Yêu một người! Định là Định ư?
Đúng! Anh ấy là nguời mà mình yêu đến chết, vậy mà nay anh ấy lại là chồng
cậu, người bạn thân nhất của mình, cậu có biết mình cảm thấy thế nào
không?
Không! Không phải đâu?
Loan đưa tay cắn chặt tay, khóc
không thành tiếng, cô không thể tin được vào mắt mình khi đưa cho Loan
xem bức hình của cô với Định, đó là ảnh trong lễ đính hôn. Ngồi gục
xuống khóc, những tiếng nấc nghe mà thấy đau lòng quá. Carolina cũng
khóc, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao mọi chuyện lại
xảy ra như thế chứ.
Bước ra khỏi nhà Carolina, Loan đi với những bước chân nặng nề và vô hồn, trong tâm trí cô lúc này không còn nghĩ được
gì, những câu nói, những bức của Carolina và Định làm cô không thể hiểu
được chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Trời lúc này tối đen như mực,
không có một anh sáng nào nó giống như tình cảnh của Loan vậy. Loan đi
mà không biết mình đang đi đâu, bước chân lạc lõng, những giọt nước mắt
lăn dài trên mi, chợt tiếng còi bíp rất lớn từ phía trước, cùng với đó
là một tia ánh sáng chói rọi vào mắt, không thể nhìn được gì, sầm một âm thanh ghê rợn, của người tài xế thắng phanh gấp, Loan nằm dưới vũng
máu, máu tuôn ra không ngừng, Loan dần dần mất nhận thức, trong những
giờ phút còn chút tỉnh táo, trong tâm trí bỗng có một hình ảnh người đàn ông hiện lên, mà lạ là người đó không phải là Định, và rồi dần dần đôi
mi khép lại, miên man không còn biết gì.
***
Loan từ từ mở nhẹ đôi mắt, cả thân người đau đớn, rất đau kể cả khi cựa nhẹ người, dần dần
mọi thứ trở lên rõ, đưa mắt nhìn xung quanh, đây là bệnh viện mà, may mà không phải nơi nào kinh dị chứ, kiểu như là địa ngục chẳng hạn, cũng
may là cô còn sống, đúng rồi mình bị tai nạn, Loan cố gắng ngồi dậy,
nhưng chợt một giọng nói quen thuộc cất lên:
Em! Đừng có dậy mà!
Định cầm phích nước đi vào, đặt ấm xuống gầm bàn, ngồi xuống ghế, nhìn Loan
bằng một ánh mắt đầy lo lắng, chưa bao giờ anh tỏ thái độ như vậy.
Anh! Sao em lại ở đây?( Giọng nói có chút thều thào yếu ớt)
Còn nói nữa, em bị tông xe đó, cũng may là chỉ bị thương nhẹ thôi!
Loan cố ngồi dậy, Định kê cái gối dựa vào lưng cô:
Em hôn mê đã hơn hai ngày rồi đó, có biết anh lo lắng như thế nào không?
Loan đưa tay day nhẹ cái đầu, đầu cô bị băng một vết rất to, thấy Loan có vẻ lo lắng, Định lại chêu chọc cô:
Em yên tâm đi, nó sẽ không để lại sẹo đâu!
Ai bảo em sợ sẹo chứ?( Loan phụng phịu đáp lại)
Thế ư?
Khẽ véo mũi nhẹ cô:
Hai người đang nói chuyện thì Doãn Băng bước vào, trên tay là một bó hoa hồng khá lớn:
Loan! Tỉnh rồi sao?
Chị!
Đừng cử động, ngồi yên đi!
Đặt bó hoa lên bàn, Định kéo cái ghế nhường cho Băng ngồi:
Em ngồi đi!
Ừm!
Sao rồi! em ổn chưa?
Em! Cũng ổn rồi, vẫn còn khá đau chị ạ!
Em uống nước đi!
Định rót cho cô một cốc nước:
Ùm! Sướng nhất em còn gì, được chồng chăm sóc như vậy à, chị ghen tỵ với em đó!
Chị này!
Loan có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trở lên ửng hồng:
Đang nói chuyện vui vẻ chợt điện thoại của Loan reo lên:
Là điện thoại của em, đưa em nào!
Định đưa điện thoại cho Loan, Loan cầm chiếc máy là Carolina gọi, nhưng khi
cô chưa kịp bắt máy thì nó đã tắt, trong đầu Loan bỗng sực nhớ lại,
trong phút chốc, cô ôm đầu và hét lên:
Loan! Em sao vậy?
Không! Không phải sự thật!
Em! Em sao vậy?
Định cứ ngồi ôm Loan, Băng nhanh chóng đi gọi bác sĩ, sau khi tiêm thuốc an
thần, Loan đã ngủ ngon lành. Định đã ở trong phòng với bác sĩ khá lâu
rồi, chẳng biết có chuyện gì. Định bước ra khỏi phòng khuôn mặt vô cùng
lo lắng:
Sao rồi?
Định không nói gì, anh châm điếu thuốc, bước ra
đứng vịn tay vào lan can, Băng cũng đứng bên cạnh anh, cô hiểu anh hơn
ai hết, lúc này tốt nhất là không nói gì thì hơn. Họ cứ đứng lặng im
không ai nói với ai câu gì.