chẳng phải là cổ hủ này
nọ mà cái gì, chỗ nào đáng hào phóng thì hào phóng thôi.
Tóm lại, phủ tể tướng sau
một lần được thay đổi thì trở nên hợp tình hợp lý hơn. Thân có quan vị cao sang
nhưng không lấy quyền mà mưu đồ việc tư, bụng đầy học thức nhưng lúc nào cũng
nghĩ vì dâ một tể tướng như vậy còn tìm thấy ở nơi nào chứ?
Mục Tiểu Văn thoát khỏi
suy nghĩ, ngâm mình trong thùng nước, trong lớp hơi nước như sương mù, cánh hoa
trước mặt cứ như đang xuất thần ẩn dật.
Một trận tiếng bước chân
dồn dập vang lên, gián đoạn xen vào là những tiếng ngăn cản:
- … Không được, Phương
công tử, Người không thể vào được!
Phương … Phương Mặc?!
Mục Tiểu Văn nhanh chóng
xoay người, muốn đứng lên rời đi nhưng tiếng bước chân đã gần ngay ngoài cửa.
Mục Tiểu Văn hít sâu một hơi, khoát nước đứng lên. Cùng lúc đó cánh cửa lập tức
bị đẩy ra.
- Phương công tử! – Dực
nhi bước tới trước ngăn cản, tức giận kéo Phương Mặc quay lại, canh người trước
cửa. – Phương công tử, tiểu thư đang tắm! Sao người có thể tùy tiện xông vào
trong thế này chứ?!
Phương Mặc khàn khàn hạ
giọng nói gì đó, Mục Tiểu Văn nghe không rõ lắm. Nhưng thật ra trong trận ồn ào
kia, hình như có thêm vài người tới nữa. Mục Tiểu Văn vội vàng nhân cơ hội này
mặc áo cẩn thận, kéo cánh cửa rồi đi ra ngoài.
Phương Mặc, Lý Vân
Thượng, Thôi Minh Vũ, … tiếng cãi vã dừng lại, mọi người đều quay đầu nhìn về
phía nàng, trên tóc nàng hãy còn những giọt nước nhỏ giọt xuống. Mục Tiểu Văn
cảm thấy đau đầu. Nàng chuyển tầm mắt tới Phương Mặc, nhất thời không biết phải
mở miệng như thế nào.
Phương Mặc mặc một thân
hoa phục, so với mấy hôm trước gầy đi nhiều, trong mắt còn hằn lên tia máu, môi
thì khô khốc, giọng vừa ra khỏi miệng thì khàn khàn tới đáng sợ: “Tiểu Văn….” .
Nhìn thấy nhẫn ngọc trên tay nàng, ánh mắt không khỏi dừng lại, có chút nghi
hoặc.
Một tia sáng lóe qua, Mục
Tiểu Văn nghĩ tới điều gì đó, cực kỳ hoảng sợ nhưng đã không còn kịp nữa.
Phương Mặc tựa hồ theo bản năng, quay đầu nhìn Lý Vân Thượng, nhẫn ngọc đang
nằm trên ngón tay kia, dưới ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, nhè nhẹ.
Phương Mặc chỉ nhìn lướt qua thì ánh mắt lập tức ngưng trệ. Không gian trở nên
yên tĩnh đáng sợ, khi hắn ngẩng đầu một lần nữa thì đã dẫn theo một nụ cười
thảm. Không tiếng động nhưng vang vọng vô cùng.
- … Phương..! – thậm chí
Mục Tiểu Văn còn chưa kịp gọi hết tên hắn, tay vươn ra như muốn bắt lấy thứ gì
đó nhưng hắn lại lui về sau từng bước, dường như trong nháy mắt hắn đã già đi
rất nhiều, ánh mắt tuyệt vọng hạ xuống, hắn xoay người rời đi.
Cánh tay Mục Tiểu Văn vẫn
duy trì cái tư thế vươn ra muốn chạm vào hắn trong không khí. Nàng lại làm tổn
hắn thêm một lần nữa rồi.