Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 47: Chương 47: Ý Đồ Của Bà Nội.




Sáng sớm hôm sau, hai người đã bị bà nội đánh thức từ sơm, Lâm thì đã quen với việc dậy sớm, nhưng còn Hạ thì cứ ngáp ngắn, ngáp dài, họ không ăn sáng mà đi luôn, trên xe Hạ cố che đi những cơn ngáp của mình:

Sao thế cháu buồn ngủ lắm sao?

Dạ! Không đâu bà!( Hạ không muốn bị bà chê cười)

Sao lại không nói thật, gì chứ ngủ nướng là sở trường của cô ấy đó bà( Lâm chọc Hạ)

Anh! Anh không giữ chút thể diện nào cho em cả!

Sao lại phải vậy chứ? Bà nhờ cô ấy có nhiều tật xấu lắm bà ạ, như là..

Lâm chưa kịp cất tiếng, Hạ đã nhoài người lên đánh nhẹ vào người Lâm:

Anh! Anh không được nói!

Bị Hạ đấm nhẹ vào người, Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi, anh bỗng nắm chặt tay Hạ hôn nhẹ một cái:

Thôi được, anh không nói nữa được chưa bà xã!

Bà xã, nghe hai từ đó nó khiến Hạ có chút vui, nhưng ngay sau đó rụt tay lại, ngồi xuống ghế:

Anh! Lo lái xe đi!

Lâm nhìn qua kính thấy Hạ có chút bối dối, ngại ngùng, dáng vẻ rất đáng yêu, Lâm cũng nở một nụ cười nhạt trên môi:

Ok!

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, ngôi chùa khá xa, đường đi cũng khá xấu, rất gập gềnh, sóc nữa, mãi mới đến nơi. Dắt bà lên trên bậc thang lên cửa chùa:

Bà! Cẩn thận!

Hạ đỡ bà nhẹ nhàng, Lâm cầm theo túi đồ đi đằng sau:

Sao mà bà mang nhiều đồ quá vậy?

Lâm khẽ càm ràm vì túi quá nặng:

Sao thế? Chẳng lẽ cháu mang được sao?

Dạ! Không làm gì có chuyện đó chứ, anh ấy khỏe lắm bà ạ, cái túi đó đáng gì phải không anh( Hạ lên tiếng chêu chọc Lâm)

Ừm!

Lâm không nói gì nhiều, còn Hạ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm rồi khẽ nhoẻn miệng cười đắc ý. Sau khi đưa bà vào bên trong ngồi nói chuyện với sư thầy, Hạ đi lại xung quanh hít thở bầu không khí trong lành, khẽ với tay ngửi hương thơm của một bông hoa hải đường, hương thơm nhẹ nhàng sực vào mũi Hạ, tuyệt quá, Hạ không ngừng ngắm cảnh vật xung quanh, chợt Lâm từ đằng sau hù Hạ một cái, khiến Hạ giật mình:

Anh! Anh làm em hết hồn không à?

Lâm khẽ choàng tay lên vai Hạ:

Em đang làm gì vậy?

Không chịu được thái độ thân mật này của anh, khẽ đẩy Lâm ra:

Bà đang ở trong đó, lên em đi dạo xung quanh thôi!

Hạ vừa nói, vừa chỉ tay vừa vườn hoa phía trước:

Anh! Anh xem nó rất đẹp phải không?

Lâm khẽ nhìn theo hương Hạ chỉ, rồi chợt kéo tay Hạ chạy đi:

Anh muốn đưa em đi đâu?

Đi nào!

Hạ chạy theo Lâm, ra một con suối nhỏ, cảnh vật khá đẹp, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng chảy róc rách từ những giọt nước bên khe suối, những bông hoa luôn được tắm mát rất tươi tắn, tràn ngập sức sống:

Đẹp quá!

Hạ khẽ nhảy lên vui mừng:

Trông em kìa, em thích đến vậy sao?

Hạ ngồi lại bên một mỏm đá, với lấy một cái lá cây:

Đương nhiên anh xem nó quá đẹp đi! Anh xem những bông hoa kia thật đẹp!

Lâm cũng ngồi cạnh Hạ, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ cười, không hiểu tại sao mỗi lần thấy Hạ cười, lòng anh lại thêm nhớ da diết, lòng lại thổn thức, khẽ xoa đầu Hạ:

Em thật là! Như trẻ con vậy?

Hứ! Còn hơn anh( Hạ nói cứng)

Lâm khẽ choàng tay lên vai Hạ:

Đúng rồi! Cứ trẻ con như em lại hay, khỏi cần suy nghĩ!

Hạ thấy ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Lâm nói ra được câu triết lí như vậy:

Anh có bị làm sao không, sao lại... đột nhiên triết lí như vậy?

Bị Hạ chêu chọc, Lâm không tỏ ra bực bội, anh khẽ cười một nụ cười nhẹ nhàng tự nhiên, khá ấm áp, khẽ nhéo mũi Hạ:

Em ý!

Hạ khẽ gạt phắt Lâm ra:

Em muốn sang bên kia hái hoa!

Hạ nhìn vào mắt Lâm, rồi quay sang bên kia với một ánh mắt háo hức, hồ hởi như một đứa con nít:

Không được đâu, nguy hiểm lắm!

Lâm lên tiếng ngăn cản vì bên suối rất nhiều rêu, Hạ lại luôn hậu đậu:

Nhưng!

Hạ khẽ cúi đàu xuống, giận dỗi trên khuôn mặt rất đáng yêu này, nó khiến Lâm không nhịn được cười, khẽ choàng tay lên vai Hạ, cúi mặt vào khuôn mặt Hạ:

Lại giận sao?

Hạ xoay người lại, không nhìn Lâm:

Thôi được rồi! Để anh hái cho em chịu không?

Thật không?

Khẽ đưa mắt nhìn Lâm, ánh mắt Hạ rất nhẹ nhàng, ấm áp, nó luôn khiến Lâm bị kích thíc, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi Hạ:

Đương nhiên rồi!

Hạ khuôn mặt ngượng ngùng, đôi má ửng hồng nhẹ, đẩy Lâm ra.

Một lúc sau:

Đó! Đó! Không phải bông bên trái cơ( Tiêng Hạ trong trẻo như con chim non)

Anh cẩn thận chút!

Thấy Lâm lội suối khá vất vả, cái áo ướt sũng vì phải trèo với:

Em ý không cần lo cho anh đâu?

Hứ! Ai thèm!

Lâm vừa đi vừa cười, không để ý trượt chân:

Ý! Anh cẩn thận chút!

Lâm ngã ướt hết cả người, Hạ vội chạy ra đỡ Lâm dậy:

Anh không sao chứ?

Không!

Lâm thấy Hạ lo lắng liền nhăn mặt:

Không cái gì chứ? Đau muốn chết đây này!

Vậy sao? Anh đau ở đâu vậy?

Hạ rất lo lắng, Lâm nhìn thấy Hạ lo lắng như vậy vẫn muốn chêu chọc Hạ, nhăn mặt kêu la, nhưng không thể giấu được nụ cười, thấy Lâm cười Hạ biết là mình bị lừa đã đấm mạnh vào người Lâm:

Anh!anh dám lừa em! Anh chết đi!

Hạ cứ đấm mạnh vào người Lâm, vẫn nụ cười trên môi không né tránh, anh nhìn Hạ bằng ánh mắt âu yếm, đầy yêu thương, bị ánh mắt đó nhìn thấu Hạ ngượng ngùng thu tay lại, quay mặt đi, nhưng Lâm kéo Hạ lại gần, bốn mắt nhìn nhau, khẽ hôn lên môi Hạ một nụ hôn nồng nhiệt, Hạ trong giây phút ngây người cứ đứng im:

Anh!

Hạ khẽ đẩy Lâm ra đứng dậy:

Chúng ta về thôi!

Lâm vẫn nụ cười trên môi, khẽ đứng dậy choàng tay phía sau lưng Hạ, cái áo ướt của anh khiến cơ thể anh mát lạnh, lan truyền sang Hạ, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của Hạ, thì thầm điều gì đó vào tai Hạ, đưa cho Hạ, nhanh chóng cầm lấy bông hoa, rất vui vẻ, sự vui vẻ này toát lên qua ánh mắt. Hai người đang đứng thì đột nhiên Hạ reo lên, khiến Lâm có chút giật mình:

Sao vậy?

Hạ khẽ cúi người xuống, đưa tay nghich nước:

Anh xem này!

Khẽ kéo tay Lâm lại:

Đẹp không?

Hạ chỉ tay vào những con cá nhỏ đang bơi lội phía dưới:

Em thích cá sao?( Lâm hỏi)

Hạ không nói nhưng ánh mắt thích thú đã nói lên tất cả.

Trên đường về:

Anh này! Liệu mình bắt chúng như thế này có sao không?

Hạ tay cầm túi cá, cả bông hoa nữa đi cạnh Lâm, lòng luôn lo lắng, Lâm khẽ dừng lại nhìn Hạ:

Vậy thì em thả chúng ra đi!

Hạ ánh mắt ngập ngừng vì chính Hạ cũng rất thích cúng không lỡ thả chúng đi, nhìn thấy Hạ như vậy, Lâm không nhịn được cười:

Vậy thì đi nào, nhanh lên!

Lâm giục Hạ rời đi!

Tối đến, trong khi Hạ đang trải đệm thì Lâm cứ càm ràm:

Thật là bảo chỉ đi có một buổi sáng thôi mà lại phải ở lại qua đêm!

Hạ không nói gì, sau khi trải đệm xong xuôi, Hạ nằm dài trên đó, mắt vẫn luôn nhìn hộp cá bắt được lúc trưa, nó rất đẹp nhiều màu sắc quá, Hạ nhìn say sưa không để ý Lâm cũng đang nhìn:

Chúng rất đẹp phải không?

Ờ!

Hạ quay người sang, có chút giật mình:

Anh!

Hạ không nhìn nữa, nằm xuống kéo cái chăn lên, với tay lấy cuốn tiểu thuyết, trước thái độ củ Hạ, Lâm cũng không ngần ngại chui vào:

Anh! Anh làm gì vậy? Ra ngoài đi?

Lâm vẫn ôm chặt Hạ mặc:

Anh ra ngoài đi!

Em sao thế, chúng ta chỉ có một tấm đệm thôi mà, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh nằm chết cóng ở đó sao?

Mặc kệ anh! Ai quan tâm chứ! Anh ra ngoài đi!

Em! Anh không ngờ em, lại ác như vậy đó!

Ai ác!

Hạ xoay người ra đối diện với Lâm, không ngờ khi vừa quay người lại đã chạm ngay vào môi Lâm, Hạ giật mình lùi ra xa, nhưng Lâm kéo lại:

Em sao vậy?

Hạ không nhìn Lâm, cúi mặt thẹn thùng, do bị Lâm ôm chặt lên Hạ rất khó cử động, Lâm chỉ cười vì mỗi lần thấy Hạ ngượng ngùng như vậy, anh luôn bị kích thích, khẽ hôn nhẹ một cái vào hôn Hạ, một nụ hôn rất nồng ấm, nó khiến Hạ bị thiêu đốt,Hạ như bị đứng hình không thể nào giẫy giụa vì bị Lâm ôm chặt, sau khi hôn Hạ xong, anh khẽ ôm nhẹ Hạ vào lòng, bị ôm sát, khẽ áp sát khuôn mặt vào ngực Lâm, trong phút chốc Hạ thấy anh ấm áp quá, không biết có phải do thời tiết bên ngoài khá lạnh hay do chính những cảm xúc của hai người lúc này, khẽ choàng tay ôm chặt Lâm, một hành động mà Hạ cũng không thể tin là mình có thể làm. Lâm khẽ vuốt lưng Hạ nhẹ nhàng, tay mân mê vài cọng tóc của Hạ trên môi nụ cười rất ấm á, khẽ thì thầm vào tai Hạ:

Em! Em rất ngang ngạnh, cứng đầu nữa, nhưng em có biết anh lại rất thích cái ngang ngạnh này của em, em nói xem em cũng thích anh phải không?

Hạ khẽ ngẩng đầu lên hỏi:

Thích! Thích cái gì chứ?

Thích anh!( Khẽ thì thầm vào tai Hạ)

Thích cái gì chứ?

Hạ định rời tay ra, nhưng Lâm kéo Hạ lại giữ chặt, khẽ hôn nhẹ lên trán Hạ:

Ngủ đi!( Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng rất ấm áp)

Hạ không cách nào khác là ôm chặt Lâm, khẽ nép khuôn mặt vào ngực Lâm, chẳng mấy lúc mà hơi thở của Hạ thở đều đều, những hơi thở ấm áp phả đều trên ngực Lâm, Lâm vẫn thức anh không tài nào ngủ được, vẫn vuốt nhẹ lưng Hạ, tay vuốt nhẹ mái tóc mây dài, trong giây phút im lặng anh luôn tự hỏi lòng mình câu hỏi mà bấy lâu nay anh luôn thắc mắc, khẽ xoa nhẹ mí mắt,anh cũng thầm cảm ơn bà nội, thực sự ngay từ lúc đầu anh đã nghi ngờ việc này, bà nội làm vậy là có ý đồ trước, khẽ nhoẻn miệng cười,không suy nghĩ nhiều nữa anh nhanh chóng ôm Hạ chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.