Winter's Edge

Chương 17: Chương 17




Đó là một dạng giấc mơ ngắn kì cục, ngay từ lúc bắt đầu. Nó quá logic, quá quen thuộc để là sự viễn tưởng. Ấy thế nhưng cảnh mở đầu lại vui vẻ và cách nào đó đáng sợ như hầu hết giấc mơ thường có.

Đó là ngày cưới của cô. Cô mặc chiếc váy dạng mắt lưới viền đăng ten buông rủ từ bờ vai xuống. Chiếc khăn voan kiểu cổ điển choàng duyên dáng trên mái tóc. Đôi mắt xanh lam trông nghiêng lấp lánh những giọt lệ giận dữ trong khi bác Ermy và Lisa Canning lăng xăng xung quanh cô, gây nên những tiếng ồn ào náo nhiệt và gay gắt.

”Trông cô hết sức đáng yêu, cưng ạ,” Lisa ngâm nga như hát, sắp lại chiếc khăn voan choàng quanh đôi vai cô. ”Tôi dám chắc Pat sẽ vui mừng đến kinh ngạc cho xem.”

Cô dâu cảm thấy nhói lên niềm oán giận, một cảm xúc cô che giấu khá tốt. Rốt cuộc, cô đã thắng, phải không nào? Anh đã cưới cô, cho dù vì lí do gì. Anh đã không đợi được Lisa li dị ông chồng già cao quý của chị ta.

”Trời đất, Molly, tươi cười lên!” Bác Ermy bực mình ra lệnh. ”Không người ta sẽ cho rằng cháu sắp đến đám tang của mình chứ không phải đám cưới. Không phải là tất cả chúng tôi không biết cháu yêu cậu ta, và từ lúc cháu còn là một học sinh. Ta chỉ băn khoăn không biết cháu đã làm thế nào để chài được cậu ta.”

”Tôi cũng đang thắc mắc điều đó,” Lisa uể oải lẩm bẩm, mân mê bó hoa phong lan màu vàng hái từ nhà kính trồng hoa đủ loại mà cô ta và bà Ermy đã chọn cho Molly. Hai người đã muốn chọn chiếc váy cưới là một tác phẩm nom cực kì lòe xòe mà bọn họ rất vừa mắt, nhưng trong chuyện này Molly đã nổi cơn bướng bỉnh kì lạ. Cô đã lấy chiếc xe tải nhỏ của mình đi mua sắm cả ngày, trở về với một chiếc váy đơn giản lỗi thời hiện cô đang mặc, và chiến thắng nhỏ nhoi ấy cho cô sự tự tin khi nhìn gương mặt tái nhợt, lo lắng của mình trong chiếc gương của căn phòng tuyền hai màu hồng và trắng của mình.

”Cô không nghĩ anh ấy yêu cô phải không?” Lisa nghiêng lại gần hơn. Và trước vẻ mặt tự tố giác của cô dâu, Lisa cười lớn. ”Ôi, cô nàng tội nghiệp, đúng là vậy rồi! Anh ấy có nói thẳng với cô không?”

”Không,” Molly thì thầm, không có ý định tiết lộ với người đàn bà này. Cô đã tin tưởng, đã cầm chắc một điều trong sâu thẳm trái tim, là bên dưới vẻ ngoài thân thiện anh thực sự để ý đến cô. Rằng không phải anh chỉ vừa mới nhận ra điều đó. Bằng không tại sao anh lại cầu hôn cô chứ? Tiền bạc không quan trọng đến thế - dù sao cô cũng sẽ để lại hết cho anh, và anh biết rõ điều đó.

”Tất nhiên là anh ấy không nói rồi!” Lisa nói với vẻ hân hoan ngấm ngầm. ”Là bởi vì, anh ấy yêu tôi, cưng ạ. Nhưng cô thấy đấy – chúa biết rằng chúng tôi đã cố giữ kín mối quan hệ của mình, nhưng tin tức lan nhanh như gió ấy. Mới tối qua thôi anh ấy đã khẩn cầu tôi bỏ trốn cùng anh ấy, để chặn đứng trò lừa bịp tồi tệ này. Chính là từ của anh ấy đấy – ’trò lừa bịp tồi tệ.’ ” Lisa đang nói dối, nhưng làm sao con nhỏ biết được đó chỉ là sự thôi thúc của một tâm hồn đang ghen tuông đến mờ mắt? Con bé tin sái cổ.

”Anh ấy không cần phải làm thế,” Molly sầm mặt nói, trong lòng dâng lên nỗi buồn rầu. ”Anh ấy chỉ cần đến nói với tôi và chúng tôi sẽ chấm dứt ngay lập tức.”

”Khi mà khách khứa đã có mặt đông đủ trong nhà thờ hay sao?” Lisa nhướng một bên mày tỉa tót tinh tế. ”Pat không thích gây ra chuyện ầm ĩ, cưng ạ. Nếu cô muốn tôi có thể mách cho cô vài điểm Pat thích ở một người phụ nữ. Đằng nào cô cũng sắp làm vợ anh ấy. Một vài bí mật nho nhỏ về sở thích giường chiếu của Pat chắc sẽ giúp ích cho tình trạng khá bi đát của cô, em gái ạ.” Nụ cười của chị ta như của loài mèo. ”Không, anh ấy sẽ không rút lại ý định đâu. Tối qua do rượu vào cộng với lòng cuồng nhiệt mới khiến cho anh ấy đề xuất ý kiến như vậy. Anh ấy rất cần tiền của cô. Winter’s Edge có ý nghĩa với anh ấy hơn bất cứ người đàn bà nào.” Giọng Lisa điểm một chút chua chát, và cô dâu cảm thấy mối hận của mình được trút bớt một phần. Chí ít Patrick cũng chẳng yêu chị ta đến mức sâu sắc.

Bác Ermy đã giữ im lặng một cách kì lạ trong suốt quãng thời gian vừa rồi, quan sát cảnh tượng bằng đôi mắt nhỏ sắc sảo. Nhưng thường lệ bà ta ăn vận rất ư diêm dúa, trong bộ đầm dài chấm gót màu xanh lơ với chiếc khăn xếp và đánh phấn mắt cùng màu. Trên bộ ngực đồ sộ gắn một chùm hoa dành dành – mùi hoa át cả hương thơm nhẹ nhàng từ bó hoa của Molly và khiến cô hơi nôn nao.

”Trước khi bước vào đêm tân hôn, tôi cảm thấy phải cảnh báo cô,” Lisa tiếp tục, cặp môi mọng tô son đỏ thẫm cong lên nổi bật trên màu da rám nắng nhân tạo. Xu hướng tình dục của anh ấy...nói thế nào nhỉ, những phút mê cuồng... nó có thể dọa chết khiếp một cô gái trẻ nếu cô ta không được báo trước –”

”Đủ rồi!” Molly đột ngột hét lên, giận dữ. ”Tôi đi đây.” Cô chộp lấy bó hoa và hướng ra cửa. ”Tôi sẽ kết hôn trong trong chưa đầy một giờ nữa,” cô lạnh lùng bảo bọn họ, thấy hả dạ khi nhắc nhở Lisa. ”Cô dâu mà đến muộn thì sẽ không tốt.”

”Nhưng xe limousine còn chưa đến,” bác Ermy phản đối.

”Tôi sẽ tự lái xe,” cô trả lời với vẻ bình thản lạnh lẽo, nhận ra đằng sau vẻ quan tâm âu yếm của bọn họ là lòng căm ghét. Làm sao trước đây cô không thấy điều đó nhỉ. ”Các người có thể đi chiếc limousine.”

”Thế Pat sẽ nghĩ sao về vụ nổi loạn này?” Lisa giả đò nhân nghĩa hỏi. ”Cô cũng biết là anh ấy ghét những sự việc thay đổi vào phút cuối cùng.”

”Pat,” cô thong thả nói, ”có thể cút xuống địa ngục cho rồi.”

Gió mạnh thổi tung tóc Molly khi cô phóng xe tới nhà thờ, lái vượt tốc độ trong khoảng ba mươi dặm. Cô đã gỡ khăn choàng và nhét nó ra sau ghế cùng với bó hoa. Cô hết sức giữ gìn để không khóc – lớp trang điểm trên mặt cô mất nửa tiếng đồng hồ mới hoàn thành và cô không định vì anh ta mà làm hỏng nó. ”Đồ khốn,” cô nói to, thưởng thức âm thanh của từ đó. ”Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn!” cô hét lên với bầu trời xanh ngắt. Thì ra đêm trước ngày cưới anh ta đã ở cùng người đàn bà khác? Và cô có quyền gì mà trách móc đây? Anh đã không hứa hẹn điều gì với cô, kể cả một lời trìu mến khi anh bất ngờ đưa ra lời cầu hôn. Còn cô đã nhảy cẫng lên sung sướng, vì trong bẩy năm qua anh là điều duy nhất có ý nghĩa trong cuộc đời cô. Cho dù giữa họ đã xảy ra căng thẳng từ lúc ông Jared qua đời và những điều khoản của bản di chúc được công bố, cô đã hy vọng, cô đã cầu nguyện, rằng chí ít lòng yêu mến khoan dung của anh đối với cô vẫn duy trì. Và rằng tình yêu của cô đối với anh sẽ đủ để nâng đỡ cô.

”Quá lắm rồi,” Molly gằn giọng, lao đi trên những con đường trải đá dăm nhiều vết lún. ”Quá lắm rồi.”

Cô trải qua lễ cưới của mình trong tình trạng mụ mẫm. Lisa Canning đứng bên cạnh cô, cặp mắt long lanh kín đáo cụp xuống, chỉ có nụ cười tủm tỉm thấp thoáng trên đôi môi mọng chứng tỏ chị ta rất hài lòng trong hoàn cảnh ngột ngạt này.

Bác Ermy nước mắt ngắn dài, hôn lên gương mặt lạnh giá của cô. ”Molly, cháu yêu, cháu thật là một cô dâu xinh đẹp. Ai mà ngờ cháu lại có bản lĩnh để làm được điều đó chứ? Gắng tươi cười lên cháu.” Kèm theo lời động viên là một cái véo mạnh, và cô gần như không kìm được tiếng la nhỏ. Bác Ermy thích ban phát những cái cấu véo đau điếng trước hành vi không hợp khuôn phép.

Và thế là cô tỏ ra rạng rỡ hết mức. Tiệc cưới là một đại yến, với cô dâu khiêu vũ và lả lơi nói cười và hôn tất cả khách khứa có mặt. Trừ chồng mình ra. Với chồng Molly thậm chí còn phô trương hơn, hớn hở hơn, tìm mọi cách che giấu ngón đòn chí mạng Lisa đã giáng cho cô. Đôi mắt xanh thẫm của anh dõi theo cô, vẻ hồ nghi dần trở thành sự tức giận ngày một dâng cao theo từng giờ đồng hồ trôi qua, cho đến khi, tới lúc ra về, anh đã lớn tiếng quát cô dâu tính khí trẻ con của mình.

Cô ném trả lại Patrick một câu gì đó rất tục tĩu và cay nghiệt rồi lao ra khỏi sảnh. Cô lên chiếc xe thể thao màu đỏ tươi của mình và lái về Winter’s Edge, bỏ lại người chồng ngùn ngụt lửa giận. Một cơ hội hoàn hảo cho Lisa Canning.

Đêm ấy dường như dài vô tận. Molly ngồi chờ Patrick trên chiếc giường lớn êm ái phủ những lớp ga hồng bằng sa tanh trong phòng mình, trên người mặc chiếc áo ngủ cô dâu bằng vải sa mỏng tha thướt được cô chuẩn bị hết sức cẩn thận. Chiếc áo làm cô ngứa ngáy. Và cô nhẩm đi nhẩm lại những điều dự định nói với anh. Làm cách nào để cô chuộc lại lỗi lầm đã làm anh bẽ mặt trước bao nhiêu người. Làm cách nào để họ có thể nằm đó và nói về hôn lễ của hai người, và làm cho đối phương hiểu họ có ý nghĩa như thế nào đối với người kia. Những điều lẽ ra họ nên nói trước đám cưới, nhưng cô lại sợ làm thế sẽ dọa anh chạy mất.

Nhiều giờ trôi qua, Patrick vẫn chưa thấy đến. Rồi cô kê ra những điều sẽ nói với anh, hỏi anh đã ở đâu, tại sao anh bỏ mặc cô lâu như thế. Và rồi họ sẽ tha thứ cho nhau và ân ái trên chiếc giường mềm mại, vô cùng thanh nhã được chính tay Lisa chọn này, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Cuối cùng trời cũng sáng, Patrick đã không thèm đến chỗ cô dâu trong trắng và ngốc nghếch của anh. Cơn giận nhen nhóm trong Molly tăng dần rồi cô đặc lại, do tổn thương trước sự hắt hủi của anh và tủi nhục vì bị bỏ rơi trong đêm tân hôn. Cô đã giữ mình cho anh, bởi sẽ không còn người đàn ông nào khác quan tâm lo lắng cho cô; cô đã chờ đợi đến ngày Patrick muốn cô. Nhưng anh không hề muốn.

Từ đêm đó cô khóa chặt cửa phòng mình để ngăn chặn anh. Một cánh cửa khóa mà anh dường như không để ý, nói gì đến để tâm. Sự ấm áp và thân thiết đã có giữa hai người trước đám cưới đã biến mất và thay vào đấy là lòng căm hờn uất ức không thể nguôi ngoai. Điều đó rất gần với tình yêu.

Cho đến một đêm nọ cô đã quá sức chịu đựng. Cô là người lạ trong chính ngôi nhà của mình – hình như Patrick thấy khó chịu trước sự hiện diện của cô, còn những người khác coi cô là một con bé hỗn hào ích kỉ. Trừ một người trong bọn họ, một người là bạn cô.

Rồi giấc mơ trở nên đầy nguy hiểm, Molly ngọ nguậy trong ghế, cố sức tỉnh giấc. Cô không thích điều này. Cô không muốn nhớ, không muốn hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tiếp theo. Nhưng giấc mơ vẫn tiếp diễn.

Đó là người bạn duy nhất cô có thể dốc bầu tâm sự. Nhưng hình dáng người đó lại tối tăm và không rõ nét; ngay giọng nói cũng như từ xa xôi vẳng đến, bảo cô hãy rời bỏ Patrick, bỏ trốn đến nơi nào không ai có thể tìm ra cô. Nếu cô đi với cha cô, mang theo tiền bạc của mình, người đó sẽ lo liệu để Patrick không bao giờ lợi dụng cô được nữa.

Molly cố nhìn rõ người đó qua những lớp sương mù, nhưng bất lực...cho đến cái đêm ông già Fred Canning cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng vì bệnh ung thư, và người bạn đó cho cô biết Patrick sắp sửa ly dị cô.

Cô đi cùng ông ta ra khu chuồng ngựa nằm xa ngôi nhà, nơi Patrick nhốt bầy ngựa giống, và trong tâm trạng khiếp hãi đến tê liệt cô quan sát ông ta phóng hỏa đốt nơi ấy sau khi đánh ngất ông Ben tội nghiệp và để mặc ông cụ nằm trên vũng máu.

”Ông làm gì vậy?” Cô hét vào mặt ông ta. ”Ông đã bảo sẽ giúp tôi rời khỏi đây cơ mà!”

”Cô sắp rời khỏi đây rồi, Molly thân mến. Cô sắp rời khỏi đây mãi mãi, trong ngọn lửa kia.” Ông ta bắt đầu kéo xềnh xệch cô đang vừa la hét vừa giẫy đạp về phía quang cảnh ghê rợn ấy, hơi lửa táp vào mặt họ, và không hiểu lúc nãy ông ta đã cho thứ gì vào đồ uống của Molly mà cô không thể chống chọi được ông ta.

Và rồi, trước khi ông ta có thể đẩy thân hình vật lộn trong bất lực của cô vào giàn thiêu đó, họ bỗng nghe thấy những tiếng la hét ngay sát bên tai, cùng với tiếng gầm gào trầm thấp của ngọn lửa. Ông ta chửi thề, bàn tay nới lỏng trong thoáng chốc, Molly liền vùng ra và bỏ chạy, một cách mù quáng, điên loạn, xuyên qua khu rừng mà không ai rành bằng cô, quay về ngôi nhà vắng. Cô vơ vội mấy bộ quần áo, lấy toàn bộ tiền dự trữ Patrick cất trong chiếc hộp nhỏ, trèo vào xe của mình, lái xe không ngừng suốt đêm cho đến sáng, nỗi kinh hoàng của cô chống trả lại tác động của những viên thuốc ngủ ông ta đã chuốc cho cô. Khi tới tiểu bang New York cô thuê một phòng nghỉ ọp ẹp và ngủ một mạch tám tiếng đồng hồ.

Ông ta đang ở trong phòng. Nếu Molly mở mắt thì bóng tối sẽ tan đi và cô sẽ thấy người đàn ông bộc lộ rõ ràng ý định muốn giết cô. Tuy nhiên, cô nhanh trí nghĩ, nếu cô cứ nhắm mắt có lẽ ông ta sẽ biến mất và cô sẽ an toàn. Nhìn chung đó là cả một vấn đề, nhưng với lòng can đảm mới khơi dậy được cô liền từ từ mở mắt và nhìn chằm chằm vào chiếc khăn nhăn nhúm trong tay. Với những vết bẩn màu cam đã khô. Molly ngước mắt lên.

”Chào bác Willy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.