Winter's Edge

Chương 5: Chương 5




Mất trí nhớ. Trò xưa rồi! Molly nghĩ nó là ai, tưởng người ta tin câu chuyện bịa đặt đấy chắc? Có lẽ nó có trong tiểu thuyết lãng mạn, trên phim ảnh, nhưng ngoài đời thực thì còn lâu.

Kế sách đó vô cùng thuận tiện. Chừng nào nó còn tỏ ra không nhớ gì hết, thì nó tha hồ câu giờ.

Nhưng nó không thể duy trì chuyện đó mãi. Đôi mắt nó quả có tròn xoe ngơ ngác khi nhìn từng người trong bọn họ, nhưng có thể nó đang diễn. Năng khiếu diễn xuất của nó rất khá.

Nếu không phải nó giả bộ, thì mọi chuyện còn nguy hiểm hơn. Nếu chứng mất trí nhớ quá tiện lợi đó đúng là thật, nó có thể biến mất nhanh như khi xuất hiện, trả lại cho con bé một ký ức rõ nét về chuyện đã xảy ra với nó mới vài tuần ngắn ngủi về trước.

Và chuyện đã xảy ra với kẻ mang tên George Andrews.

Không thể để điều đó xảy ra. Nó sẽ phải chết. Không sớm thì muộn.

Và sớm là một phương án đáng hoan nghênh hơn nhiều.

Molly tỉnh giấc trong bóng tối, mất phương hướng và hoảng loạn. Mất một lúc cô mới nhớ mình đang ở đâu. Cô ngồi dậy trên giường, bật đèn, cố khống chế nỗi sợ hãi đang dâng trào. Cô đang cảm thấy bồn chồn như thể bị giam hãm – cô đã không muốn ra ngoài vì sợ chạm mặt Patrick và Lisa. Một tiếng đồng hồ ở cùng bọn họ là giới hạn tối đa sức chịu đựng của cô. Cô biết mình không được phép lái xe đến bất cứ nơi đâu đến khi nào cô chứng minh được sự đáng tin cậy của mình với gã chồng tự cao tự đại thích ăn chả kia, dẫu cho chiếc xe rất có thể thuộc về cô. Willy đã mất tăm từ khi đứng dậy khỏi bàn, cô thậm chí còn không có sự bầu bạn đáng ngờ của ông ta để cho đầu óc được sao lãng. Trên giá sách có cả chồng tiểu thuyết trinh thám, nhưng một lần nữa cô lại phát điên với thất bại trước trí nhớ của mình. Có thể cô không nhớ gương mặt mình, tên mình, hay cả thói quen uống cà phê của mình, nhưng tất cả những gì cô cần làm là đọc đoạn mở đầu để nhớ ra câu chuyện trinh thám. Cô vẫn chưa gặp những người còn lại trong ngôi nhà cổ bằng đá này. Người bà con Ermintrude White, cô gọi là bác Ermy, theo lời bà Morse cho hay, đã rời nhà để thực hiện một trong những chuyến du ngoạn viếng thăm của mình. Bằng vào ánh mắt khinh bỉ của bà quản gia Molly có thể suy ra rằng Ermintrude White không chiếm được nhiều thiện cảm trong ngôi nhà này. Thật vậy, phần lớn tình yêu mến của bà Morse dường như dành cho Patrick, bất chấp sở thích tệ hại của anh ta khi dính dáng đến cô Canning, và dành cho Molly, một điều làm cô ngạc nhiên. Đây là một người không vì cách ăn ở tồi tệ trước đây của cô mà thành kiến với cô. Có lẽ nếu đào sâu tìm hiểu thì sẽ thấy những lí do, nhưng về điểm đó Molly không thể bắt tay vào điều tra.

Cô cũng không đặc biệt thích thú khi nghe kể chi tiết về toàn bộ những chuyện xấu mình đã làm, chí ít không phải từ một người có vẻ quý mến cô. Molly vô cùng vui sướng được tắm trong niềm trìu mến bất ngờ đó. Bà Morse là người đàn bà nhân hậu, và có được sự chấp thuận của bà cô có một cảm giác kì lạ như được một nguồn động viên.

Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, tiếp theo là tiếng gõ cửa kiên quyết. Cô tựa ra sau, chờ đợi, thừa biết là ai vừa lên gác với cơn giận ngùn ngụt như thế. Cô không có ý định phản ứng lại nếu kiềm chế được.

Cánh cửa bật mở và Patrick đứng đó, cao lớn nơi ngưỡng cửa, và trong một thoáng cô cảm thấy nhói lên một khao khát day dứt. Cảm giác đó biến mất khi cô nhận ra đây không phải là cuộc viếng thăm thân thiện.

”Tôi ắt sẽ cho rằng,” giọng anh ta lạnh lùng và cay độc, ”cô sẽ biết lịch sự đủ mức để tôn trọng phép tắc trong ngôi nhà này. Lẽ ra tôi nên biết yêu cầu như thế là quá nhiều, tuy nhiên tôi không chỉ yêu cầu, tôi ra lệnh. Cô sẽ xuống dưới nhà để dùng đồ uống ngay bây giờ và cư xử lịch sự với các vị khách của chúng ta. Tôi cho rằng ngay cả cô cũng có khả năng làm được điều đó.” Sự khinh miệt cắt qua người cô khi cô nằm đờ ra ở đó. ”Ngay bây giờ!” Anh ta tiến vào phòng với vẻ đe dọa, và cô ngồi bật dậy trước khi kịp ngăn mình lại.

Anh ta phá lên cười, và nó không phải là âm thanh vui vẻ. ”Tôi lấy làm mừng khi thấy chí ít tôi có thể dọa được cô cư xử cho phải phép. Chúng tôi sẽ ở trong thư viện.” Anh ta bước ra cửa, rồi dừng chân quay lại. ”Nhân tiện, phòng khi cô quên, cô thường phục sức khi ăn tối.”

Trong ánh đèn yếu ớt từ hành lang hắt vào Molly có thể thấy anh ta vẫn mặc quần jeans bạc màu, và cô nhún vai làm ra vẻ can đảm. ”Tôi không có trang phục,” cô nói đơn giản. ”Phải dùng những thứ này thôi.”

”Tôi cho thế nghĩa là cô ám chỉ rằng cái tủ quần áo vô độ của cô không làm cô hứng thú nữa và cô muốn ra ngoài sắm sửa nhiều chừng đấy hoặc hơn.” Anh ta nhún vai. ”Cứ tự nhiên. Bà Morse có thể đi cùng cô nếu cô nhất quyết muốn thế. Xét cho cùng, đấy là tiền của cô cả.”

”Có bao nhiêu tiền ở đó?” Cô hỏi, bò ra khỏi giường.

”Tôi đã thắc mắc khi nào cô mới chạy đi hỏi,” anh ta nói với giọng cười khó chịu. ”Quả thực là, chính vẻ hờ hững của cô với tiền đã làm tôi gần như tin vào câu chuyện bịa đặt của cô về chứng mất trí nhớ. Lẽ ra tôi nên biết cô không thể nhịn lâu như vậy.”

”Tôi chỉ tò mò muốn biết thôi,” cô lạnh nhạt nói, ”nếu tôi có đủ tiền để mua chuộc anh. Tôi đưa nó cho anh thì anh sẽ để tôi đi chứ?”

Cô đã cố tìm cách để làm anh ta giật mình. ”Tôi không muốn chỗ tiền chết tiệt của cô,” anh ta chua chát nói.

”Vậy anh muốn gì ở tôi? Tại sao anh lại lấy tôi?” Cô xuống giường, bắt đầu tiến lại chỗ anh ta. Cô đang cố khiêu khích anh ta một cách thận trọng, và tự nhủ là mình chỉ muốn moi sự thật từ anh ta thôi. Và cô biết mình đang nói dối.

Cô đang cố khiêu khích để anh ta chạm vào cô lần nữa. Cô muốn xem liệu sự tiếp xúc với anh ta có còn khiến cô run rẩy như tối hôm trước không.

Anh ta lùi lại, không buồn che giấu vẻ khó chịu. ”Hãy xuống dưới nhà trong năm phút nữa, Molly. Bằng không tôi sẽ quay lại lôi cô xuống.”

Đáng lẽ nó là lời đe dọa. Nhưng với Molly nó nghe giống sự cám dỗ hơn.

Cô chờ cho vừa đủ lâu rồi mới ra khỏi phòng, chạy một mạch hai bậc một xuống cầu thang uốn lượn, biết nếu chần chừ thì cô sẽ mất hết can đảm. Dừng lại trước cửa phòng khách, cô nghe thấy tiếng đá va vào thành ly lanh canh, tiếng cười nho nhỏ và không khí thân thiết sẽ biến mất ngay khi cô xuất hiện. Nhưng cô phải xuất hiện – chồng cô đã ra sắc lệnh. Hít một hơi sâu, cô thong thả bước vào phòng với vẻ vô tư được tính kỹ.

Patrick phớt lờ cô, vẫn ở lì chỗ quầy bar khi cô đi vào phòng.

”Cô đây rồi, bạn thân mến!” Lisa chào đón cô. Cô ta đang cuộn mình trên sofa như một con mèo mãn nguyện. ”Cô có một buổi chiều tốt đẹp chứ?”

”Tuyệt vời,” cô nhã nhặn đáp. ”Còn chị?”

Lisa ném một cái nhìn đầy ý nghĩa về phía Patrick đang quay lưng lại, và nụ cười của cô ta tự mãn không chịu nổi. ”Rất thú vị.”

Molly nghiến răng, liếc nhìn quanh phòng và thấy Willy, có vẻ đang quan sát toàn cảnh với vẻ thích thú đã có tí hơi men.

”Tối nay ông thế nào, Willy?” cô chào ông ta, tuyệt vọng muốn tránh khỏi những cái liếc xéo tinh quái của Lisa. Cô chẳng hề cần đến cái cách nhắc nhở khéo léo của cô ta về những gì cô ta đã làm với chồng Molly.

”Tốt,” Willy đáp, đưa cái ly màu hổ phách sẫm lên thay cho lời chào. ”Rất vui khi thấy cuối cùng cô đã quyết định tham gia cùng chúng tôi.”

Đột nhiên cô thấy căm giận tất cả bọn họ. Hẳn bọn họ đã bình luận về Molly bé nhỏ tội nghiệp bằng đủ các tông giọng hạ cố khác nhau, hùa nhau hành hạ và lăng nhục cô. Được, cô chợt quyết định, cô sẽ không để họ thất vọng, cô gieo mình xuống chiếc ghế êm ái nhất phòng và trừng mắt nhìn tất cả bọn họ như một đứa con gái hư.

Patrick tiến lại và giúi một chiếc ly cao thành đựng một thứ nước màu đỏ tươi cho cô.

”Của cô đây,” anh ta nói với sự quan tâm giả tạo, và cô kiềm chế thôi thúc muốn quăng cái ly vào mặt anh ta.

”Cái gì vậy?” Cô ngờ vực hỏi.

Anh ta nhướng một bên mày. ”Đồ uống thường lệ của cô, nước ép nam việt quất, đúng như bác Ermy đã chọn cho cô, nhưng tối nay không có vodka. Tôi nghĩ cô chưa được uống rượu sau cú va chạm được cho là trúng đầu.” Giọng anh ta lạnh nhạt và không tin tưởng, và cô khó khăn lắm mới kìm được câu trả đũa gay gắt tương đương.

Thay vào đó cô nhấp một ngụm nước nhỏ một cách vô cùng tao nhã và lơ đãng tự hỏi liệu trong vô số lỗi lầm của mình có tật uống rượu giỏi không. Cô chiêu một ngụm lớn hơn và ngả người sâu hơn vào vòng tay chở che của chiếc ghế để quan sát gia đình và bạn bè mình.

Sự tham gia của cô không được để ý. Willy, Patrick và Lisa đang say sưa tranh luận về các giống ngựa, một chủ đề xa lạ với cô chẳng kém gì leo núi. Mặc dù tất nhiên, cô buồn bã nghĩ, rất có thể cô đã học đòi tìm hiểu cả hai thứ. Cô là người đầu tiên nhận ra có khách mới đến, tiếng chân rất êm dọc hành lang lát đá. Vị khách có chiều cao trên trung bình, song vẫn thấp hơn Patrick lêu nghêu, với mái tóc nâu quăn và một đôi mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc. Nom anh ta đẹp trai, rụt rè, và lạc lõng, và khá thân thiện một cách nhẹ nhàng kín đáo, khác xa bản tính thô bạo khắc nghiệt cô cảm thấy ở chồng mình. Cô chợt cảm thấy lạc quan lên một chút. Có lẽ cuối cùng cô đã tìm được một đồng minh giữa những kẻ thù này.

”Xin chào.” Người khách hắng giọng ngoài cửa và tất cả quay lại nồng nhiệt đón chào anh.

”Toby!” Vẻ tươi cười bất ngờ của Patrick đúng là một phát hiện. ”Bọn tôi đang tranh cãi về các giá trị của ngựa Ả Rập đây. Bọn tôi sẽ tha cho cậu tội đến muộn nếu cậu có thể làm sáng tỏ vài điều.”

Molly nhìn trân trân Patrick, lặng đi trong chốc lát vì bàng hoàng. Cô nhớ được, gần như nhớ được, qua hình ảnh nụ cười bất ngờ, đầy sức tàn phá ấy...

Và rồi Toby bước vào giữa họ, đôi mắt ấm áp và tình cảm. ”Em khỏe không Molly? Mọi người đã rất nhớ em?”

Những người khác nhìn anh với vẻ bất mãn ngấm ngầm, như thể vừa phát hiện ra có một kẻ phản bội trong tổ chức của bọn họ vậy, nhưng Toby hình như chẳng để ý. Lần đầu tiên có một người thành thật vui mừng khi cô trở về, và đôi mắt của Molly có nguy cơ tràn ngập những giọt lệ không mong muốn lần nữa.

”Cảm ơn Toby,” cô dịu dàng nói, mỉm cười với anh ta.

”Ta sang phòng ăn thôi,” Patrick đột ngột lên tiếng, phá vỡ giây phút ấy. Anh khoác tay Lisa và dẫn cô ta tiến sang phòng ăn. ”Tôi có thể chén nguyên một con ngựa. Lần tới tôi mời cậu ăn tối thì nhớ đến đúng giờ nghe chưa, cậu bé,” anh nói với vẻ thành thật giễu cợt, và Toby cười vang.

”Tớ mắc việc đột xuất, Pat à,” anh giải thích, nối gót theo sau vóc dáng lực lưỡng của Willy. ”Tiểu thư Molly vừa được phát hiện có mang và tớ còn không biết mình có đi được hay không.”

Lúc Molly bước vào phòng ăn cô ngao ngán nhận thấy Lisa đã chiếm vị trí truyền thống dành cho nữ chủ nhà, ở phía cuối bàn đối diện với Patrick, và cô được chỉ định ngồi cạnh Willy. Cô ngồi xuống với bộ dạng hậm hực, một lần nữa tự hỏi mình có thể đã gây ra chuyện gì để khiến cả gia đình và bạn bè quay lưng với cô. Và cô sẽ còn phải chịu đựng những sự sỉ nhục nào nữa trong thời gian bị cầm tù tại ngôi nhà này. Chí ít còn có Toby, đang nhìn sang cô với ánh mắt ngưỡng mộ công khai. Cô cố tập trung vào điều đó, bỏ ngoài tai điệu cười khúc khích của Lisa khi cô ta lả lơi với Patrick.

”Molly thân yêu.” Lisa quay sang cô với giọng ngọt như mía lùi. ”Anh Pat bảo là cô muốn đi mua sắm quần áo. Tôi rất vui nếu được đi cùng cô để cho cô vài lời khuyên về kiểu dáng.” Vẻ mặt cô ta nói với Molly rằng cô rất cần được giúp đỡ hết mức có thể.

”Không, cảm ơn Lisa,” cô chật vật dằn xuống thôi thúc giết người đang lớn dần trong lòng. ”Bà Morse sẽ đi cùng tôi – tôi không muốn làm phiền chị.”

”Phiền gì đâu chứ,” cô ta phản đối một cách duyên dáng. ”Cô còn nhớ chúng ta đã vui như thế nào khi lựa chọn tất cả những bộ quần áo của cô không? Tôi luôn giúp cô chọn đồ; cô biết tôi thích làm chuyện đó mà.”

Ra là cô phải cám ơn Lisa về cái tủ quần áo ngồn ngộn không phù hợp kia, Molly nghĩ thầm. Và mình cá là cô ả làm thế có mục đích. ”Không, tôi không nghĩ thế, Lisa. Tôi thích tự tôi chọn quần áo.” Giọng cô lạnh nhạt và cương quyết, và Lisa chẳng thể làm gì khác đành nhún bờ vai thanh tú và trao đổi ánh mắt với Patrick kiểu như muốn nói, em biết làm gì hơn?

Toby cố xoa dịu giây phút căng thẳng ấy bằng cách tỏ thái độ hứng thú đột ngột với thời tiết, nhưng cuối cùng Molly đã hết chịu nổi bầu không khí gượng gạo và sự châm chích lẩn khuất, những bí mật mà không ai được yêu cầu đề cập. ”Nói tôi hay, Lisa,” cô nói bằng giọng tự nhiên, tặng cho cô ta một nụ cười giả tạo y như vừa nãy cô ta tặng cô.

”Khi nào thì chị và Patrick định làm đám cưới?”

”Cô bảo sao?” Lisa hỏi lại, giọng lạnh ngắt.

Molly cắn một miếng bánh chocolate thơm ngậy bà Morse đã làm để tráng miệng, tận hưởng vẻ mặt sửng sốt của toàn bộ cử tọa quanh bàn. Cô ngước đôi mắt ngây thơ lên. ”Tôi chỉ nghĩ sẽ thuận tiện hơn nếu tôi biết kế hoạch của chị là thế nào. Chồng chị đã chết... được bao lâu rồi nhỉ? Tôi nghĩ người ta bảo tôi là năm tuần, có đúng không? Và tôi cho hai người đã ấp ủ chuyện này từ mấy năm nay, nên tôi ghét làm cho chị cứ phải sắm mãi cái vai góa phụ đau buồn.” Molly đưa mắt nhìn suốt lượt bộ y phục quyến rũ của Lisa với nụ cười nhạt. ”Có lẽ chị có thể thuyết phục chồng tôi mua một căn hộ ở đâu đó trong lúc chúng tôi chờ hoàn tất thủ tục li dị. Tôi không muốn cản trở lịch trình của chị, và chị rất giỏi trong việc thuyết phục chồng tôi.”

”Ra khỏi đây,” Patrick nói nhỏ. Molly liền hướng nụ cười ngây thơ ôn hòa về phía anh ta, muốn xé xác và làm tổn thương anh ta.

”Sao anh lại giận dữ thế, anh yêu?” Cô bắt chước giọng Lisa một cách miễn chê. ”Anh không nên để sự việc chồng chị ấy nằm dưới đất xác còn chưa kịp lạnh ảnh hưởng đến các kế hoạch của anh. Nói cho cùng, anh chỉ lấy tôi vì không thể có chị ấy. Và giờ anh đã có rồi, vui quá đi thôi.” Cô đứng lên và hiên ngang đi ra khỏi phòng, tức giận cuối cùng đã thắng thế kiềm chế. Lên đến lưng chừng cầu thang thì cô nghe thấy tiếng anh ta đuổi theo cô. Kìm chặt nỗi sợ hãi và khao khát muốn chạy thẳng về căn phòng xa hoa và nhốt mình trong đó, cô quay người lại trên đầu cầu thang và chờ anh ta bằng một vẻ bình tĩnh giả tạo.

Anh ta túm lấy cổ tay cô mạnh đến phát đau, đôi mắt xanh tối lại vì giận dữ. ”Cô có ý đồ quái quỷ gì qua màn kịch trong kia hả?”

”Nó không đúng sao?” cô hỏi lại. ”Từng từ tôi nói không phải là sự thật sao?”

”Cô không có quyền phê phán ai hết, khi cô còn đang chìm ngập trong những tin đồn, những lời phỏng đoán và những bản tường thuật bán tín bán nghi,” anh ta hạ giọng. ”Tôi không phải là kẻ bỏ trốn giữa đêm, tôi không phóng hỏa khu chuồng ngựa phía đông và giết chết ba con ngựa, tôi không đánh vào đầu ông già Ben và để mặc ông ấy nằm trên vũng máu trong sân. Tôi không bị tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh với một tên đàn ông đã bị giết bên cạnh.”

Molly bủn rủn cả người. ”Và anh định nói chính tôi đã làm những chuyện này?” Cô hỏi bằng giọng khàn khàn.

Giọng anh ta vọng vào tai cô, lạnh lùng và xa cách với vẻ thịnh nộ mà giờ đây cô biết là chính đáng. ”Không còn ai có khả năng ấy. Hoặc là cô hoặc kẻ đã chạy trốn cùng cô. Phân nửa nguồn ngựa giống đã đi tong trong trận hỏa hoạn. Cô đã chứng kiến chuồng ngựa cháy bao giờ chưa, Molly? Cô có biết nó như thế nào không, nghe thấy những tiếng kêu của lũ ngựa, ngửi thấy mùi thịt khét, biết mình không thể làm gì để cứu chúng?”

Cô lắc đầu và cố giật tay ra, nhưng anh ta không nhúc nhích.

”Ngôi nhà cũng suýt ra tro. Cô biết chuyện đó không? Cô sẽ chẳng quan tâm. Cô chỉ là một đứa trẻ hư đốn xấu xa chỉ biết tấn công và phá phách không hề suy nghĩ khi không được như ý!”

”Vậy tôi muốn được gì?” Cô hỏi, chật vật giữ bình tĩnh.

Anh ta lắc đầu vẻ ghê tởm. ”Cô chưa bao giờ nói với tôi,” giờ giọng anh ta đã dịu lại. ”Hãy tránh khỏi đường của tôi, Molly. Nếu còn xuống dưới nhà ăn tối lần nữa cô hãy biết đường tỏ ra lịch sự bằng không tôi thề sẽ bẻ gãy cái cổ bé nhỏ xinh đẹp của cô.”

Cô đứng lặng trên đầu cầu thang nhiều phút sau khi anh ta bỏ cô lại để trở về với khách khứa. Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình đang đặt trên tay vịn, nhận ra chúng đang bấu chặt lấy thành tay vịn cầu thang.

Anh ta nói cô đã đánh Ben Morse vào đầu và để mặc ông chảy máu. Chắc chắn bà Morse không thể tin cô có khả năng làm điều đó và vẫn thân thiện với cô? Không phải ai cũng tin cô là một con quỷ, trong đó có một trong những người được cho là đã bị tổn thương nặng nhất vì cô.

Quỷ bắt Patrick và những lời buộc tội của anh ta đi, những lời buộc tội mà cô không thể phản bác. Cô đang nhìn chằm chằm theo anh ta, run lên vì giận dữ và thách thức, thì một ý nghĩ bỗng đâu hiện ra trong đầu cô. Cái cổ bé nhỏ xinh đẹp, anh ta đã nói. Cái cổ anh ta muốn bẻ gãy.

Phải chăng chính là anh ta? Chính anh ta đã đuổi cô ra khỏi nơi này, rồi bám theo cô, giết người đàn ông đi cùng cô rồi đập đầu cô, tưởng rằng đã giết được cô?

Và nếu đúng là anh ta, thì còn có điều gì ngăn anh ta không cố làm chuyện đó lần nữa?

Tại sao anh ta muốn cô ở đây? Sao anh ta không thể cứ để cô đi, bắt đầu cuộc sống mới với những mảnh vụn ký ức? Anh ta muốn gì ở cô, vì Chúa?

Và cô đã muốn gì ở anh ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.