Winter's Edge

Chương 3: Chương 3




Thứ cô chuẩn bị tinh thần đối phó hóa ra không phải người, chẳng phải đồ vật. Một con thú khổng lồ đen thui thong thả bước vào phòng. Nó giương đôi mắt to và buồn bã ngó cô, và từ đáy sâu ký ức cô gợi lên một cái tên. Nó là một con chó giống Newfoundland, to lớn và thân thiện. Song ánh mắt nó nhìn cô có một chút đề phòng.

”Chào cậu bé,” cô dịu dàng nói, chìa một bàn tay ra cho nó đánh hơi. Nó nặng nề nhích tới, đôi mắt đen tỏ ra nghi ngờ, và với vẻ cảnh giác cao độ nó để cho cô vỗ lên cái đầu to như đầu sư tử của mình, thể hiện hết cỡ lòng kính trọng với cô qua một cú liếm bằng cái lưỡi to thè lè.

”Cô về rồi đấy.” Một giọng nói the thé, ngọt xớt và không thân thiện từ ngoài cửa vọng vào, làm cô giật bắn với vẻ tội lỗi. Trong cái ánh tranh sáng tranh tối ở khung cửa người đó chỉ là một bóng đen không rõ nét, và trí nhớ cô chẳng hề vang lên tiếng chuông nhắc nhở. Một người đàn ông có tuổi. Ông ta chỉ có thể là chồng cô.

Cô không nghĩ ra điều gì để nói với ông ta, nên đành im lặng. Ông ta di chuyển vào phòng, vóc dáng phục phịch hơi lảo đảo, cái cằm tụt hung hăng chĩa về phía trước. Ông ta đứng tuổi và ì ạch, với vài lọn tóc màu cam chải rất mượt trên lớp da đầu hồng hào bóng lưỡng, miệng ông ta mang một vẻ hờn dỗi ấm ức. Cô y tá rõ ràng có một khiếu hài hước kỳ cục khi cho rằng người đàn ông này đẹp trai.

Đôi mắt ông ta nhỏ và sắc bén sáng lên trên gương mặt múp míp đỏ lựng, như thể chúng nhìn xuyên qua được toàn bộ những lớp ngụy tạo của cô. Cô không ngụy tạo gì hết, cô những muốn bật khóc. Nhưng cô chưa khóc bao giờ, cô thầm nghĩ, lặng lẽ nhìn trả ông ta.

”Hành vi mới này là thế nào, hả Molly?” ông ta hỏi, uể oải ườn mình ra một trong những chiếc ghế bành êm ái thoải mái với bộ dạng mà rõ ràng ông ta coi là duyên dáng một cách biếng nhác. Cô ngoan cố hy vọng rằng cái ghế vẫn còn ướt do cô ngồi hồi nãy. ”Cô thôn nữ này nom không giống kiểu của cô thì phải? Cô luôn hợp với Neiman Marcus hơn Eddie Bauer (*). Có lẽ cô đang hy vọng xoa dịu Patrick bằng bộ dạng ngoan ngoãn mới được khai phá của mình. Chẳng lừa được ai đâu cô bé, tôi xin đảm bảo.” Có một vẻ hiểm độc lẩn khuất trong giọng nói líu nhíu của ông ta, cộng với sự thận trọng khác thường, một sự cảnh giác nằm ngay bên dưới bề ngoài ngà ngà say.

Cô dịch lại gần lò sưởi, né xa ông ta. ”Patrick?” cô ngơ ngác hỏi. Ra tên cô là Molly. Không tệ. Chí ít cũng tốt hơn Mary Magdalene.

”Ồ thôi đi. Đừng giỡn mặt bạn già Willy của cô. Chẳng phải tôi luôn đứng về phía cô sao?”

Bằng vào ánh mắt của ông ta cô nghi ngờ điều đó. ”Patrick là ai?” Molly khăng khăng hỏi lại.

Willy cười giả lả. ”Sao cô không vào bếp tìm hiểu xem?” Ông ta tử tế khuyên. ”Tôi dám chắc cậu ta rất nóng lòng gặp cô sau năm tuần dằng dặc.”

Molly đứng dậy, một cách miễn cưỡng, và quay người đi ra hành lang, giữ một khoảng cách an toàn ngoài tầm với của bạn già Willy. Nom ông ta giống hạng người gian giảo thế nào đó. Con chó theo sau cô, hiển nhiên thích bầu bạn với cô hơn Willy. Chó nhận thức sáng suốt hơn người, cô thầm nghĩ.

Cô tìm được gian bếp sau khi đi nhầm một lần duy nhất vào phòng chứa quần áo. Căn bếp rất lớn và tối, cô giơ tay bật đèn. Và rồi nhận ra mặc dù cô không biết bếp nằm ở đâu, cô vẫn tìm thấy công tắc đèn mà không chút phân vân.

Anh ta vừa mới bước vào cửa, đứng đó nhìn cô, từ anh ta tỏa ra một cơn giận lạnh lùng tàn nhẫn. Con chó đánh hơi được điều gì đó trong không khí, nó kêu ư ử và chạy lại gần Molly, suýt nữa xô ngã cô. Cô ngước nhìn người đàn ông qua chiều rộng gian phòng, và cảm thấy những cảm xúc quen thuộc – lạ lẫm chạy khắp người. Khao khát. Và sợ hãi.

Đó là người đàn ông trong những giấc mơ của cô, trong những chớp lóe của ký ức. Giờ cô có thể nhìn rõ anh ta, không có màn sương của thời gian che phủ, và cô không chắc là mình thích những gì nhìn thấy.

Anh ta khá điển trai, bất chấp vẻ mặt thiếu thân thiện. Anh ta mặc quần jeans bạc phếch, áo len dài tay cũ đã rách vài chỗ. Đôi mắt xanh lam khắc nghiệt. Miệng mím chặt giận dữ. Mái tóc đen dài của anh ta được buộc túm sau gáy, những hạt mưa lấp lánh còn bám trên tóc. Trông anh ta khoảng tầm ba lăm tuổi, trẻ hơn mười tuổi so với mức cô đã dự đoán, và anh ta nhìn cô chằm chằm qua đôi mắt lạnh lẽo, một người đàn ông điển trai và đầy tức giận. Bất kể sắc thái thù địch của anh ta, trong cô có một sợi dây nào đó khẽ rung lên, một mối xúc động mà cô biết mình không cảm thấy với nhiều người đàn ông.

Cô biết anh ta nhất định là ai. Nhưng cô chưa sẵn sàng chấp nhận sự thật bất an ấy.

”Cô về rồi đấy,” anh ta lặp lại đúng câu nói của Willy. ”Tôi chưa từng nghĩ vợ mình còn quan tâm đem vinh dự cho cái đống đá già nua khốn khổ này – giờ cô gọi nó là gì?”

”Vợ anh?” Molly yếu ớt lặp lại. Chữ ấy vừa được thốt ra – không cách nào cô có thể né tránh nó nữa.

”Vợ tôi,” anh ta nói, giọng anh ta giống như băng, cứng và lạnh buốt. Anh ta tiến lại gần cô với một vẻ phong nhã hoàn toàn tự nhiên không hiểu sao vừa có vẻ quỷ quyệt lại vừa phấp phỏng. ”Tôi cho rằng cô đã không gây phiền phức cho tôi và nhanh chóng li dị trong thời gian cô...đi nghỉ.”

Lúc này anh ta đã ở khá gần cô, sừng sững trước mặt cô, và cô phải ghìm chặt nỗi hốt hoảng bất thần trào lên. Cô sợ người đàn ông này, và không thể nhớ là tại sao. ”Tôi...tôi không biết,” cô nói, nhất quyết không lùi bước.

Cặp lông mày đen của anh ta nhướng lên nghi ngờ, đem lại cho gương mặt điển trai lạnh lùng một vẻ thô ráp. ”Không,” anh ta cộc lốc. ”Cô ắt sẽ gửi giấy ly hôn cho tôi nhanh hết mức có thể. Chắc cô sẽ phải chờ mòn gối ở đây cho đến khi chúng ta có thể làm điều gì đó để chấm dứt cái trò hề lố bịch này của cuộc hôn nhân.” Mắt anh ta quét qua người cô một cách khinh khỉnh. ”Sao cô không mặc mấy thứ quần áo kia?”

”Tôi...tôi lạnh.” Cô chật vật ngăn hàm răng không đánh đàn, biết rõ sự run rẩy của mình do lo lắng gây ra chẳng kém gì nguyên nhân trời lạnh. Người đàn ông trước mặt cô, người chồng yêu quý của cô, đang dọa cô chết khiếp. Và ý nghĩ đó làm cô tức giận.

”Lúc nào cô chả thế,” anh ta chế nhạo, và cái nghĩa kép trong đó không lẫn đi đâu được. ”Sao cô không bật máy điều nhiệt lên?”

”Tôi không biết nó nằm ở đâu.”

Đôi mắt xanh hiện lên vẻ ngờ vực. ”Cô đã sống ở nhà này bẩy năm, Molly thân mến. Lẽ ra bây giờ cô phải biết nó nằm ở đâu chứ.”

”Bẩy năm?” Cô lặp lại, choáng váng. ”Chúng ta kết hôn lâu như vậy kia à?” Cô không ngậm miệng kịp. Trông cô đâu đủ già để lấy chồng lâu như thế, thế nhưng, với những lọ kem và thuốc chất đầy trong căn phòng trên gác kia, có thể chỉ là cô rất biết cách giữ gìn tuổi xuân.

Mắt anh ta nheo lại ngạc nhiên trong một thoáng. ”Phải rồi, tôi quên cô đang diễn trò mất trí nhớ. Không, chúng ta chưa lấy nhau được bẩy năm. Nếu có thì tôi đã giết chết cô từ lâu. Tính đến hôm nay thì chúng ta mới kết hôn được mười tháng.”

”Vậy sao tôi lại sống ở đây?”

”Cô cũng biết rõ như tôi,” anh ta cộc cằn, đi ra xa cô như thể không chịu được sự gần gũi đó. ”Bố tôi đã nhận nuôi cô khi cô mười sáu tuổi. Ông thường có thói quen vớt những người họ hàng bơ vơ như cô và Willy. Ông thấy đứa con độc nhất của mình là một cái gai lớn. Tôi chưa bao giờ làm theo ý ông, nên ông buộc phải tìm đến những người ông có thể điều khiển.”

”Chúng ta là họ hàng ư?” Cô không chắc chuyện đó làm cho toàn bộ tình hình sáng sủa thêm chút nào.

”Chúng ta là anh em họ đời thứ năm, đại loại thế.” Anh ta chuyển chủ đề. ”Nghe này, tối nay tôi thực sự không có hứng thú đùa giỡn với cô, Molly. Hôm nay bà Morse xin nghỉ nên tôi phải nấu bữa tối. Sao cô không quay lại phòng khách cho đến lúc cơm nước sẵn sàng? Chuyện phiếm với Willy ấy – tôi đảm bảo là cô sẽ thích.”

Đấy chính là điều cuối cùng cô muốn làm. Cô hít sâu, quyết định rằng một nỗ lực tỏ ra thân ái có thể không phải là ý tồi. ”Anh không muốn có người phụ giúp nấu ăn sao?” Cô ngập ngừng đề nghị.

Anh ta nhìn cô chằm chằm vẻ kinh ngạc. ”Cô vốn ghét nấu ăn,” anh ta đáp thẳng thừng. ”Giờ thì ra khỏi đây và để tôi yên.”

Cô hết cách cãi lời anh ta. Bởi cô chỉ biết mình có thể là đầu bếp tệ nhất trên thế giới, nên cô đành lẳng lặng đi ra. Phải có một lí do đằng sau sự thù địch gay gắt của anh ta, cũng như phải có một lí do cho việc cô sợ anh ta. Nhìn anh ta không giống đang ở trong tâm trạng muốn trả lời các câu hỏi của cô, còn cô không ở trong tâm trạng muốn hỏi.

Con chó giống Newfoundland theo gót cô trở vào phòng khách ấm cúng, bỏ mặc ông chủ lầm lì của nó. Cô nhẹ người thấy Willy đã đi khỏi, và cô ngồi luôn xuống sàn nhà trước lò sưởi với con chó to lớn phủ phục bên cạnh. Đầu óc cô quay cuồng. Không có chỗ nào cho cô một sự gợi nhớ, một cảm giác thân quen. Chưa kể đến cảm giác được chào đón. Cô gần như ao ước mình đừng có hai khoảnh khắc rành rẽ kia, lúc cô tìm thấy phòng tắm và công tắc đèn mà chẳng cần vắt óc. Có vẻ niềm hi vọng rằng tất cả mọi người đã nhầm lẫn, rằng cô không có quan hệ với người đàn ông cục cằn trong bếp, với cái lão Willy đểu cáng nọ là một hi vọng hão huyền.

Cô tựa lưng vào chiếc ghế và thở dài. Chí ít cô cũng thấy vui vẻ trong căn phòng này. Cô là Molly Winters, tầm hai mươi ba tuổi. Cô thở dài lần nữa, con chó liền xích lại, dụi cái đầu to tướng vào dưới bàn tay không phản đối của cô. Không có nhẫn, cô lơ đãng nhận ra, nhắm mắt lại.

Giá như cô có thể thư giãn, để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên. Nhưng cô không thể. Khắp nơi là nguy hiểm rình rập. Bệnh đa nghi, một lần nữa cô nghĩ, cố đẩy nỗi sợ hãi đang cào xé cô ra. Nhưng nó bám chặt lấy cô bằng những móng vuốt chắc chắn.

Cô không biết nhiều về cuộc sống của mình, nhưng cô biết một điều. Cô thực sự đang gặp nguy hiểm.

Và cô cần những câu trả lời. Thật nhanh.

Chắc hẳn cô đã ngủ lơ mơ. Điều tiếp theo cô biết là cô đang được gọi ra ăn tối, và cô giật mình choàng tỉnh, mất phương hướng, đột nhiên hoảng loạn. Khi đã tỉnh táo hoàn toàn cô cũng chẳng thấy khá hơn là bao, từ vị trí co quắp trên sàn nhà cô đứng lên, vội vàng đi xuống bếp. Người chồng xa lạ của cô trừng mắt nhìn cô từ chỗ bàn bếp nơi anh ta ngồi. Anh ta ra hiệu về chiếc ghế phía đối diện và đĩa thịt bò bít tết kém hấp dẫn bị quá lửa.

”Willy đã vào thị trấn ăn tối,” anh ta thông báo ngắn gọn, cắt nghiến miếng bít tết chín dai ngoách của mình. Cô gẩy gẩy chỗ khoai tây nghiền lổn nhổn, biết ngay mùi vị như rơm của nó, và cô gần như lẩm bẩm rằng cô không hề đổ lỗi cho anh ta. Món rau nhạt nhẽo không phân biệt được mùi vị, người cùng bàn thì mặt mũi hằm hằm, và cô bắt mình phải ăn. Nếu đây là quan điểm nấu nướng của Patrick, rõ ràng cô sẽ phải khắc phục trình độ bếp núc yếu kém của mình. Có lẽ cô không phải một đầu bếp vô tư như anh ta tưởng.

Sự im lặng căng thẳng mỗi lúc một tăng, trong lúc anh ta ăn và cô ngồi nhìn. Ăn xong anh ta đứng dậy, rót cho mình một tách cà phê từ chiếc ấm đặt trên mặt lò sưởi trước khi lừng lững đi ra khỏi phòng. Cô trầm ngâm nhìn theo dáng người cao lớn rắn rỏi của anh ta một lúc lâu. Hoặc chồng cô là kẻ xấu xa ghê tởm, hoặc cô đã làm một chuyện hoàn toàn không thể tha thứ. Cô không nhớ anh ta có thuộc tuýp người dễ tha thứ không, nhưng cô không chắc là mình sẵn lòng đi tìm hiểu.

Cô dọn bàn, cho bát đĩa vào máy rửa bát và rót một tách cà phê nom đen đặc. Trong một thoáng cô lưỡng lự, chẳng biết nên uống cà phê trong bốn bức tường an toàn cô độc của gian bếp hay đánh liều xông vào cái hang sư tử kia. Cô đang vỡ dần về bản thân một cách nhanh chóng, và có một điều cô dám chắc – cô không phải kẻ nhát gan. Thế là cô đi theo Patrick ra phòng khách.

Anh ta đang trầm ngâm nhìn vào ngọn lửa, một bàn tay dài rám nắng xoa đầu con chó, bàn tay kia nắm chiếc tách rỗng. Anh ta chỉ hơi ngước mắt lên khi cô bước vào, không tỏ thái độ gì khi cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Cô nhấp một ngụm cà phê và rùng mình, rồi cảm thấy ánh mắt anh ta chiếu vào.

”Cô hãy cho thêm đường và sữa vào,” anh ta nói bằng giọng hờ hững.

”Tôi không biết có tác dụng không. Cốc cà phê này hết hi vọng rồi.”

”Có lẽ cô có thể tìm cách làm điều gì đó hơn là phán luôn,” anh ta gằn giọng.

Cô dằn lại một câu đốp chát. ”Có lẽ vậy,” cô nói nước đôi. ”Tên con chó là gì?”

”Beastie,” chồng cô trả lời, nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Nghe đến tên mình con chó ngóc đầu lên nhìn Molly bằng đôi mắt đầy tâm trạng một lúc rồi lại gục xuống với một tiếng thở dài đặc trưng loài chó.

Cô ngồi sâu vào ghế trong im lặng, nhấm nháp cốc cà phê dở tệ, trước khi cố gắng mở đầu một cuộc đàm thoại lịch sự khác. ”Patrick.”

Anh ta ngẩng lên, có vẻ giật mình. ”Sao cô gọi tôi như thế?” anh ta hỏi. ”Cô thường gọi tôi là Pat những lúc không dùng những cái tên ghê tởm hơn.”

”Tôi gọi thế ư?” Cô lẩm bẩm vẻ hờ hững, nhất định không để cho anh ta trêu tức. ”Ờ, nếu anh thích, tôi sẽ gọi anh là Pat.”

”Không, tôi không thích nó.” Giờ anh ta chú tâm hoàn toàn vào cô. ”Nghe đây, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta hãy có một thỏa thuận sơ bộ nếu buộc phải chịu đựng lẫn nhau trong vài tháng tới.”

”Vài tháng?” Cô lặp lại bằng giọng trống rỗng.

Anh ta gật đầu. ”Sẽ mất chừng ấy để lo xong thủ thục li dị, và tôi đã hứa với phía cảnh sát sẽ chịu trách nhiệm về cô cho đến lúc đó. Tôi là người nghiêm túc với các trách nhiệm của mình, ngay cả một trách nhiệm khó chịu, nhưng tôi sẽ không để cho cô bôi nhọ tên tôi nữa. Cô sẽ ở yên trong trang trại này không có thăm viếng dài ngày tới bất cứ người nào cô gọi là bạn học cũ. Nếu cô tỏ ra biết điều tôi sẽ cho cô một chiếc xe để thỉnh thoảng đi mua sắm. Tôi biết cô thích tiêu tiền thế nào,” anh ta chua chát bổ sung, gương mặt điển trai lạnh lùng sáng lên trong ánh lửa lò sưởi. ”Có Willy ở đây giải khuây cho cô, cả cô Ermy nữa. Cô sẽ phải ghìm cái bản chất vũ bão của cô lại một thời gian, cho đến khi tôi xong nợ với cô. Cô cũng biết là còn có đàn ngựa, và thậm chí cô có thể bảo bà Morse dạy cô đôi chút về nấu ăn nếu cô quyết định sắm vai bà nội trợ. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng cô lừa được tôi lần nữa. Nhất là, cô nhớ tránh xa đường đi của tôi và công việc của tôi ra. Nói thế cô đã hiểu chưa?”

Bác sĩ Hobson từng cảnh báo là cô có tính khí nóng nảy, nhưng trong quãng thời gian ngắn trí nhớ cô được kích hoạt thì nó không phát tác nhiều. Còn trong mười hai tiếng đồng hồ vừa qua cô hết đi từ sợ hãi lại sang khó chịu.

Nhưng hiện giờ cơn giận của cô đã cuốn phăng bất cứ nỗi lo lắng rơi rớt nào có thể đang hành hạ cô. Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng khăng khăng anh ta là chồng cô, con người vừa xua đuổi cô một cách vô cùng mã thượng, và nỗ lực cuối cùng muốn cư xử lịch sự của cô đã bốc hơi.

”Anh thích thế phải không?” cô hỏi. ”Anh muốn tôi biến đi, ngậm miệng, để cho anh yên và ngừng đặt các câu hỏi. Xin lỗi tôi không làm được. Anh không thể xua tôi đi như một đứa bé ngoan và muốn tôi im như thóc.”

”Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô là đứa bé ngoan,” anh ta đáp. ”Tôi cũng không nghĩ bây giờ cô bắt đầu tu tỉnh. Cái gọi là chứng quên của cô chỉ khiến ký ức bị mất, chứ không thay đổi được tính cách con người.”

”Cái gọi là chứng quên của tôi ư?” Cô lặp lại.

”Cô không nghĩ là tôi tin chuyện đó lấy một giây, đúng chứ? Thật thuận tiện làm sao, Molly thân mến. Cô không mấy khi đánh giá thấp tôi – tôi không cho rằng từ giờ cô bắt đầu làm thế. Tôi không tin vào chứng quên của cô, tôi không tin vào cái vẻ nai con đi lạc của cô, và tôi không tin cả bề ngoài thôn nữ của cô nữa. Nếu cô muốn hư cấu lại bản thân, hãy chờ đến khi có một khán giả biết thưởng thức hơn. Cô thất bại với tôi từ nhiều năm trước rồi.”

”Tôi tưởng chúng ta mới lấy nhau mười tháng?”

Câu đó làm anh ta im lặng một cách hiệu quả, dù chỉ trong chốc lát. ”Ra khỏi đây, Molly.”

”Rũ được tôi không dễ thế đâu.”

”Đúng vậy,” giọng anh ta nhuốm vẻ đe dọa. ”Như thế đâu có nghĩa tôi sẽ không thử.”

”Đó có phải là lời hăm dọa?”

”Cô muốn coi nó là gì cũng được.”

”Cái tôi muốn là vài câu trả lời. Chỉ từng đó thôi anh cũng không thể cho tôi sao? Chỉ vài câu trả lời cho vài câu hỏi đơn giản? Điều đó đâu phải là quá đáng đối với con người có khuynh hướng lương thiện như anh.”

Anh ta trừng trừng nhìn cô hồi lâu. Không có sự nồng ấm, sự quan tâm trên gương mặt lạnh lùng ấy, chỉ có một sự cam chịu tức tối nào đó. ”Tôi sẽ trả lời các câu hỏi của cô, nếu như cô hứa để tôi yên ngay sau đó.”

Molly ngồi ngay ngắn lại, một nụ cười không kém phần lạnh lẽo nở trên gương mặt. Ít ra chuyện này cũng quen thuộc. Cô đã từng đối đầu với người đàn ông này. Sự hiểu biết tường tận ấy, tiếc thay còn xa mới khiến cô thấy được an ủi.

”Ok,” cô nói. ”Câu hỏi thứ nhất. Vì sao anh ghét tôi?”

”Tôi không ghét cô, Molly,” anh ta đáp bằng giọng lạnh nhạt và mệt mỏi. ”Đằng nào thì tôi cũng chẳng bận tâm đến cô.”

”Tại sao không? Tôi là vợ anh kia mà.”

”Điều gì khiến cô nghĩ hôn nhân làm cho người ta hòa thuận? Chúng ta vốn là bạn tốt trước khi mắc sai lầm ngớ ngẩn là cưới nhau.”

”Tại sao chúng ta kết hôn?”

”Đam mê tuổi trẻ,” anh ta gắt gỏng.

”Tôi tưởng anh sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi.”

”Câu nào thích thì tôi trả lời. Tôi không có hứng thú mổ xẻ mối quan hệ rối mù của chúng ta.”

Cô thất vọng nhìn anh ta. Có thể trí nhớ không giúp được cô, nhưng bản năng mách bảo rằng cô sẽ chẳng tiến xa được với hướng hỏi han ấy.

”Anh nghĩ tôi đã gây ra chuyện gì? Cảnh sát nghĩ tôi đã gây ra chuyện gì? Trung úy Ryker bảo anh ta không nghĩ tôi có thể giết người đàn ông đó? Họ có xem tôi là kẻ đồng phạm không? Nếu vậy thì có người muốn giết tôi phải không? Họ có cho rằng tôi đã lấy cắp số tiền...?”

”Cô chẳng cần lấy cắp khoản tiền nào hết,” Patrick nói. ”Bản thân cô đã có đầy tiền rồi.”

Câu nói đó khiến cô bàng hoàng hơn bất cứ điều gì. ”Ý anh là tôi giàu ư?” Cô há hốc miệng, tự hỏi làm sao cô có cảm giác hết sức xa lạ đối với ý niệm ấy.

”Rất giàu. Cô nghĩ tôi lấy cô là vì lí do gì?”

Đó là một đòn choáng váng, cô cố sức che giấu tác động của nó. ”Anh là người rất ưu tú,” cô nhẹ nhàng nói. ”Tôi đã làm gì với người đàn ông xa lạ này lúc ban đầu? Tại sao tôi lại chạy trốn khỏi anh?”

”Tôi đoán là những mơ mộng ngây thơ về tình yêu đã phai nhạt,” giọng anh ta rất gần với tiếng gầm gừ. ”Cô thường thích những người đàn ông có tuổi – chắc là cô đã quyết định cách biệt mười năm tuổi tác là chưa đủ. Cô muốn một người chín chắn hơn.”

”Người đó đáng ra không khó tìm,” cô buông gọn.

Cô đã thành công trong việc làm anh ta ngạc nhiên. Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng gần như tán thưởng. ”Có vẻ thế, cuộc hôn nhân của chúng ta đã thực sự kết thúc. Cô quyết định ra đi, và tôi thực sự chẳng quan tâm cô đi đâu và vì lí do gì. Tôi còn bận dọn dẹp đống hỗn độn cô để lại.”

”Đống hỗn độn ấy là gì?”

”Tôi bắt đầu mệt với cái trò này rồi, Molly. Vả lại, có thể cô giàu sẵn rồi, nhưng tôi phải làm việc.”

”Anh không có tiền sao?”

”Cái cơ ngơi đắt đỏ này ngốn rất nhiều tiền duy trì. Tôi lúc nào cũng ngập trong nợ nần.”

”Vậy ai sẽ hưởng tiền của tôi nếu như tôi chết?” Những chữ cái trên chiếc khăn tay là tên của anh ta. Tại sao nó lại là một trong những món đồ tùy thân của cô. Khó mà xem nó là một kỷ niệm tình yêu, căn cứ vào mối quan hệ chua chát của họ.

Nụ cười của anh ta điềm tĩnh và tráng ngoài một lớp vỏ ngọt ngào. ”À, là tôi. Molly. Cô hỏi để làm gì?”

Anh ta biết thừa vì sao cô hỏi, và điều đó làm anh ta khoái trá. Phải chăng anh ta đã tìm cách giết cô? Phải chăng anh ta đã đẩy cô ra khỏi cái nơi mà cô, bất chấp sự xa lạ và thù địch, vẫn cảm thấy như nhà mình, rồi sau đó theo dõi cô, giết người tình của cô và cố giết cả cô nữa? Anh ta có động cơ rõ ràng.

”Anh đã ở đâu vào đêm tôi bị tai nạn?”

Anh ta cười to, tiếng cười làm người ta nổi gai ốc. ”Tôi có bằng chứng ngoại phạm, Molly. Bằng chứng thép đấy. Tôi không hề tìm cách giết cô, và cảnh sát tin tôi. Cô cũng nên tin là vừa.”

”Sao tôi phải tin anh?”

”Bởi vì nếu tôi đã tìm cách giết cô, tôi sẽ không mắc sai lầm. Cô chết là cái chắc. Và tôi sẽ trở thành người giàu có.”

”Vậy tại sao anh không hành động? Có vẻ nó là chuyện hợp lý, và xem ra anh là người rất theo logic.”

”Đừng nhử tôi,” anh ta nói, nhưng giọng mượt như lụa, và anh ta vươn tay ra trượt bàn tay dọc theo một bên cổ cô, luồn ra sau gáy. ”Tôi có thể bẻ gãy cổ cô, và khiến nó trông như một cú ngã. Cầu thang thì uốn khúc, sàn nhà bằng đá phiến, và cô đang trong quá trình hồi phục sau chấn thương. Chưa kể đến chứng mất trí nhớ tiện khỏi nói. Chẳng tốn mấy công để sắp xếp.”

Cô nuốt khan. Da anh ta ấm, ram ráp và gợi tình một cách kỳ quặc nơi cổ cô. ”Cảnh sát sẽ không đặt nghi vấn sao?”

”Tôi nghĩ có thể giải quyết được với bọn họ,” anh ta mơ màng. ”Cô biết đấy, cô chẳng được ai yêu mến cả.”

”Tại sao?” Cô lại nuốt xuống, ngón tay cái của anh ta vuốt ve cổ họng cô, một cách nhẹ nhàng, chỉ có một chút áp lực rất mơ hồ.

”Họ không thích cái cách cô đối xử với tôi.”

”Thế còn cách anh đối xử với tôi?” Cô phản pháo, đấu tranh với mong muốn gạt tay anh ta ra. Đấu tranh với mong muốn rướn lại gần anh ta.

”Họ không quan tâm, Molly.”

Cô chưa bao giờ ở gần anh ta như thế. Và cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tăm tối và dữ dội của anh ta, một cơn rùng mình lo sợ chạy dọc sống lưng cô. Cùng với một điều gì đó khác nữa.

Anh ta có thể giết cô. Cô tin như thế. Rất có thể anh ta đã giết người đàn ông cô được cho là trốn chạy cùng, do ghen tuông hoặc gì đó. Rất có thể anh ta đã cố giết cô, nhưng có điều gì đó đã ngăn anh ta không ra cú đòn quyết định. Hoặc có lẽ chính anh ta đã xô xe họ ra khỏi con đường, va đập trong tai nạn làm cô bất tỉnh, và anh ta đã kết liễu gọn gẽ tình địch của mình.

Nhưng sao anh ta không kết liễu cô? Phải chăng anh ta vẫn còn muốn cô? Hoặc chỉ là tiền của cô?

Anh ta đang chậm rãi vuốt ve cô với một sự mải mê gợi tình. Đầu anh ta cúi xuống cô, che mất ánh đèn. Cô biết anh ta sắp hôn cô. Anh ta có toàn quyền hôn cô – anh ta là chồng cô mà.

Vậy thì vì sao có cảm giác như nó sẽ là nụ hôn đầu của cô?

Cô nín thở đứng im, chờ sự tiếp xúc giữa miệng anh ta và miệng cô, để cho đôi mắt nhắm lại, cảm thấy sự nguy hiểm và sức quyến rũ của người đàn ông này, và không còn bận tâm liệu mình có đang đùa với lửa hay không.

Và rồi anh ta đột ngột rụt về. ”Hỏi đến đây là đủ rồi, Molly,” anh ta nói bằng giọng uể oải chán chường. ”Tình cảm vợ chồng thế này nhanh ngấy quá. Đi đi.”

Cô mở mắt và nhìn anh ta ngỡ ngàng. Anh ta muốn cô. Cô biết điều đó với một sự chắc chắn đột ngột khiến lòng cô hân hoan lạ lùng. Anh ta muốn cô, nhưng phần nào e ngại cô.

Đó là một niềm an ủi nhỏ bé. Vì cô vốn sợ anh ta chết khiếp. Cô không thèm tranh cãi với anh ta, chỉ đứng dậy, cầm lấy cốc cà phê đen đặc không thể uống nổi của mình.

”Chúc anh có những giấc mơ đẹp,” cô ngọt ngào nói.

Đáp lại cô là một câu làu bàu tục tĩu. Con chó ngẩng đầu lên, nhìn hai người đầy thắc mắc trước khi ì ạch đứng dậy, chuẩn bị đi theo cô.

”Beastie!” Anh ta quát, và con chó đành quay lại bên cạnh anh ta trong bộ dạng miễn cưỡng. Molly bước từng bước lên cầu thang, cảm giác bơ vơ kỳ quặc tăng lên gấp đôi.

Trong nhiều giờ đồng hồ cô nằm thao thức, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà bằng đá. Chiếc giường queen-size với bộ chăn ga bằng sa tanh khêu gợi quá mềm mại, và sau một tiếng đồng hồ trở mình qua lại lưng cô bắt đầu đau nhức. Cái áo ngủ bó sát, quá hở hang và khiêu khích đối với một người tình không tồn tại, hiển nhiên được làm ra để cởi bỏ ngay khi màn đêm buông xuống. Nó làm cô ngứa ngáy khắp người. Căn phòng buồn tẻ và ngột ngạt. Và những tấm rèm nặng nề trang trọng ngăn hết ánh trăng. Cô nằm đó và căm ghét căn phòng này, ghét ghê gớm. Nếu sắp tới cô bị giam hãm ở đây thì cô sẽ phải thay đổi lại toàn bộ nơi này, bất chấp những phải đối khó tránh khỏi của chồng cô. Chắc chắn anh ta không thể tán thành phong cách xa hoa của căn phòng. Làm sao anh ta xoay sở chịu đựng được mỗi khi ghé thăm vợ mình nhỉ?

Hay là chính cô mới hay đến phòng anh ta?

Người cô chợt cứng đờ. Có tiếng chân đang đi lên cầu thang đều đều chậm rãi, cô có thể nghe thấy tiếng móng chân lách cách của con chó khi nó đi theo ông chủ về phòng. Cô nằm đó, căng thẳng và không nhúc nhích, gần như nín thở, khi cô đợi anh ta.

Cô không hề hoang tưởng về ánh mắt anh ta hồi tối, sức nóng nhục dục âm ỉ mà anh ta cố ý đánh lạc đi. Anh ta muốn cô. Và dường như anh ta thuộc kiểu người hễ muốn cái gì là đạt bằng được.

Anh ta dừng lại trong hành lang, và cô gần như nghe được hơi thở của anh ta. Một lúc sau anh ta đi về phòng mình và đóng cửa lại.

Nước mắt cô ứa ra cay nhức, cô đưa tay chùi mạnh. Molly Winters, người chưa bao giờ khóc, riêng ngày hôm nay đã khóc những ba lần. Mày không được tiếp tục đầu hàng sự yếu đuối ủy mị nữa, cô kiên quyết tự nhủ. Cô lấy làm mừng vì anh ta đã không đến phòng cô, con người lạnh nhạt và cấm cảu ấy, cô hết sức vui mừng. Cô y tá quả thực đã nói đúng.

Cô ghét Patrick Winters vì trái tim lạnh lùng và đôi mắt xanh lạnh lùng của anh ta, ghét hơn bất cứ người nào cô từng ghét trong đời mình. Cô biết rằng tổn thương và căm ghét sẽ là bạn đồng hành quen thuộc trong ngôi nhà đá cổ kính này.

Patrick không hiểu mình sẽ chịu đựng chuyện này bằng cách nào. Anh tự nhủ làm gì có chuyện anh nghe được hơi thở của cô ta qua những bức tường dày lâu đời, làm gì có chuyện anh ngửi thấy mùi nước hoa phảng phất trên tóc cô ta.

Nhưng anh cảm nhận được hết. Mùi hương, âm thanh, cảm giác về cô ta theo anh vào tận phòng ngủ. Mấy tuần vừa rồi là khoảng thời gian yên bình đầu tiên anh có trong năm. Anh không hề muốn cô ta quay lại, và anh không muốn cô ta nằm ngủ cách anh hai cánh cửa phòng, hoàn toàn cách xa anh.

Hiển nhiên là anh muốn cách xa cô ta. Để anh có thể làm ngơ cô ta, và cái cách cô ta bò vào bên dưới da anh, nhảy múa trong máu anh. Những cảm xúc của anh đối với cô ta lẽ ra đã hết từ lâu. Chúng chẳng bao giờ biết điều – cô ta nhỏ hơn anh những mười tuổi, một đứa trẻ mười sáu tuổi khi lần đầu tiên anh gặp cô ta, đứa trẻ hai mươi ba tuổi khi anh phạm sai lầm khủng khiếp là cưới cô ta.

Và anh không thể trách ai ngoài bản thân mình. Chắc chắn là ông bố chuyên quyền chết tiệt của anh đã xúc tiến mọi chuyện, nhất quyết làm theo ý mình, ngay cả khi đã nằm trong mồ. Nhưng Patrick có bao giờ làm theo ý ai. Và kết hôn theo lựa chọn của Jared Winters lẽ ra là điều cuối cùng anh nên làm.

Nhưng vấn đề được giải quyết đơn giản đến khốn kiếp. Bố anh luôn hiểu anh đến tận gan ruột, bất kể họ vẫn cãi nhau như chó với mèo. Ông đã chọn Molly cho anh, vì một lí do đơn giản là ông biết Patrick muốn con bé, muốn đến tuyệt vọng.

Ờ, anh đã có được cô ta, cùng với sự tuyệt vọng. Anh đã tự tạo nghiệp chướng cho mình nên phải cắn răng chịu đựng. Cho đến khi Molly ra khỏi nhà anh, ra khỏi cuộc đời anh, mãi mãi.

Và sau đó, có lẽ anh có thể đuổi hẳn cô ta ra khỏi tâm hồn anh.

*Neiman Marcus và Eddie Bauer: hai nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, một cao cấp một bình dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.