Lâm bị Hạ thờ ơ, trở nên rất tức giận, suốt ngày say sưa, mặc dù là anh vẫn vui vẻ cùng Doãn Băng nhưng đó cũng chỉ là sự thay thế nhất thời, cách
đối xử này khiến Băng càng hận Lâm thấu xương, nhưng tình yêu của cô
dành cho anh quá lớn, nó đủ lớn để che lấp đi mọi sự thù hận trong cô.
Lâm say sỉn đi về phòng, nằm dài trên giường. Anh không ở trong phòng
mình mà lại sang phòng Hạ, đã nhiều ngày Hạ không về, Lâm không ở nhà,
suốt ngày triền miên trong men rượu. Trong lúc say sỉn anh vẫn không
ngừng lẩm nhẩm trách móc Hạ, quá say nên Lâm nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ. Nhưng một lúc sau điện thoại anh rung chuông:
A lô!
Có phải anh Trần không ạ?
Ừm! Có việc gì!
Tôi là Đào bác sĩ phụ sản bệnh viện phụ sản Trung ương, tôi không liên lạc được với cô Trần, tôi có việc cần báo với cô ấy!
Lâm vội bật dậy, cố gắng tỉnh táo:
Có chuyện gì sao? Cô có thể nói với tôi!
Nhưng! Cô Trần đã dặn khi có kết quả chỉ thông báo cho cô ấy thôi nên..
Cô không phải lo, chuyện đó cứ để tôi, cô mau nói ngay( Lâm lớn tiếng)
Ừm! Vậy được! Chuyện là, một tuần trước cô ấy có tới chỗ tôi kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra sức khỏe?
Vâng!
Vậy kết quả sao rồi?
Ừm! Các kết quả đều bình thường, nhưng chúng tôi rất ngạc nhiên khi trong
tử cung của cô ấy đang có một hợp tử mới hình thành, chuyện này chắc anh cũng biết, do lần trước bị xảy thai nên tử cung của cô ấy bị tổn thương nặng, nên việc này giường như là không thể, vậy nên chúng tôi mới nói
cô ấy cứ về nghỉ ngơi để chúng tôi nghiên cứu, sau đó vài ngày sau cô ấy tới khám lại sẽ quá kết quả chính xác hơn!
Vậy cô ấy cơ tới khám lại không?
Có! Cách đây ba ngày cô ấy có tới kiểm tra lại, lúc này hợp tử thật sự rất
rõ, nhưng chúng tôi phải làm thêm một số xét nghiệm nữa, nên ngày hôm
nay chúng tôi mới có thể báo kết quả chính xác cho cô ấy, vậy mà cả ngày cô ấy tắt máy.
Vậy kết quả ?
Chúng tôi xin chúc mừng anh và gia
đình, cô ấy thực sự đã có thai, chuyện này quả giống như một kì tích vì
những trường hợp như cô ấy sẽ rất khó, vậy nên anh và gia đình nên chăm
sóc tốt cho cô ấy, vì sức khỏe cô của cô ấy không tốt lắm, hơn nữa cần
phải kiểm tra sức khỏe định kì.
Cô! Cô ấy thật sự có thai sao( Lâm vô cùng ngạc nhiên)
Vâng! Đây là kết quả chính xác.
Lâm sung sướng nhảy lên như một đứa trẻ, anh cố gọi cho Hạ nhưng Hạ không
mở máy từ tối tới giờ, Lâm định gọi về nhà hạ nhưng xét bây giờ cũng
muộn nên không tiện vậy anh đành phải sáng mai qua đón Hạ, Hạ có thai,
anh sắp được làm cha chỉ cần nghĩ đến việc này thôi cũng đủ khiến anh
sung sướng không ngủ được, khẽ với lấy cái ảnh của Hạ trên bàn thì thầm:
Em thật là ngang ngạnh!
Lâm ôm tấm ảnh Hạ và rồi chìm vào giấc ngủ.
Tại nhà Hạ
Một ngày mới bắt đầu nhẹ nhàng trên ngôi nhà có phần cũ, bố Hạ đã thức dậy
từ sớm đang tưới cây, ông lúc nào cũng yên tĩnh như vậy, không khí nhà
Hạ vốn rất yên lặng nếu mẹ Hạ không cằn nhằn nhiều. Chẳng biết là cố ý
hay chỉ là sự trùng hợp, mà sáng nay Hạ với chị Thủy lại cùng về thăm
nhà. Chiếc xe đáp lại ở cổng, Hạ chạy lại khi nhìn thấy bố Hạ chạy ôm
trầm lấy bố:
Con bé này! Lớn như vậy rồi mà còn lũng lịu bố à?
Bố Hạ chêu đùa:
Bố!
Thủy cũng chạy lại ôm bố:
Ô! Hai đứa cùng về sao?
Vâng! Hai con gái yêu quý của bố cùng về thăm bố này, bố có vui không?
Vui! Vui chứ!
Thôi vào đi!
À mà sao hai con rể không cùng về!
Không nhắc tới, hôm nay không nhắc tới họ:
Ừm không nhắc! Vào đi!
Cả gia đình vui vẻ cười nói, đã lâu cả gia đình không đoàn tụ vậy nên có
rất nhiều chuyện để nói. Trong lúc không khí đang vui vẻ, thì tiếng bíp
bíp ngoài cổng, Mẹ hạ ngó đầu ra:
Ai vậy mẹ?
Ừm! Mẹ không biết!
Con ra mở cửa đi!
Mẹ Hạ giục, Hạ phụng phịu nhưng không thể nào cái lời, bước ra cổng. Nhìn
thấy xe Lâm, Hạ không định ra nhưng không thể làm vậy vì đang ở nhà mẹ,
khẽ kéo cái cổng ra, Lâm đi vào sân, bước xuống xe, nở một nụ cười nhẹ
nhàng, nhưng Hạ không thèm nhìn;
Sao vậy? Em không vui khi thấy anh sao?
Sao anh lại ở đây?
Ừm!
Lâm tiến sát lại Hạ, Hạ định rời vào trong, nhưng Lâm kéo tay Hạ, ôm chặt Hạ từ phía sau:
Anh làm cái gì vậy? Buông ra!
Bà xã à! Em không nhớ anh sao?
Nhớ cái gì chứ? Buông ra!
Lâm vẫn không rời tay:
Em thật là vô tình đó! Em có biết là anh nhớ em nhiều như thế nào không?
Tào lao! Buông ra đi!
Hạ giãy ra, khuôn mặt ngại ngùng có chút ửng hồng trên má, dáng vẻ nàycủa
Hạ khiến Lâm rất buồn cười, trong lúc Hạ còn đang lúng túng, Lâm nhanh
nhẹn hôn nhẹ một cái vào má Hạ:
Anh!
Lâm kéo Hạ sát vào người:
Anh!
Sao vậy, nếu em còn kháng cự, em có tin anh sẽ hôn vào môi em không?
Anh!
Hạ cố dựt ra, nhưng Hạ càng dựt ra thì Lâm càng giữ chặt tay, ghé sát tai Hạ thì thầm:
Thôi mà! Em đừng có làm lũng anh như vậy nữa!
Anh! Em thèm chứ!
Lâm vẫn cố cưỡng hôn Hạ:
E hèm!
Tiếng thắng giọng của chị Thủy, khiến hạ giật mình rời ra, Lâm cũng cười nhẹ có chút xấu hổ:
Vào đi!