Vài ngày sau Loan được ra viện, kể cũng lạ kể từ ngày hôm đó, cô dường như
biến thành một người khác vậy, ít nói hẳn, với Định cũng trở lên lạnh
nhạt hơn. Định cũng cảm thấy sự thay đổi này của cô, nhưng mặc kệ anh
vẫn luôn chăm sóc, quan tâm cô. Hôm nay là ngày cô ra viện, Định đã sắp
đồ từ rất sớm, dìu Loan ra xe, cả chặng đường về Loan không nói gì, mặc
cho Định hỏi rất nhiều, nhưng cũng chỉ trả lời qua loa cho xong. Chiếc
xe dừng lại trước cổng, Định nhanh chóng xuống xe, dìu Loan đi:
Cẩn thận một chút! Chậm thôi!
Đưa Loan lên phòng nằm trên giường cẩn thận, kéo chăn đắp cẩn thận cho cô:
Em! Ngủ chút đi! Đi cả chặng đường dài rồi, chắc em mệt rồi!
Loan không trả lời, chỉ im lặng khép nhẹ đôi mi, trông cô có vẻ mệt , Định khẽ nhổm người hôn nhẹ lên trán cô:
Ngủ ngon!
Định khẽ cười nhẹ, một nụ cười nhẹ, nhanh chóng rời đi khỏi phòng. Loan
trong đầu không ngừng suy nghĩ về Carolina, về Định về hai người, những
dòng suy nghĩ không ngừng đảo lộn trong đầu cô.
Em! Em sẽ mãi ở bên anh chứ?
Trong một vườn hoa rất đẹp, những bông hoa muôn màu, muôn sắc đang rực rỡ, hương thơm nhè nhẹ lan ra khắp mọi nơi:
Hai người đang nói chuyện với nhau, khẽ ngắt một bông hoa đặt nhẹ lên mái tóc cô:
Em đẹp lắm! biết không?
Anh!
Cô gái khẽ choàng tay lên cổ chàng trai:
Anh có yêu em không?
Ừm! không! Không phải là yêu, mà là rất yêu! Anh rất yêu em!
Cô gái cũng cười tủm nhẹ nhàng ghé mặt vào tai anh:
Em! Em cũng rất yêu anh!
Vậy sao?
Nhưng chàng trai định hôn cô gái, thì:
Không! Anh đuổi em đi!
Em! Đừng chạy mà!
Anh đuổi em đi!
Em! Đừng… Đừng lùi lại… đừng…
Á!!!
Ở dưới lầu Định đang trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng hét của Loan, vội chạy lên phòng:
Loan! Em sao vậy?
Định ngồi lên giường, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, lau đi mồ hôi trên trán, anh rất lo lắng cho cô, cố gắng trấn tĩnh Loan, Loan hơi thở gấp thở
rất mạnh, dường như rất sợ hãi:
Thôi nào! Không sao đâu! Chỉ là mơ thôi!
Em… em… mơ em bị tai nạn… máu… em chảy rất nhiều máu thật đó!...
Giọng nói đứt quãng, thều thào cho thấy cho cô đang rất sợ, Định vội ôm chặt cô, vuốt nhẹ lưng cô, an ủi:
Chi là mơ thôi! Mơ thôi! Không phải là thật đâu! Không phải đâu!
Anh nắm chặt hai tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, Loan cúi mặt không nhìn
anh, Định nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi cô, Loan không chịu, cô vội nằm xuống xoay người lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân, Định cũng nằm
cạnh cô, vòng tay qua người cô, ôm chặt, xoay người cô về phía lòng
mình:
Thôi được rồi, ngủ đi!
Nép đầu vào lòng anh, ở khoảng cách
này, Loan cảm thấy có chút ngộp thở, nhưng không thể dứt ra được, nhanh
chóng Định chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều phả vào mặt cô, Loan vẫn
không thể nào ngừng suy nghĩ, những dòng suy nghĩ đó làm cô rất khó
chịu.