Winter's Edge

Chương 16: Chương 16




Sáng hôm sau khi Molly thức dậy thì anh đã rời khỏi giường, cô nằm thảnh thơi và thỏa mãn dưới những lớp chăn, nhìn bóng nắng dần sáng hơn và gắt hơn, chờ chồng mình quay lại. Khi cô gần như thiếp vào một giấc ngủ khoan khoái thì cửa mở và Patrick trở vào, chỉ mặc chiếc quần jeans xanh bạc màu, mái tóc quăn đen vừa tắm xong vẫn nhỏ nước xuống bờ vai vạm vỡ. Mắt anh lướt qua hình ảnh cô đang nằm trên giường mình, y như thể cô thuộc về nơi đó, và vẻ hoài nghi đã thành quen thuộc tràn ngập trong đôi mắt xanh thẫm của anh.

Cô không chịu nổi ánh mắt ấy. Không nghĩ ngợi gì cô xuống khỏi giường và chạy băng qua phòng tới chỗ anh. Quàng hai cánh tay qua cổ anh, cô áp thân hình ấm áp trần trụi của mình vào anh. ”Đừng dùng ánh mắt ấy, Patrick,” cô khẩn cầu, rưng rưng nước mắt. ”Cho dù em đã làm gì, đã làm anh tổn thương như thế nào – đó cũng là trong quá khứ. Em không thể thay đổi nó, em thậm chí không nhớ được.” Đôi mắt anh miễn cưỡng giao với ánh mắt mãnh liệt của cô. ”Tất cả những gì em có thể làm là yêu anh, Patrick,” giọng cô nhỏ lại. ”Em biết rằng em vẫn luôn yêu anh. Và em chỉ mong anh có thể chấp nhận điều đó và cố gắng tin tưởng em. Một chút thôi cũng được.”

”Molly, chuyện này là vô vọng,” anh nói vẻ chán chường. Nhưng đôi tay lại đưa lên giữ lấy hai cánh tay cô, giữ cô ép sát vào anh, những ngón tay dài vuốt ve làn da cô. ”Giữa hai chúng ta có quá nhiều xung đột, chưa kể đến tôi là người thuộc thế hệ khác.”

”Anh chỉ hơn em có mười tuổi, lạy Chúa!” cô gắt lên, bực mình hết sức. ”Điều đó khó mà biến anh thành Methuselah (*) được. Nếu anh thực sự nỗ lực thì anh có thể nghĩ ra cái cớ đáng thuyết phục hơn.”

Patrick nhìn xuống cô, vuốt ve, mơn trớn. ”Và nếu tôi không muốn thì sao?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn, do dự.

Molly không dám cử động. ”Muốn gì cơ?”

”Không muốn nghĩ ra bất kỳ cái cớ nào nữa?”

Sự căng thẳng giữa hai người thật mong manh, chập chờn, và dễ vỡ đến khó tin. Cô gần như không dám thở, sợ mình sẽ phá tan cái khả năng ẩn trong câu nói của anh. Patrick cúi xuống lướt môi qua mi mắt cô, từng bên một. Nhẹ nhàng chu du qua hai gò má, rong chơi qua miệng cô, nán lại một lúc, rồi đi tiếp. Khi anh lui về thì cô đã như hóa đá, thất thần đến mức không sao cử động, không sao phản ứng được khi anh vơ lấy một chiếc áo sơ mi và rời khỏi phòng.

Anh đã hôn cô theo đủ mọi cách, ở đủ mọi chỗ trong suốt những đêm cô ở bên anh. Anh biết sử dụng miệng mình như thế nào, để khuấy động, để thỏa mãn, để đem lại khoái cảm.

Nhưng anh chưa bao giờ hôn cô bằng niềm yêu thương như vừa rồi.

Cô hoãn lại giây phút phải xuống dưới nhà lâu hết mức có thể, dùng đến tận giọt nước nóng cuối cùng mà ngôi nhà cổ có, bật radio và vừa ngân nga hát vừa nhảy múa quanh phòng. Cô không muốn bất cứ thứ gì, bất cứ tiếng động nào, bất cứ sinh vật nào, xâm phạm niềm hy vọng vừa nảy mầm đang rạo rực trong cô. Cô không muốn giáp mặt Patrick trước ánh mắt am tường của bác Ermy và Willy, và cô không muốn dọa Patrick sợ mà chạy mất.

Thế là cô mặc vào rồi thay ra đến nửa tá bộ quần áo, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo len rộng và quần jeans bạc màu, trang điểm rồi lại tẩy đi, tết bím tóc kiểu Pháp rồi lại gỡ ra. Cô dồn hết sức tập trung để xóa đi nụ cười trên mặt chỉ một giây trước khi bước vào bếp.

Cảnh tượng đập vào mắt cô đủ làm nản lòng bất cứ ai. Willy đã dậy từ sớm và đang ngồi trong góc phòng, nom xanh xao hơn so với tác động thường thấy của một đêm dài lên ông ta, và những nếp tóc màu cà rốt đã bung khỏi trật tự trên cái đầu hói. Bà Morse thì khua đám ấm, chảo và xong nồi chát chúa trong bộ dạng sưng sỉa, khiến Willy bất giác nhăn mặt.

”Có chuyện gì với mọi người thế?” Molly vui vẻ hỏi. ”Hôm nay ngày đẹp trời, nắng vàng rực rỡ. Làm sao mà...?” Cô nhận thấy bác Ermy đang khịt mũi và hắng giọng ầm ĩ và và chấm chấm đôi mắt đỏ hoe. ”Xảy ra chuyện gì vậy?” cô hạ giọng hỏi tiếp.

Bác Ermy ngẩng lên, từ đôi mắt híp đầy nước mắt toát ra một vẻ căm ghét và bất mãn. ”Cô còn hạ cố hỏi cơ đấy! Việc gì cô phải quan tâm, đùa cợt cả đêm với tên đàn ông đó trong khi ...trong khi...” bà khóc nấc lên không nói được nữa.

Molly có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng trong lúc chật vật giữ vẻ mặt dửng dưng. ”Bác đang nói về chuyện gì vậy?”

Bác Willy tiếp lời, vẻ chỉ trích nghiêm khắc in trên bộ mặt hồng hào của ông ta. ”Bác Ermy của cô đang nói đến hành vi của cô đêm qua. Cô đã để cửa phòng mở toang, cưng ạ. Khiến bọn tôi đoán ra ngay cô đã đi đâu. Ngoài ra, giường cậu ta cứ kêu kẽo kẹt.”

Mặt Molly giờ đã đỏ như gấc. Nó đã kêu cót két hầu như suốt đêm, lại còn theo nhịp điệu nữa chứ. Cũng còn nhiều âm thanh khác, nhưng chí ít bác Willy có vẻ sẽ không đề cập đến chúng. ”Tôi đã qua đêm với chồng tôi,” cô nói, có phần hơi lớn tiếng. ”Tôi không biết chuyện đó quá sốc và vô đạo đức ở điểm nào.” Cô rót một tách cà phê cho mình bằng một cử chỉ thờ ơ giả tạo. ”Chắc chắn đó không phải nguyên nhân khiến bác khóc hết nước mắt được.”

”Vào một thời khắc trong đêm đó, Molly thân yêu,” Willy trang trọng mào đầu, ”giữa lúc cô đang nô giỡn với chồng, thì Toby Pentick đã bị sát hại. Có kẻ đã cắt cổ cậu ấy.”

”Gì cơ?” Cô ngồi phịch xuống, cảm thấy mình sắp ngất. ”Không thể nào.”

”Tôi e rằng không những có thể, mà nó đã xảy ra, cô Molly,” từ chỗ đứng bên bồn rửa bà Morse xen vào. ”Cảnh sát đã đến non nửa tiếng trước và đưa Patrick đi rồi. Để hỏi han, bọn họ bảo thế.” Bà khịt mũi. ”Có vẻ như họ đã tìm thấy món đồ nào đó của cậu ấy cạnh cái xác. Thứ mà cô có thể gọi là chứng cứ gián tiếp.” Bà lắc mái tóc xám bạc. ”Và giờ chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Trong một lúc Molly không thể cử động. Như thể có một đám mây đen đã lơ lửng trên đầu tất cả bọn họ, và với sự viếng thăm của cơn giông bão, thì bất hạnh đã ập tới. Cô băng qua phòng và quàng tay ôm lấy dáng người gầy gò của bà Morse, cố dẹp yên nỗi tuyệt vọng đột ngột dâng trào đã xuyên thấu tim cô. ”Anh ấy sẽ không sao đâu, bà Morse,” cô nói, không rõ mình đang trấn an bà quản gia hay trấn an bản thân. ”Rồi bà sẽ thấy đó chỉ là một sai lầm ngớ ngẩn. Đêm qua anh ấy đã ở với tôi – không cách nào anh ấy có thể đi giết Toby được. Vì sao anh ấy phải làm chuyện như vậy chứ?”

”Vì ghen tuông chứ sao,” từ chỗ ngồi trong góc Willy khẳng định chắc nịch. ”Cô đã khiến cho cậu ta phát điên vì ghen. Ai nấy đều biết cả.”

”Còn ông đã đảm bảo cho cảnh sát cũng phát hiện ra chuyện đó, có phải không?” Bà Morse quay phắt sang ông ta. ”Đồ nham hiểm, đồ ăn bám nát rượu, sẵn sàng đâm sau lưng người ta khi cậu ấy lơ là.”

”Coi kìa, bà Morse thân mến, tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình thôi mà,” Willy nhã nhặn phản đối, không nao núng trước đòn tấn công của bà. Ông ta đứng dậy. ”Hình như hôm nay bà không được khỏe. Chuyện này đã làm bà suy sụp – sao bà không nghỉ ngơi đến hết ngày đi?”

”Nếu có mệt tôi cũng chẳng cần đến loại như ông cho ý kiến!” Bà Morse vặc lại, quay sang Molly. ”Thực tình là, tôi đã nghĩ tới chuyện bảo ông Ben đưa tôi về nhà sau bữa trưa. Sự việc này làm tôi khổ tâm quá – đầu óc rối tung hết cả. Cô có thể xoay sở được không?”

”Tất nhiên là được,” cô nhẹ nhàng đáp, tạm lắng những nghi ngờ của mình. ”Bà cứ đi khi nào muốn, khi nào Patrick về tôi sẽ báo ngay cho bà.”

”Cô sẽ phải chờ khá lâu đấy,” Willy nhận xét với vẻ tự mãn, và sém chút nữa Molly đã quăng một cái xoong vào mặt lão. May thay không có cái nào nằm trong tầm tay cô, nên cô phải bằng lòng với việc trừng mắt nhìn lão muốn tóe lửa.

”Willy và ta cũng định lên đường trong chiều nay,” bà Ermy nói to bằng giọng sụt sịt. ”Một chuyến du lịch ngắn cùng bạn bè tới Sturbridges sẽ làm đầu óc chúng ta khuây khỏa sau việc đáng buồn này. Hai ngày nữa bọn ta sẽ về. Tất nhiên trừ phi cháu sợ ở nhà một mình?” bà ta bóng gió đầy ẩn ý.

”Cháu sẽ không ở một mình,” Molly đáp trả dứt khoát. ”Chồng cháu sẽ ở đây.”

”Đương nhiên rồi,” Willy nói bằng giọng mượt như nhung. ”Cô có thể đi cùng bọn ta, nếu cô muốn. Mặc dù ta không nghĩ nó thực sự hợp với cô –chẳng có người nào dưới năm mươi tuổi và mọi hoạt động của bọn ta đều gói gọn trong chơi bài bridge. Một bữa tiệc chán ngắt đối với người trẻ trung xuân sắc như cô. Ta dám chắc nếu Patrick không về nhà thì cô sẽ tìm ra cách khác để tự an ủi bản thân. Xét cho cùng, trong thị trấn còn ối đàn ông trai tráng. Ta tin rằng tất cả đều là bạn cũ của cô.”

”Tôi sẽ ổn thôi, cảm ơn ông,” Molly lạnh lùng trả lời, rót một tách cà phê bằng bàn tay run run. ”Sao hai người không đi cho sớm ngay khi chuẩn bị xong? Tôi muốn có thời gian yên tĩnh trong ngôi nhà của mình.”

”Đồ khốn vô ơn,” Ermy lẩm bẩm đầy ác ý, cao ngạo ưỡn thẳng thân hình ăn vận cầu kỳ. ”Tôi cần ra khỏi cái nơi bạc bẽo này và tất cả những con người bạc bẽo trong đó.” Bà ta dừng lại và quay sang Molly. ”Và cô đã quyết định lôi Patrick lên giường từ khi nào vậy?” bà ta lạnh nhạt hỏi.

Molly trừng trừng nhìn bà ta. Cô nhận ra Ermintrude luôn làm cô thấy sợ. Song không biết từ thời điểm nào trong mấy ngày vừa qua, bà ta đã mất uy lực ấy đối với cô. ”Từ khi tôi mười sáu tuổi,” cô bình thản đáp, quay lưng đi.

”Cô đúng là đứa con gái vô ơn, vừa hư hỏng vừa mưu mô,” Ermy hằm hè. ”Khi tôi nghĩ mình đã mất bao năm tháng quý giá của cuộc đời để chỉ bảo cô, khuyên nhủ cô, cố dạy cô một chút về nhân tình thế thái...”

”Bà đã làm rất tốt, bà và Lisa,” Molly đáp, nhìn qua cửa sổ bếp. Ngày có vẻ đang ấm dần lên, thảm cỏ úa trong mùa đông đã lấp ló sắc xanh. Không phải là ngày để một người đàn ông trẻ tuổi nằm xuống. Không phải ngày để chồng cô bị tống giam. Cô quay lại với những người được gọi là họ hàng của mình. ”Đã quá muộn để thay đổi quá khứ. Khi nào bà trở về từ chuyến du lịch tôi nghĩ tốt hơn bà hãy bắt đầu lên kế hoạch tìm một chỗ ở khác. Tôi thấy từ lâu nay hai vị đã thấy chán vì ở đây quá lâu rồi. Bà và ông Willy.”

”Nghe đây, ranh con hỗn xược!” Bác Ermy hầm hầm tiến về phía Molly, túm lấy cổ tay cô mạnh đến nỗi tưởng gãy xương. Theo phản xạ tự nhiên Molly đá vào ống quyển bà ta, khiến Ermy phải thối lui, tuôn ra một loạt lời chửi rủa. Một số câu còn khá hay, và Molly thấy tiếc vì mình không nhớ được để sau này dùng đến. Willy vội vã kéo chị họ mình ra khỏi bếp, khuyên can bà ta bằng những lời Molly không nghe thấy mà cũng chẳng thể hình dung được. Khi bọn họ tới chân cầu thang thì bà ta đã xẹp xuống, và tiếng thì thào của bọn họ hầu như không nghe rõ.

”Bọn họ đang mưu đồ trò quỷ gì không biết?” Bà Morse thắc mắc. ”Nếu tôi là cô tôi sẽ để mắt canh chừng cho đến khi bọn họ đi. Cô có thể phát hiện món đồ bạc quý giá nhất đã ra đi theo bọn họ nếu cô không cẩn thận.”

”Bà đừng lo, tôi không tin bác Ermy một chút nào. Với Willy cũng không hơn gì.” Molly quay sang bà Morse. ”Sao bà không về nhà luôn bây giờ đi? Những người ở đây có thể tự lo bữa trưa cho mình – chẳng có lí do gì để bà phải chờ để phục vụ bọn họ. Tôi định gọi cho phía cảnh sát rồi ra ngoài cưỡi ngựa. Sau mấy phút với hai con người kia tôi cảm thấy mình cần chút không khí trong lành.”

Bà Morse gật đầu vẻ am hiểu. ”Tôi biết cô cảm thấy thế nào. Cô chắc mình sẽ không sợ ở đây một mình chứ?”

”Chắc chắn,” Molly nói dối, nở nụ cười can đảm. Xét cho cùng, có còn ai ở lại để mà hại cô chứ.

Cô ở bên ngoài vài giờ đồng hồ trên lưng Fountain, con ngựa già khôn ngoan nhất trong tàu ngựa. Cảnh sát đã từ chối tiết lộ bất cứ thông tin nào, về Toby cũng như Patrick, và trong cơn thịnh nộ Molly đã cúp máy cái rầm với gã trung úy Stroup bất hợp tác.

Kì lạ thay, dường như họ không ham hố truy hỏi ký ức trống trơn của cô nữa. Có thể bọn họ đã có câu trả lời, cô nghĩ, mất bình tĩnh. Cô cần một chuyến cưỡi ngựa để xua đi phần nào nỗi thất vọng bất lực đang nhấn chìm mình, và cô không muốn sự bầu bạn của những người họ hàng đáng ghét thêm bất cứ giây phút nào. Trận chiến nhỏ vừa rồi với bác Ermy là giọt nước cuối cùng.

Tiết trời hôm đó tuyệt đẹp, cho thấy cơn bão đã khuấy đảo trong tim cô là không có căn cứ. Không khí mùa xuân mát lành đã làm hết sức để thuyết phục cô rằng thế gian vẫn thái bình. Cây cối đang đâm chồi, hoa thủy tiên và hoa nghệ tây, hương mùa xuân dễ chịu của đất ướt và ẩm làm say lòng người, và cô cầu trời khi mình quay về ngôi nhà cổ bằng đá thì Ermy và Willy đã đi khỏi và Patrick đã trở về.

Lẽ ra Molly nên biết hy vọng vào vế thứ hai là quá nhiều. Ngôi nhà hoàn toàn im ắng khi cô nhấc từng bước chậm chạp đi qua dãy chuồng ngựa hướng về cửa bếp. Giác quan thứ sáu của cô, khá là kém cỏi, lại đang làm việc quá giờ, và cô có một linh cảm không thể lay chuyển là có một điều rất tồi tệ đang đợi cô bên trong những hành lang lát đá của Winter’s Edge.

Cô mở cửa ra chiều rất dũng cảm. ”Có ai ở nhà không?” cô gọi to, nghĩ đến cũng ngày này cách đây một tuần cô mới chân ướt chân ráo bước vào ngôi nhà này. Không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy lại xảy ra bao nhiêu chuyện.

Chậm chạp, can đảm, cẩn trọng, Molly đi qua từng phòng trong ngôi nhà, đi đến đâu lớn tiếng thông báo đến đấy. Đến lúc tới căn phòng áp mái đáng lý ra cô phải mãn nguyện vì ngôi nhà trừ Beastie đang ngủ ngon lành ra thì vắng tanh, ấy vậy mà cô không sao rũ được cảm giác hốt hoảng, về một thảm họa lẩn khuất.

Thậm chí cô không có thời gian nghĩ về cái chết của Toby. Nó như mang cảm giác hư ảo – cái ánh mãnh liệt ấy trong mắt anh ta đột nhiên vụt tắt. Cô cũng muốn đau buồn tiếc thương, nhưng tất cả những suy nghĩ của cô đều hướng về Patrick.

Cô trở xuống dưới nhà, quyết tâm tỏ ra biết lí lẽ một cách bình tĩnh khi cô đi khóa hết mọi cửa đi và cửa sổ, vừa làm vừa huýt sáo không theo giai điệu. Cô khóa cửa để phòng ngừa cái gì, cô không biết và không muốn ráng sức hình dung – không có nó thì cô cũng đã thừa chuyện để lo lắng rồi. Mặt trời đang xuống thấp dần nơi chân trời, trong những góc nhà sạch tinh tươm đã nhuốm dần một thứ bóng tối kì quái.

Cô xăm xăm bước vào bếp và pha một ấm cà phê. Năm giờ ba mươi. Cô nhặt mấy tờ báo nằm lăn lóc, chộp lấy một đĩa bánh nướng nhà làm rồi quay lại phòng khách để được gần người bạn bốn chân đang say ngủ của mình.

Có người đã ủ sẵn lửa, cô liền khơi lên, bất chấp không khí ấm áp của buổi chiều muộn do ánh nắng chiếu qua những khung cửa sổ chia lưới. Cô cần tất cả sự vui vẻ và ấm cúng mà mình có thể tạo ra. Có kẻ đã giết Toby Pentick, và người mà cô biết không thể làm điều đó lại là người duy nhất bị bắt giam. Kẻ nào đã giết Toby cũng rất có khả năng là kẻ đang tìm cách giết cô. Và cô đang ngồi đây, một mình trong nhà, làm một mục tiêu ngon xơi. Đó hoàn toàn không phải là một ý nghĩ ấm lòng.

Bà Morse bảo người ta đã tìm thấy chứng cớ buộc tội bên xác Toby. Không hiểu sao tâm trí cô quay trở lại với chiếc khăn tay vẫn cất kín trong chiếc bàn đầu giường. Chiếc khăn thêu những chữ cái đầu tên của Patrick lốm đốm những vết màu gỉ sắt bí ẩn. Và cô nhận ra một đoạn ký ức ngắn đang ào ạt ùa về trong cảm giác kinh hoàng tột độ. Chiếc khăn tay không phải một biểu tượng tình yêu xa xưa. Cô đã thấy nó bị nắm chặt trong bàn tay người cha bị sát hại của cô. Và trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng cô đã giấu nó khỏi con mắt soi mói của cảnh sát. Chứng cớ buộc tội, não bộ cô lặp lại.

Trong cơn thôi thúc cô không hiểu làm thế nào mình đã chạy trở lên phòng gác mái, tới chỗ những đồ đạc phủ vải thâm u. Chiếc khăn vẫn ở đúng chỗ cô đã để, trong ngăn kéo chiếc tủ bàn xấu xí. Cô nhìn chằm chằm những vết màu cam nom như vết máu khô một cách đăm chiêu, kí ức xa xăm cứ ở ngoài tầm với đầy trêu ngươi.

Molly lê bước trở lại phòng khách và lò sưởi, mảnh khăn buộc tội nằm trong tay. Cô gieo mình xuống ghế, nhìn trân trân về phía trước. Bên cạnh cô Beastie đang ngáy đều đều, kêu khụt khịt ầm ĩ trong giấc ngủ, khiến cho cô trấn tĩnh lại. Nếu cô nghi ngờ Patrick, cô đã bỏ sót điều gì? Cô lại cầm tờ báo lên, quyết tâm không nghĩ về chuyện này nữa.

Trò chơi ô chữ tỏ ra gần như hết sức dễ dàng, tách cà phê không hề có tác động tỉnh táo thường khi, và hơi ấm từ lò sưởi làm cô bỗng thấy buồn ngủ. Và cô ngủ thiếp đi giữa những manh mối luẩn quẩn trong đầu, tay nắm chặt chiếc khăn.

(*) Trong kinh thánh Methuselah là người sống thọ nhất thế gian và giữ mãi vẻ thanh xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.