Winter's Edge

Chương 18: Chương 18




”Có vẻ cô không ngạc nhiên lắm khi thấy tôi,” lão ta nói, Molly cựa mình trong ghế, nhất quyết không để lộ dù chỉ một giây nỗi khiếp đảm lão gieo vào trong cô. Đến giờ cô đã nhớ ra tất cả, và cô thiết tha ao ước mình đừng nhớ ra.

”Ồ, Molly.” Lão ta tiến vào phòng, và một lần nữa cô cảm giác được sự hung ác lởn vởn trên gương mặt đỏ hồng phúng phính của lão, sự hung ác cô đã không chịu nhận ra trong một tuần trống trơn ký ức đầy may mắn vừa rồi. ”Tôi đã bảo cô từ trước là cô chưa bao giờ có khiếu diễn xuất mà. Chắc cô đã tìm lại được trí nhớ rồi.”

”Phải.” Tiếng cô cất lên khàn khàn khó nghe, cô vội vàng đằng hắng cho thông họng.

Beastie ngáy rền bên cạnh cô, Molly liền lẳng lặng giật vòng cổ của nó. ”Vô ích thôi cưng” giọng Willy mượt như nhung, bàn tay run run của lão khẽ vuốt qua mớ tóc màu cà rốt. ”Nó đã bị đánh thuốc mê. Tôi đã quyết định không cho nó phá đám những kế hoạch của tôi tối nay – cô biết đấy, nó rất yêu quý cô.”

”Thế những kế hoạch của ông chính xác là gì?” Molly hỏi một cách bình tĩnh đến gần như bất thường. Cô đã gặp phải quá nhiều chuyện trong mấy ngày qua, mấy tuần vừa qua. Tất cả những gì cô có thể làm là níu chặt lấy sự thanh bình giả tạo quanh cô, quan sát lão ta trong lúc điên cuồng nghĩ kế thoát thân.

”Coi kìa, Molly, tôi biết chắc cô có thể hình dung ra.” Lão tự ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô và vắt chéo hai chân, tự nhiên và tao nhã. ”Tôi buộc lòng phải giết cô.” Lão thở dài. ”Tôi nghĩ tôi nên cho cô biết là điều đó làm tôi rất đau lòng, nhưng thành thực mà nói, nó chẳng khiến tôi bận tâm mảy may. Cô y như cái nhọt ở mông từ hồi Jared đem cô về nhà, và vị trí vững vàng của cô làm người ta khó chịu hết sức.”

”Tại sao ông muốn giết tôi?”

”Vì một lí do xưa như trái đất, cưng. Là tiền. Cô có vô khối, tôi thì muốn nó. Khá là đơn giản.” Đây là lần duy nhất người đàn ông này tỏ ra tỉnh táo, và nó tạo ra một sự cuốn hút lạnh gáy.

”Tiền của tôi sẽ thuộc về Patrick nếu tôi chết.” Giọng Molly không giấu được vẻ tuyệt vọng. Cô khỏe mạnh, nhưng bác Willy, bất chấp sự rệu rã do rượu, đã từng chế ngự được cô trước đây, cái đêm chuồng ngựa bị cháy, và chắc chắn lão ta có thể làm thế lần nữa.

”Quả vậy. Nhưng trong trường hợp thằng đó không bị buộc tội giết người cơ. Và xem chừng mọi việc sẽ diễn ra theo hướng ấy. Tôi đã định đạo diễn nó thành vở kịch ba phần, y như câu nói trong môn bóng chày. Cô, cha cô và Toby. Nhưng chắc là tôi phải dàn xếp một vụ tự tử cho cô.”

”Ông đã giết cha tôi,” Molly nói thẳng.

Willy gật đầu hết sức hiền hòa. ”Đâu có. Thực ra tôi đã sắp xếp cho Toby làm chuyện ấy, nhưng tôi cũng có mặt ở đó, chứng kiến. Tôi đã học được một điều là đừng bao giờ phải trả giá vì để cho thuộc hạ làm những nhiệm vụ quan trọng. Ngày nay cần phải giám sát chúng – bọn chúng chẳng có tí động lực nào cả. Toby được cái nhiệt tình vừa ý tôi, nhưng hắn lại không giỏi ứng biến. Tôi thấy cô đang nắm một bằng chứng quan trọng về tôi. Tôi đã rất lo lắng khi chiếc khăn tay của Patrick không được tìm thấy cùng cái xác, Molly. Nó phá vỡ bao nhiêu kế hoạch dày công chuẩn bị.”

”Nó có vết thuốc nhuộm tóc của ông.” Cô giơ vuông khăn bằng lanh lên.

Cô hài lòng khi thấy sắc mặt hồng hào của lão ta trở nên tái mét. ”Chết tiệt, tôi bất cẩn quá! Và thật may vì cô lại tưởng đã cứu chồng mình một vố. Rốt cuộc thì vận mệnh hình như vẫn đứng về phía tôi. Mọi việc nên diễn ra thuận lợi theo hướng này chứ.”

”Chúng tôi đã đem cho ông số tiền đó.” Từng đoạn ký ức đang ào ạt ùa về với một cường độ dữ dội đến chóng mặt. ”Sao ông vẫn phải giết ông ấy?”

”Đó là điều cần thiết. Cha cô, một kẻ lừa đảo vặt láu cá, đã biết chuyện gì đang diễn ra vào lúc cô xuất hiện. Hắn nghĩ có thể đe dọa tôi để chiếm một nửa số tiền. Cô không biết đúng không? Đằng nào hắn cũng sớm phát hiện ra thôi. Đấy là sai lầm duy nhất của tôi, Molly thân mến.” Lão ngắm nghía hai bàn tay mình vẻ trầm ngâm. ”Tôi cứ tưởng vết thương ở đầu ấy sẽ giết chết cô. Đập vỡ cái sọ bé nhỏ ngang bướng của cô. Lẽ ra tôi nên biết cô cực kì cứng đầu cứng cổ. Thử tưởng tượng sự bực bội của tôi khi cảnh sát gọi tới và cho biết cô vẫn còn sống xem. Và không có chiếc khăn tay! Tôi ngỡ mọi kế hoạch của mình đã đổ bể tan tành.” Lão buồn bã lắc đầu. ”Nhưng cô lại mắc chứng mất trí nhớ thuận tiện đến không tin nổi kia, và giờ thì, mọi chuyện lại vận hành êm như ru.”

Lão thở dài.

”Êm như ru,” Molly đờ đẫn lặp lại.

”À, tôi thấy là cô đã uống một ít rượu gừng tối nay. Rất khó giấu thuốc trong những đồ uống nhẹ, cô biết đó. Tối nay nó chính là một liều an thần mạnh. Cô rất chi là ngoan cố, cưng ạ. Nhưng tôi thật hài lòng khi nhận thấy nó đã làm cô chậm chạp hơn.”

Molly không hề đụng đến một giọt rượu. Cô ngước mắt nhìn bác Willy với vẻ vô hồn giả tạo.

”Tôi sẽ không gây đau đớn đâu,” lão bổ sung. ”Dẫu cho cô đã gây đủ khó khăn cho tôi, về cơ bản tôi là người tốt. Tôi luôn cố gắng không lưu hận thù. Và tôi khá chắc chắn là không một ai nảy sinh nghi ngờ tôi đã nhúng tay vào cái chết của cha cô hay Toby. Vì tôi chẳng có động cơ nào – hoặc động cơ không mạnh bằng người chồng yêu quý của cô. Và một lí do nữa, Ermy thân yêu của tôi sẽ cho tôi những chứng cớ ngoại phạm tuyệt hảo. Ví dụ như, ngay lúc này đây tôi đang đi thăm bạn bè cũ ở Sturbridges hiện đã đi Devon? Bọn họ phải đi dự một lễ đính hôn từ trước, nhưng lúc họ đi tôi đã ở đó và khi họ về tôi sẽ vẫn ở đó. Và trong thời gian ấy sẽ có một thành viên của gia đình Winters cao quý làm chứng.”

Giọng lão nhuốm vẻ châm chọc khi lão đứng dậy rót một ly rượu mạnh. Đôi tay lão đột nhiên vững vàng, chẳng giống tình trạng hơi run run thường làm lão đau đớn. Một mặt nữa trong tính cách phức tạp của lão.

”Thế nếu họ không kết tội Patrick thì sao?” Molly hỏi, cố ý làm cho giọng dày hơn.

Willy nhún vai. ”Không sao cả. Hắn sẽ không đi bước nữa. Hắn yêu cô, cưng ạ. Tất cả chúng ta đều biết thế, cho dù cô quá thất vọng và trẻ con để mà nhận ra. Cái chết yểu do tự sát của cô sẽ giáng cho hắn một cú chí tử. Hắn sẽ tiếp tục chu cấp cho Ermy và tôi bởi hắn rộng lượng đến ngu ngốc, và trong vòng vài năm hắn sẽ gặp tai nạn với một con ngựa nóng tính hoặc cái phanh xe hỏng. Cô cũng biết là hắn phóng nhanh như thế nào. Một tay máu nóng và cục tính. Lẽ ra cô có thể cải tạo được hắn, nhưng trời ơi, đã quá muộn. Chúng ta có thể đợi, một khi mục tiêu vào tầm ngắm. Sự kiên nhẫn vô hạn, đó là yêu cầu đối với một tội phạm trí óc mới nhập môn.” Lão nốc một ngụm rượu lớn và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Đúng đấy, Molly, tôi tự coi mình là tội phạm, và tôi tự hào về điều đó. Một người bình thường không thể làm được những chuyện tôi đã làm. Tôi có thể lên những kế hoạch tinh vi ngoài sức tưởng tượng, tôi có thể giết người nếu cần thiết, không ân hận, và đó là những đòi hỏi ở mức độ cao của kỹ năng và sự cống hiến.”

“Tôi không hiểu Toby có liên quan gì tới chuyện này,” cô nói, cố hướng Willy vào câu chuyện trong lúc lúc kiếm tìm bất cứ con đường nào khả dĩ để thoát thân. Chìa khóa nằm trong xe ô tô – cô có thể chạy nhanh hơn lão, nhất là nếu cô làm cho lão bị bất ngờ. Lão tưởng cô đang tê liệt vì ngấm thuốc; trong khi chất adrenaline đang chảy rần rần khắp cơ thể cô. “Tại sao anh ta lại sẵn sàng giết người? Và tại sao ông lại trở mặt giết anh ta?”

“Toby hả? Toby đang trở thành một mối phiền phức. Gã chính là kẻ tìm cách giết cô ở khu chuồng ngựa bị cháy. Và cũng chính gã xếp đặt để đập vỡ bộ óc thông minh bé nhỏ của cô khi gã cài bẫy con ngựa. Nếu Patrick không tự dưng xuất hiện thì mọi sự đã xong xuôi, và cô ắt sẽ tiết kiệm được rất nhiều sự om sòm không cần thiết. Tuy nhiên thế mới là cuộc đời, phải không? Ồn ào một cách không cần thiết.”

Lão xoay xoay chiếc ly đã nhanh chóng cạn sạch quanh một ngón tay múp míp trắng bệch. “Đó là một bài học bổ ích. Đừng bao giờ đánh bạn với một kẻ tâm thần. Toby đâu có điềm đạm đúng mực như cô tưởng. Gã luôn bị giày vò bởi một nỗi đam mê kì lạ đối với cô, và khi cô kết hôn với Patrick chuyện đó đã đẩy gã ra khỏi giới hạn. Gã quyết định nếu gã không thể có cô thì không ai có được cô hết. Tôi e rằng phát hiện ra cô có quan hệ xác thịt với chồng đã đóng dấu ấn lên…những vấn đề của gã. Khi bóp cổ cô không thành đêm qua gã đã định quay lại với một khẩu súng, làm thế thì quá ư tùy tiện. Tôi nghĩ lẽ ra mình có thể nắm lấy cơ hội và cứ để gã hành động. Lẽ ra tôi có thể hy vọng gã sẽ không nói ra và cứ để mọi công việc của tôi cho một thằng nhóc loạn trí giải quyết. Nhưng chờ đợi cơ hội hoàn toàn không phải phong cách của tôi. Nên tôi tự tay chăm sóc cho gã.” Lão nặng nề buông tiếng thở dài. “Nếu cô không mò lên giường Patrick thì tôi đã có thể hoàn tất những gì Toby đã bắt đầu hết sức cẩu thả. Bên điều tra có lẽ sẽ không nhận thấy cái chết của cô đi liền sau cái chết của Toby.”

“Và ông đã để lại dấu vết buộc tội Patrick cạnh xác anh ta? Giống như ông đã làm với cha tôi?” cô hỏi, nhìn lão ta đứng dậy đi tới quầy rượu.

“Tất nhiên. Tôi đã tính trước để dự phòng một chiếc khăn tay nữa của hắn cùng với chiếc đồng hồ. Hắn sẽ không thoát được đâu – cảnh sát là một lũ ngu cả nút. Thằng đần Stroup ấy sẽ mừng hết biết khi được nhốt Pat lại rồi lao đến chỗ cô đang một thân một mình ngoài này. Nhưng đến đây rồi hắn sẽ thấy xác người vợ đáng thương của Pat chết dưới chính tay hắn, và thằng cha sẽ…”

Molly đứng bật dậy và lao ra khỏi phòng trước khi Willy kịp quay lại. Cô giật cửa và chạy ra ngoài trời đêm lạnh lẽo. Ngoài trời đang mưa phùn, tiếng chân huỳnh huỵch đuổi theo của bác Willy nghe rõ mồn một. Cô guồng chân chạy về phía garage, len lỏi qua các khung cửa, nghe thấy tiếng lão mỗi lúc một gần, hơi thở nặng nhọc hổn hển của lão vang to trong không gian tĩnh mịch.

Cuối cùng cô đến được chỗ chiếc xe tải cũ. Đêm đen tịch mịch kì lạ - hẳn bác Willy đã đi sai hướng. Cô nhảy lên xe và với tay tìm chỗ khởi động.

Chìa khóa đã biến mất. Cô sờ soạng dưới sàn, trong ngăn xe kín mít, sợ hãi và tuyệt vọng khiến cô quên đi mối đe dọa đang áp sát phía sau. Lúc ngồi thẳng dậy đập ngay vào mắt cô là là cặp mắt bềnh bệch đầy sát khí của Willy.

Cô ngồi ngây ra như con ngốc, quá choáng váng vì kinh hoàng để khóa cửa chặn lão lại. Lão lôi cô ra khỏi ghế, vẻ tức tối điên cuồng hòa lẫn một niềm khoái trá khủng khiếp nào đó.

“Tôi đã cảnh báo cô tôi coi mình là một tội phạm bậc thầy cơ mà,” lão nói nhẹ nhàng, hai bàn tay múp míp trắng nhợt đặt lên cánh tay Molly, siết lại với một sức mạnh đáng ngạc nhiên. “Cô vừa qua mặt được tôi, Molly. Cho dù tôi đã lường trước để lấy chìa khóa đi, cô không nên đi quá xa thế này. Cô chẳng uống giọt rượu này tối nay phải không? Cô tưởng có thể lừa được tôi. Cái tính khó chịu nhất ở cô. Và chỉ tổ phí thời gian thôi – cái xe này không hoạt động, nhớ chứ? Không,” Lão kéo cô quay về qua dãy chuồng ngựa và khoảng sân, trở vào bếp, “Tôi e rằng cô phải bị trừng phạt vì tội này. Sự cao thượng của tôi rất dễ mất. Tôi đã định làm cho chuyện đó dễ dàng đối với cô, dù gì chúng ta cũng có một thời gian thân thiết, nhưng giờ sẽ chỉ có đau đớn mà thôi. Sẽ rất đau đớn.” Mắt lão sáng long lanh và Molly nhận thấy lão bắt đầu chảy dãi.

Trong khoảnh khắc cô nghĩ mình vừa trông thấy một tia sáng lóe lên đằng xa, nhưng cô chưa kịp nhìn kĩ hơn nó đã biến mất, và cô không muốn đánh động kẻ sắp giết mình. Sự cứu cánh là không có khả năng. Nếu cô muốn giữ được mạng sống cô phải dựa vào sức mình, và ngay lúc này đây các cơ hội của cô nghe chừng không khả quan mấy.

“Ông sẽ làm thế nào?” cô làm vẻ nhún nhường hỏi lúc họ một lần nữa quay về phòng khách và lão dúi cô vào một chiếc ghế.

Willy nhếch mép cười hài lòng, đưa bàn tay nhơn nhớt như sên vuốt mớ tóc lưa thưa bù rối. “Cô sẽ được tìm thấy trong tình trạng bị treo cổ trên một thanh xà ngang trong phòng áp mái. Và phải mất một thời gian kha khá người ta mới tìm ra cô – một tờ giấy đánh máy sẽ đánh lạc hướng mọi người mất mấy ngày. Cho đến khi cô bắt đầu bốc mùi, cưng ạ.” Lão ngồi xuống cầm lấy cốc rượu. “Tôi vốn định rộng lượng chỉ dùng hai cổ tay bẻ cổ cô thôi để cô chỉ đau một chốc rồi kết thúc.” Lão mỉm cười qua ánh lửa nhảy nhót, và Beastie tiếp tục ngáy vang khoan khoái. “Nhưng giờ thì tôi sẽ bóp cổ cô, một cách từ từ, để có thể chứng kiến hai mắt cô lồi ra, thấy miệng cô há hốc và gào thét xin tôi rủ lòng thương, thấy cô van nài khi tôi tước đi cuộc sống của cô bằng hai bàn tay mình.” Tất cả nghe như một công thức: cặn kẽ, nhưng đơn giản và hiệu quả.

Run rẩy đến không thể kiểm soát, Molly buông thõng tay xuống, và nhận ra, cách tầm với cô chỉ một inch, là bó que cời lò có móc bằng đồng đã nhiều năm tuổi. Lão ta sẽ để ý ngay nếu cô có động thái với tới chúng, và cơ hội thoát thân cuối cùng của cô sẽ tiêu tan.

Willy nhìn đồng hồ đeo tay với tác phong rất gọn gàng. “E là đã muộn giờ rồi, cưng ạ,” lão ân cần thông báo. “Câu chuyện đang thú vị nhưng tôi phải dành ra đủ thời gian để quay lại trước khi các bạn bè chủ nhà của tôi trở về.” Lão đứng lên, bước về phía cô một cách cực kỳ thong thả. Cô quan sát lão qua đôi mắt sụp xuống, đầu óc dồn hết vào chiếc que cời lò nằm cách tầm tay cô trong gang tấc, nghĩ đến Patrick, và gã Toby bệnh hoạn tội nghiệp đã chết. Nghĩ đến cha, người cô vừa mới biết. Cô đã tưởng có thể tìm đến ông ta nhờ giúp đỡ, để có một nơi trốn khỏi Willy và mối nguy hiểm, một nơi để trốn khỏi người chồng vốn ghét cô. Thế nhưng cha cô sẵn sàng phản bội cô vì tiền. Nhưng kết cục ông ta mới chính là người bị phản bội.

Willy tiến lại gần hơn, thè lưỡi liếm đôi môi khô mềm nhẽo, cặp mắt ươn ướt sáng lấp lánh, những ngón tay nung núc giật giật.

Và rồi một âm thanh, những tiếng động rất ngắn ngủi bất ngờ vang lên trong phòng. Willy quay phắt người, lưng lão xây lại chỉ trong một giây. Molly chỉ cần có thế. Không một chút lưỡng lự cô vung chiếc que cời lò bằng đồng xinh xắn đập vào đầu lão, những sợi tóc màu cam chảnh chọe vô tác dụng trong việc làm lớp che chắn. Thân hình phì lũ của lão gục xuống sàn trong thái độ hiếu kỳ hoặc là kinh ngạc. Molly ngẩng lên và bắt gặp đôi mắt xanh đầy sửng sốt của chồng mình, theo sát phía sau là Trung úy Ryker và các nhân viên của anh ta.

Sau một lúc Patrick phá tan sự im lặng. anh hỏi bằng tông giọng điểm chút bất bình, “tôi biết cứu em bằng cách quái nào đây khi em hoàn toàn có khả năng tự lo liệu chứ?”

Cô nhún vai, và mỉm cười, rồi bước một bước về phía anh và khá bình thản bước qua thân hình bất động của bác Willy yêu quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.