Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 48: Chương 48: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn.




Tại nhà riêng của Hạ.

Hạ vừa mới mở choàng đôi mắt, sau một giấc ngủ dài, khẽ dụi mắt cho tỉnh, mỗi buổi sáng Hạ đều thấy rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày trôi qua thì ngày hết hạn cái thỏa thuận quỷ quái đó càng mau đến, Hạ không thể nào gục ngã được, sốc lại tinh thần Hạ bước xuống giường, sau khi thay đồ xong ,bước xuống nhà, Lâm đang ngồi uống cafe, hạ ngồi vào bàn, khuôn mặt xanh xao, gầy gò mệt mỏi của hạ khiến Lâm lo lắng:

Sao dạo này! Anh nhìn em ốm vậy, em mau đi khám bác sĩ đi!

Không! Không cần đâu!

Em! Sao lại cứ ngang ngạnh như vậy chứ?

Hạ không nói gì, Lâm cũng không thể quát mắng Hạ, khi nhỏ Phương bát cháo lên, Hạ mới chỉ mùi thôi mà đã phải chạy ngay vào nhà vệ sinh, nôn không ngừng, Lâm cũng chạy vào, vỗ lưng Hạ:

Không sao chứ?

Không!

Khẽ lấy giấy lau mồm, Lâm sốc người Hạ lên:

Sao em ngang quá vậy? ốm như vậy mà không chịu đi bác sĩ!

Lâm rất giận giữ, tay anh ghì chặt tay Hạ khiến Hạ đau nhói:

Buông ra! Anh làm em đau quá!

Đi! Đi theo anh, anh đưa em đi bác sĩ!

Không! Em không đi!

Em!

Lâm giận giữ lắm, nhưng Hạ vẫn cương quyết, Hạ định rời đi, nhưng Lâm kéo tay lại, Hạ vẫn cố giật ra, Lâm không kéo nữa, Hạ mất đà ngã xuống sàn, cánh tay rơm rớm máu, cố bịt lại:

Em! Em không sao chứ?

Không! Anh không cần quan tâm đâu!

Sao em ngang vậy?

Anh! Mặc em!

Hạ hét lớn, đứng dậy, đôi mắt thờ ơ nhìn Lâm:

Anh đừng quên thỏa thuận của chúng ta!

Hạ gặt phắt tay Lâm ra rời đi, lâm cúng bực tức mà hét lên:

Được! Em cứ như vậy đi! Sớm muộn gì thì em cũng chết trước khi bản thỏa thuận đó hết hạn!

Được! Vậy anh cứ chờ đi!

Hạ lao ra ngoài, không quay mặt nhìn Lâm, Lâm đầy giận giữ đôi tay nắm chặt đâm vào thành cửa.

Đã mấy ngày Hạ không về, hạ lấy lý do về nhà mẹ chơi. Thực sự thì Hạ không ở đó, Hạ đâu còn mặt mũi nào nhìn mặt mẹ, mặt bố, hơn cả cô không muốn bố phải thấy mình trong tình cảnh này. Suy nghĩ tới, suy nghĩ lui thi Hạ lại tới nhà chị Thủy kể từ khi nếm chịu sự hành hạ của Lâm, Hạ mới thấu hiểu nỗi khổ của chị Thủy. Khi thấy Hạ đến Thủy rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hai chi em đã kể cho nhau nghe mọi chuyện, những chuyện không nói được với ai, chẳng mấy chốc, họ lại mình như trở lại thời ngày xưa, ngây thơ, không suy nghĩ gì nhiều:

Chị! Chị có hạnh phúc không?

Ừm! Không!

Thủy khẽ nhấp một chút rượu, thẳng thắn nhìn vào Hạ trả lời:

Chị chưa bao giờ thấy không hạnh phúc cả, một cuộc sống như vậy có gì không tốt chứ, có tiền tài, địa vị, không phải đắn đo suy nghĩ gì, như vậy đó.

Thủy uống ực hết một hơi cạn luôn, thấy Thủy uống vội:

Chị uống từ từ thôi, vội vàng như thế làm gì chứ, sẽ khiến chị bị say đó!

Say ư! Chị sẽ không bị say đâu, ngốc ạ!

Ừm! Em cũng nghĩ vậy!

Hai chị em cười rúc rích:

Nhưng mà em còn sướng hơn chị nhiều:

Sướng gì chứ chị?

Thì chí ít là Lâm còn quan tâm em, không như anh ta..

Hứ! Quan tâm, quan tâm gì chứ? Em chỉ là...

Vừa lúc đó điện thoại Hạ rung chuông, là Lâm gọi, Hạ tắt máy rồi ném lên ghế:

Sao em không nghe?

Ừm! Hôm nay em chỉ muốn ngồi riêng với chị, chỉ chị em mình thôi, chẳng lẽ chị không muốn!

Ngốc ạ! Em muốn vậy thì chị cũng muốn!

Uống đi!

Ừm!

Hai người đang uống vui vẻ đột nhiên Hạ lại cảm thấy buồn nôn, một cảm giác khó chịu sực lên, Hạ lao nhanh vào phòng về phía nhà vệ sinh, nôn ói:

Hạ em sao vậy?

Không! Em không sao?

Trông em kìa vậy mà bảo là không sao à?

Cố lấy tờ giấy lên lau, miệng Hạ vẫn nói cứng:

Không! Không có gì đâu chắc em uống nhiều quá thôi, chị cũng biết là tửu lượng của em kém hơn chị mà!

Thật không? Hay là?

Hay là gì?

Hạ bước ra ngoài phòng vệ sinh, ngồi xuống ghế:

Hay là em có thai, nói thật là biểu hiện của em giống lắm!

Có thai! Làm gì có chứ?

Ai nhìn thấy Hạ như vậy cùng đều nghĩ như vậy, nhưng điều này thì Hạ là người hiểu nhất từ sau khi xảy thai lần trước, bác sĩ đã bảo là Hạ rất khó có thai lại,Hạ cố gắng gạt đi giọt nước mắt, quay mặt đi, úp mặt vào ghế:

Em buồn ngủ rồi! Em muốn ngủ một chút!

Không lên giường đi! Ngủ ở đây à?

Ừm ngủ đây luôn!

Ừm! Em vẫn ngang ngạnh như vậy, thôi ngủ đi, ngủ ngoan nha!

Ừm! Chị cũng vậy?

Thủy khẽ vỗ nhẹ lưng Hạ, vuốt tóc Hạ:

Hạ!

Sao chị?

Tại sao chị em mình lại có hạnh phúc không trọn vẹn như vậy chứ?( Thủy nghẹn ngào).

Hạ quay người ra, Thủy khẽ gạt giọt nước mắt:

Chị sao vậy? Chị khóc sao?

Không! Chị đâu có khóc chư!

Chị!

Hạ nhổm dậy ôm trầm lấy Thủy, khóc thút thít:

Chị! Chị đừng khóc, chị khóc em cũng sẽ khóc đó!

Không! Không chị không khóc đâu?

Hai chị em ôm nhau khóc òa trong phòng kín, thực sự lúc này chỉ có khóc mới có thể khiến họ phần nào vơi đi nỗi buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.