Dực nhi thử thăm dò hỏi
chút chuyện nhưng vẫn cố nhịn xuống; Mục Tiểu Văn cũng không có tâm tư để mà
quan tâm tới này kia.
- Dực nhi, ta và Phương
Mặc… tóm lại, sau này Phương Mặc có chuyện gì thì chúng ta đều phải tận lực hỗ
trợ, giúp đỡ.
Dực nhi lấy làm kinh hãi:
- Tiểu thư, người.. người
và Phương công tử…
Mục Tiểu Văn gật đầu:
- Đúng thế! Chúng ta sẽ
không ở bên cạnh nhau nữa. Là lỗi của ta cho nên nếu như Phương Mặc nói muốn
được giúp đỡ thì chúng ta cũng không được từ chối.
Dực nhi nhìn qua không có
kinh ngạc mấy, cũng không có vẻ thương cảm, ngược lại còn lầm bầm:
- Nói vậy tiểu thư cũng
chuẩn bị quên chuyện Thạch Diêu rồi. Dựa vào cái gì…
Mục Tiểu Văn cười, nói:
- Ngươi không thay ta đau
lòng sao?
- Có gì mà phải thương
tâm chứ, hoàng thượng so với Phương công tử tốt hơn rất nhiều…
Mục Tiểu Văn tức cười:
- Ngươi thật đúng là được
voi đòi tiên mà. – nói xong, nàng lại búng một cái vào trán Dực nhi. – Đi, hôm
nay chúng ta đi dạo phố. – đã lâu không có tâm tình nhàn nhã thế này rồi, cũng
lâu lắm rồi không đi dạo kinh thành, cơ hội này để thay đổi không khí, tâm
trạng cũng tốt.
Tới nói qua tới Mộc Minh
và Vương Uyển Ngữ thì hai người liền đồng ý. Hôm qua họ cũng rất lo lắng nhưng
bị hoàng thượng ngăn trở khiến cả đêm không thấy con gái. Hôm nay thấy khí sắc
Mục Tiểu Văn khá tốt, lại còn muốn đi dạo chơi, đương nhiên họ an tâm lên
nhiều. Thay một bộ trang phục đơn giản, nghe dặn dò thêm vài câu, Mục Tiểu Văn
cùng Dực nhi rời khỏi phủ. Vừa đi được vài bước thì Lý Vân Thượng và Thôi Minh
Vũ cũng đi tới, phía sau chính là Đức công công.
- Mục công tử, cùng đi
chứ! –Lý Vân Thượng bước lại, thản nhiên nói. Hôm nay hắn thay một bộ trường
sam màu xanh nhạt, không làm giảm đi sự băng khiết đồng thời làm tăng thêm sự
thân thiết. Nhưng vẫn là tóc đen một bộc, băng cơ ngọc cốt, đúng là một mỹ nam
tử.
Mục Tiểu Văn nhớ lại cuộc
nói chuyện ngắn ngủi kia thì có điểm không được tự nhiên. Lại nhìn lúc tiến vào
phố xá đông đúc đã có đông đảo ánh mắt nữ tử bắt đầu hướng theo hắn và Thôi
Minh Vũ thì nàng do dự hỏi:
- Lý công tử thật sự muốn
đi dạo phố?
- Sao? Không thể à?
- Đương nhiên không phải.
Nếu vậy … đã thế thì cùng nhau đi nào. – cho dù đi cùng trên một con đường thì
cũng là đi những hướng khác nhau, không có lý do nào để cự tuyệt.
Trên đoạn đường đang đi,
chỉ cảm thấy so với trước còn phồn vinh hơn rất nhiều. Nhìn những khuôn mặt
tươi cười của người qua đường, nghe tiếng rao hàng trao đổi náo nhiệt quả thật
tâm tình tốt lên rất nhiều. Mấy quán hàng bên đường bày bán mấy món đồ nho nhỏ
cũng vô cùng hấp dẫn.
Mục Tiểu Văn nhìn thấy
một cửa hàng, dừng chân, đi vào. Bên trong bày không ít các vật phẩm trang sức,
trong đó có một chiếc vòng nhỏ được làm từ ngọc trắng, trông giống một chiếc
nhẫn. Hình thức đơn giản, chất liệu lại không tầm thường. Bạch ngọc ôn nhuận
dưới ánh mặt trời quang hoa lấp lánh, khi cầm ở lòng bàn tay thì da thịt cảm
nhận được thật là mềm mại. Mục Tiểu Văn cầm lên một chiếc, đeo nó vào ngón vô
danh, thoáng cái bàn tay nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Ông chủ cười nói:
- Tiểu thư thật tinh mắt!
Đây chính là tác phẩm của Vi tiếu đường ở thành Thiên Lạc, gần đây mới được du
nhập tới kinh thành. Nhẫn ngọc này có một đôi, nghe nói chỉ cần cùng người
thương trong lòng đeo nó thì đời đời kiếp kiếp mãi ở bên cạnh nhau.
Vi tiếu đường? Mục Tiểu
Văn bật cười. Đúng rồi, lúc đầu nàng chỉ thuận miệng đề cập qua nhưng tưởng
chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà Vi tiếu đường đã nhớ và chế tác được. Vi tiếu
đường, đúng là lâu lắm rồi chưa được nghe cái tên này. Vi tiếu đường vì Phương
Mặc mà tồn tại, sau đó cũng vì Lý Vân Thượng mà thiếu chút nữa bị phá hủy, bây
giờ vẫn phát triển không ngừng.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi
liếc mắt nhìn Lý Vân Thượng một cái. Nhưng Lý Vân Thượng chỉ cúi đầu, cầm lấy
một chiếc nhẫn ngọc còn lại xem xét tỉ mỉ.
Ông chủ lại ân cần hỏi
han:
- Vị công tử này muốn mua
một đôi? Bổn điếm có quy định, nếu cùng người thương trong lòng đến mua thì sẽ
có ưu tiên. Xem vị công tử này đối với vị tiểu thư đây rất có tình, tiểu điếm
cũng có tấm lòng muốn tác thành, nhất định sẽ thành thật trong giá cả, công tử
cứ yên tâm đi…
Mục Tiểu Văn dở khóc dở
cười. Chuyện này đúng là, Lý Vân Thượng và nàng chưa hề nói
một câu nào, trung gian lại còn cách bởi Thôi Minh Vũ, người chủ quán này dựa
vào đâu mà nhìn thấy hắn có tình có ý với nàng chứ?
Lý Vân Thượng từ chối cho
ý kiến, nhẹ ho một tiếng, liếc liếc mắt nhìn Mục Tiểu Văn, học theo bộ dáng của
nàng, đem nhẫn ngọc đeo vào ngón tay vô danh. Không thể phủ nhận, tay hắn so
với người hắn giống nhau, đều rất dễ nhìn. Ngón tay thon dài, trắng noãn như
phấn… Mục Tiểu Văn giấu tay đi, muốn gỡ chiếc nhẫn trong tay ra.
Chủ quán lại nói tiếp:
- Công tử thấy thế nào?
Chỉ cần hai mươi lượng …
Mục Tiểu Văn nghe thấy
vậy thì kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Hai mươi lượng?
Chủ quán, không thể tính toán như vậy chứ? – những vật phẩm trang sức mà nàng
làm ở thành Thiên Lạc có bao giờ bán đắt như vậy chứ? Coi như là bạch ngọc tốt
thì cũng không tới mức quá xa xỉ, hơn nữa chỉ có một chút xíu vậy.
Nàng kỳ kèo thêm bớt, Lý
Vân Thượng đứng một bên nhìn, không biết là tò mò hay là đang coi trò hay. Thôi
Minh Vũ cũng chớp mắt nhìn nàng, còn vẻ mặt Đức công công thì khó tin. Dực nhi
thì âm thầm giật tay áo nàng ở dưới.
Mục Tiểu Văn quay sang,
bất đắc dĩ nói:
- Dực nhi, ngươi theo ta
làm việc tại tửu lâu rồi, ngươi cũng biết là kiếm được bạc rất khó khăn. Cha ta
là người thanh liêm, ngoại trừ trước kia vì ta mà nhận chút ít tài vật thì
trong phủ chẳng có mấy thứ đáng giá. Tiết kiệm, trả giá thì có gì mà phải lo
lắng, e ngại?
Lý Vân Thượng ngẩng đầu
nhìn nàng một cái rồi nói:
- Không cần nàng
mu>Mục Tiểu Văn nghi hoặc. Không cần nàng mua? Có ý gì chứ? Nàng muốn mua
một đôi cho Dực nhi đeo cùng mình hay hay chút, chẳng lẽ còn chờ hắn tặng sao?
Suy nghĩ một lát, nàng như hiểu ra:
- Lý công tử cũng coi
trọng nhẫn ngọc này sao? Nếu vậy tặng cho ngươi vậy. Chỉ là, ta thấy nó chỉ có
cái giá hai mươi lượng. Lý công tử muốn tặng cho Nguyệt Cơ cô nương thì có thể
mua thứ tốt hơn nhiều.
Lý Vân Thượng khẽ cười,
ngữ khí không hiểu sao có chút nguy hiểm:
- Không tặng nàng.
- Nếu vậy… Thạch Lan nhất
định cũng không có quen mang thứ này.
Khẩu khí của Lý Vân
Thượng ngày càng thêm nguy hiểm:
- Cũng không tặng nàng.
Mục Tiểu Văn nhìn Thôi
Minh Vũ đứng bên cạnh hắn, vừa định nói “Thôi huynh mang cũng không hợp lắm”,
ai ngờ đối phương so với nàng còn nhanh hơn một bước, đáy mắt hoa đào nổi lên
lãnh ý. Không khí đột nhiên bị ép lại, Mục Tiểu Văn khéo léo chuyển đề tài,
nhìn chủ quán nói:
- Chủ quán, ta không đồng
ý với cái giá của ngươi, mười lăm lượng, có bán không?!
Chủ quán tỏ vẻ mặt bị làm
khó, cuối cũng vẫn là gật đầu:
- Được được được, ôi, vị
cô nương này sao mở miệng tàn nhẫn như vậy… – lẩm bẩm một tràng, ông chủ vội
vàng lấy ra một cái hộp nhỏ muốn bỏ nhẫn ngọc vào trong.
Mục Tiểu Văn vừa tháo
nhẫn ra vừa nói với Lý Vân Thượng:
- Kỳ thực chỉ cần là
ngươi tặng thì cho dù là cái gì thì các nàng đều rất thích rồi… – lời còn chưa
dứt thì chợt im bặt, trên mặt hiện lên xấu hổ. Nhẫn.. tháo không ra! Khi nãy
đeo vào tuy có hơi dùng sức nhưng sao có thể chặt như vậy chứ. Làm sao tháo ra
lại khó như vậy?
Càng cố tháo thì càng
chặt, mặt nàng cũng phát đỏ lên. Hết lần này tới lần khác chủ quán còn nói
thêm:
- Cô nương, tháo không
được thì đừng cố tháo, cứ mang cùng vị công tử đây là được rồi.
Lý Vân Thượng đem chiếc
nhẫn còn chưa luồn hết đẩy vào sâu ngón tay, trong mắt nổi lên ý cười. Cũng
tốt, không cần hắn nghĩ cách nữa, nàng cũng phải chịu thua rồi. Hắn khẽ nhăn
mày làm bộ, thản nhiên nói:
- Ta cũng tháo không
được!
Mục Tiểu Văn buồn bực, cố
kéo thêm vài cái nhưng chỉ làm cho ngón tay mình đỏ ửng lên cuối cùng đành phải
buông tha. Nhìn sắc mặt Lý Vân Thượng bình thản thanh toán bạc, tâm lý nàng
càng thêm bực bội. Với cái bộ dáng này của hắn thì nhất định là rất vừa ý rất
vui vẻ rồi nhưng bản chất là cái tính cách ẩn nhẫn lạnh lùng cho nên không nói
gì nữa. Theo hắn rời khỏi cửa hàng nọ, nàng quanh quẩn đi tới bên cạnh hắn, nhẹ
giọng nói:
- Sau khi trở về ta sẽ
tìm cách tháo nó ra.
Lý Vân Thượng vẫn “Ừ” một
tiếng nhẹ nhàng như được huấn luyện lâu năm, bất giác khiến cho Mục Tiểu Văn có
cảm giác mình phải xin lỗi.
Vốn nghĩ đã nhanh chóng
hồi phủ nhưng thấy hắn hăng hái, cao hứng quá, thâm tâm lại vì muốn xin lỗi nên
không muốn nói ra ý định, đành phải bồi cạnh hắn trên suốt đường đi. Người dân
đi chợ, trên đường các nữ tử không hề giấu ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Lý
Vân Thượng và Thôi Minh Vũ, sau đó còn dành một thứ ánh mắt tò mò cho Mục Tiểu
Văn. Ánh mắt kia thể hiện rõ ràng suy nghĩ: Này, ngươi không xinh đẹp chút nào,
sao có thể đồng hành cùng hai công tử kia chứ?
Mục Tiểu Văn thấy cùng đi
dạo phố với bọn họ đúng là sai lầm!
Đang suy nghĩ thì Dực nhi
túm ống tay áo nàng, nhẹ giọng nói “Tiểu thư” rồi đánh mắt tới một hướng.
Mục Tiểu Văn nhìn theo
ánh mắt Dực nhi, thấy một gã nam tử đang đâm đầu đi tới. Người này nàng và Dực
nhi có biết, trước kia khi nàng đóng giả nam trang kết bạn với đám con nhà giàu
chốn kinh thành thì trong lúc vô tình đã biết mặt. Khi đó nàng mới quay lại
kinh thành, tưởng rằng cuộc sống vốn có thể một lần nữa được tự do cho nên mới
giả mạo thân phận là biểu đệMụcMộc xa của Văn nương nương để có thể tận tình
chơi đùa vui vẻ. Mặc dù khoảng thời gian đó không dài nhưng vì được chơi đùa
tận hắn nên rất vui vẻ, xem như kết bạn được với không ít người. Người này
chính là một trong số đó. Không tính là bạn thân nhưng ít nhất vẫn có thể nhận
ra, vẫn có thể gật đầu chào hỏi.
Bỗng dưng đoạn thời gian
Phương Mặc chạy trên đường đi tìm nàng, tình cảnh Phương Mặc ôn nhu mà gọi nàng
về nhà bất ngờ hiện hiện trong tâm trí. Mục Tiểu Văn cứ như phản xạ có điều
kiện, khẽ cúi lưng, trầm mặc xuống.
- Mục công tử? – thanh âm
của Lý Vân Thượng vang lên. Tiếp theo là một cánh tay ôm chầm tới, đem nàng kéo
vào trong lòng, thuận thế xoay thân một vòng, hướng đến một tửu lâu gần đó, đi
thoáng qua nam tử kia.Tay trái Lý Vân Thượng ôm bả vai nàng, sau khi đi vào tửu
lâu thì lại trượt xuống bên hông, sau đó đi được vài bước mới chịu buông tay
ra. Tâm trạng hắn dâng lên một cỗ ấm áp, vui mừng khó tả, hết lần này tới lần
khác trên khuôn mặt lúc nào cũng một bộ thản nhiên, nghiêm nghị, chỉ có trên
lớp da thịt trắng nõn ẩn hiện một tầng đỏ ửng khiến cho người ta nhìn ra một
tia mánh khóe.
Được tiểu nhị dẫn tới
ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, Mục Tiểu Văn nhẹ giọng nói:
- Đa tạ ngươi!
- Không cần khách khí.
- Ngươi không hỏi ta xem
hắn là ai sao?
Lý Vân Thượng lạnh nhạt
nói:
- Không liên quan tới ta
thì hỏi hắn làm cái gì? – chính xác là từ lúc nàng trở về kinh thành thì hắn đã
cho điều tra chu toàn những người từng tiếp xúc qua với nàng, đồng thời dựa vào
trí nhớ hơn người nên toàn bộ những người đó hắn đều nhớ hết.
Mục Tiểu Văn ngốc lăng,
đúng thế, nàng gặp người nào thì có quan hệ gì với hắn chứ. Cứ như vậy, tâm lý
càng thêm tin tưởng không một chút nghi ngờ.
- Nếu vậy… sau này ngươi
không cần gọi ta là Mục công tử, ta rõ ràng là mặc nữ trang…
- Vậy gọi cái gì cho đúng đây?
- Gọi ta là Tiểu Văn được rồi.
Không khí tựa hồ ngưng
trệ vài giây, Lý Vân Thượng khẽ cười thành tiếng:
- Tiểu Văn!