Winter's Edge

Chương 19: Chương 19




Tối hôm ấy cô nằm ngủ trong vòng tay anh, cuộn mình rúc vào người anh như thể đó là nơi cô thuộc về. Patrick nằm bên cạnh cô, lơ mơ ngủ, đôi tay siết quanh người cô đầy chiếm hữu.

Anh đã cố nói lí lẽ với Molly. “Anh quá già đối với em,” anh đã nói. “Tính anh quá thô lỗ.”

“Em trưởng thành hơn nhiều so với tuổi,” cô đáp, một sự dối trá trắng trợn, và cắn vào vai anh, “và bản thân em khá cộc tính.”

“Lẽ ra anh đừng bao giờ nên lấy em,” một lúc lâu sau anh thử lại, khi cô đang liếm vào rốn anh. “Anh đã lợi dụng em. Anh biết em vốn si mê anh, sẽ làm bất cứ điều gì vì anh…”

“Đúng vậy,” cô đồng ý, di chuyển xuống thấp hơn.

Giọng Patrick gằn lại và khàn đặc. “Nhưng nó không công bằng đối với em.”

“Để em tự quyết định thế nào mới là công bằng,” cô đáp.

“Em sẽ tìm thấy người phù hợp hơn với mình.”

“Chẳng có ai phù hợp hơn cả.”

“Rồi em sẽ hối tiếc.”

Miệng cô quá bận rộn không thể đáp lại một lời tuyên bố hết sức kì cục như thế, và Patrick thấy mình không thể khơi lên bất cứ cuộc tranh cãi nào vào thời điểm hiện tại. Nhưng lúc lâu sau, khi họ nằm cuộn trong vòng tay nhau, anh lùa hai tay vào suối tóc vàng như lúa chín của cô nâng gương mặt cô lên. Cô có vẻ buồn ngủ, thỏa mãn, vô cùng hài lòng với chính mình, và anh không muốn quan tâm nhiều đến điều đó.

“Anh sẽ không giữ em ở đây,” anh nói bằng giọng khàn khàn lặng lẽ.

Cô mở to mắt nhìn anh. “Anh không thể bắt em rời xa anh được đâu.” Cô đưa hai tay ôm lấy gương mặt anh, giọng cô tha thiết. “Anh không yêu em sao, Patrick?”

Anh chưa bao giờ có ý định nói với cô. Anh luôn cho rằng làm thế là lợi dụng cô một cách bất công. Nhưng anh không còn cách nào tránh được câu trả lời trước câu hỏi đơn giản, chân thành của cô.

“Hoàn toàn không,” anh đáp.

Cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ và đầy nước mắt. “Em biết,” cô nói.

Và anh tự hỏi có phải anh vừa phạm một sai lầm nghiêm trọng nhất trong đời.

Khi Molly thức dậy sáng hôm sau thì anh đã đi rồi. Anh đi lúc nào cô cũng không biết. Cô có thể nghe văng vẳng tiếng bà Morse đang tự độc thoại dưới nhà bếp – Patrick đã để cửa ngỏ. Bà Morse chắc tâm trạng đang vui vẻ, vì bà đang hát khá to một giai điệu.

Molly nhảy ra khỏi giường của Patrick và vươn vai hết cỡ. Ánh nắng rực rỡ đang tràn vào qua những ô cửa sổ, có vẻ như mùa đông cuối cùng cũng sắp qua. Cảm giác được sống trong một buổi sáng tháng Tư như thế này thật thích, dù cô ngờ rằng bác Willy tội nghiệp cũng chia sẻ quan điểm ấy. Cô đã làm cho lão ta một phen choáng váng, và hiện giờ lão đang buồn bực ngồi trong trại giam địa phương, chờ ngày xét xử.

Cô tắm và xỏ vội một chiếc quần jeans cắt ống và áo T-shirt ôm sát. Cô muốn gặp Patrick. Để xem liệu niềm tin đang dần nảy mầm cùng sự thân thiết có tồn tại bên ngoài bốn bức tường phòng ngủ hay không. Để xem liệu anh có còn biết rằng anh yêu cô hay không.

Thế nhưng cô cũng gần như sợ hãi không dám tìm hiểu. Nếu anh lại một lần nữa trưng ra với cô bộ mặt lạnh lùng sắt đá thì cô không nghĩ mình có thể chịu đựng được chuyện đó.

“Chào cô, sáng nay trời đẹp nhỉ?” Bà Morse chào Molly với thái độ vui vẻ gần như vô duyên, nếu xét đến hoàn cảnh hiện tại. Mang cà phê và đĩa bánh lại bàn, bà đon đả kéo một chiếc ghế ra. “Cô hãy ăn đi, vì Chúa!” Bà ra lệnh. “Patrick đã kể hết với tôi về nỗi hoảng sợ của cô tối qua rồi – cô cần nghỉ ngơi và ăn uống thật ngon sau một thử thách như thế!” Bà lắc đầu cảm thán. “Willy đã khai tuốt tuồn tuột khi lão thấy đã hết đường thoát. Chúng ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về lão nữa. Người ta sẽ giam lão hàng trăm năm, cô hãy nhớ lời tôi. Tôi chỉ nghĩ thật đáng tiếc vì người ta không áp dụng án tử hình thường xuyên hơn.” Bà ngừng lại lấy hơi. “Còn về bác Ermy của cô, lí do vì sao tự dưng mụ ta biến mất tăm, đến giờ vẫn chưa ai giải thích được. Có vẻ như họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra mụ ta, càng đáng tiếc hơn. Sao thế, con gái, cô không thấy ngon miệng à?”

Molly lắng đầu và nở nụ cười lo âu. “Tôi không quan tâm họ có tìm được Ermy hay không,” cô thành thật nói. “Chừng nào bà ta còn ở cách xa nơi đây thì bà ta có làm gì với tôi cũng chẳng quan trọng. Tôi nghĩ bà ta chẳng là gì ngoài một con tốt trên bàn cờ của Willy.”

Bả Morse khịt mũi. “Cũng có thể. Mụ ta vẫn là một trong những phụ nữ ti tiện nhất tôi từng biết, chắc cô cũng nghĩ thế. Tuy nhiên cô nói đúng – chừng nào mụ ấy không lảng vảng quanh đây thì chẳng sao hết. Tôi vẫn thấy rùng mình khi nghĩ đến những năm tháng hai kẻ đó sống ở đây với bộ mặt hết sức thân thiện đối với cô, trong lúc ấy chúng lại âm mưu những kế hoạch độc ác đến thế.” Bà lắc mái đầu tóc xám vẻ băn khoăn. “Nào nào cô bé, ăn chút gì đi. Cô cần đắp thêm thịt vào những lóng xương kia.” Mắt bà thể hiện vẻ hơi bất bình trước trang phục thiếu vải của Molly.

“Patrick đâu ạ?” cô đột ngột hỏi, hồi hộp đến không chịu nổi. Cô không thể đợi thêm một phút nào để biết được thái độ của anh đối với cô có thể là gì.

“Lần cuối cùng tôi thấy thì cậu ấy ở ngoài sân. Cậu ấy dặn lại rằng tí nữa cô và cậu ấy sẽ phải vào thị trấn để trình báo với cảnh sát…” Giọng bà nhỏ dần vì Molly đã chạy ra cửa.

Mặt đất đang chan hòa ánh nắng, ngày nóng thực sự đầu tiên của năm, và cô phải nhíu chặt mắt cho khỏi chói. Gió chỉ thoang thoảng rất nhẹ, thổi tóc cô xòa vào mặt. Cô nôn nóng gạt tóc ra, dõi mắt tìm anh, có phần sợ hãi những gì mình sẽ thấy khi cô nhìn vào mắt anh.

Cô trông thấy anh ngay lập tức, thân hình rắn rỏi của anh đang cúi xuống một bộ yên cương, mắt nheo lại chăm chú, mái tóc đen xõa xuống gáy theo một cách dễ thương khiến cô khao khát muốn vươn tay chạm vào. Đến lúc này thì cô vẫn chưa dám.

Cô tiến lại gần, bóng cô đổ dài hắt qua chỗ anh, Patrick lập tức ngẩng đầu lên. “Xin chào,” giọng cô khá hụt hơi, cố che giấu nỗ lo lắng của mình, trong lúc ấy cô lắng nghe nhịp đập tim mình, những dây thần kinh thon thót, nỗi hoảng sợ chuyện này sẽ kết thúc trong thảm họa như nhấn chìm cô.

Anh đứng dậy, nhìn cô một lúc, gương mặt anh lạnh nhạt và vô cảm. Và rồi đôi mắt anh trở nên ấm áp. Anh đưa tay về phía cô, và không nghĩ ngợi gì cô lao vào vòng tay anh.

Miệng anh tìm đến miệng cô với một sự thân mật tự nhiên và chủ động khiến cô biết mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cô lùa những ngón tay vào đám tóc sau gáy anh. Patrick hơi lùi lại, và nụ cười của anh sáng hơn cả ánh mặt trời rực rỡ.

“Xin chào,” anh nói. “Anh yêu em.”

Và mùa đông cuối cùng cũng kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.