Trong bệnh viện, Loan lờ mờ tỉnh dậy, mùi đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốc
sát trùng của bệnh viện, cùng với đó là là những bóng người bác sĩ đi
qua đi lại, rất gấp. Khẽ nhúc mình một chút, một cảm giác đau đớn đến
tận cùng, cố gắng mở mắt ra, nhưng rất khó, mãi lúc sau cô mới dần dần
mở mắt ra nhìn xung quanh, đúng là bệnh viện rồi, cô khẽ mở mồm gọi,
những tiếng gọi ấp úng:
Lâm! Lâm!
Vừa hay lúc đó, Lâm vào đến cửa, thấy cô đã tỉnh, đã gọi tên anh, anh vừa sung sướng, vui mừng chạy vào:
Em… Em tỉnh rồi sao? May quá!
Anh!...
Đừng nói gì nữa, đừng nói gì nữa.
Lâm cứ ôm chặt cô không cho cô nói gì. Sau khi bác sĩ khám cho cô xong, mọi thứ đều ổn rồi, Lâm vẫn ở đó, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng, có
chút gì khó hiểu, sau khi bác sĩ rời đi:
Anh! Sao anh cứ nhìn em hoài vậy, bộ mặt em dính gì sao?
Lâm khẽ cười véo má cô:
Không có đâu!
Anh lấy em cốc nước, em khát quá!
Ừm được! em uống đi, từ từ thôi không sặc!
Anh làm em như con nít vậy?
Thì em chẳng thế, có việc bảo vệ bản thân mà cũng không làm được, em xem anh lo lắng cho em nhưu thế nào hả?
Cô khẽ vòng tay qua cổ Lâm cười nhẹ:
Em! Em xin lỗi mà! Có phải anh rất vất vả vì em đúng không?
Lâm cũng ngồi lên giường, ôm chặt cô, ghé sát vào tai cô:
Không đâu! Vì em mà anh có thể làm mọi thứ, biết không?
Ừm! em yêu anh nhiều lắm!
Anh cũng yêu em nhiều lắm, Hạ.
Lâm gọi cô là Hạ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mọi chuyện giống như một
cơn ác mộng, sớm đến rồi cũng chóng qua vậy, mọi chuyện lại quay trở lại nơi bắt đầu sao, trong bỗng chốc Hạ lại trở về thế chỗ của Loan, cô
dường như không nhớ gì về khoảng thời gian sống trong danh phận Loan
sao, cô hoàn toàn không nhớ gì sất cả. Có quá nhiều chuyện đau đầu mà
Lâm trong phút chốc không thể chấp nhận được, anh rất vui vì rốt cuộc là Hạ vẫn còn sống, hơn nữa còn không nhớ gì về vụ tai nạn đó, mọi chuyện
cô nhớ lúc này chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc của họ. Lâm không biết
làm thế nào nữa, phải nói là khi Loan gặp tai nạn, thì cùng lúc đó anh
vô tình đi qua, và đưa cô vào viện, và bác sĩ cho biết là cô cũng đã
từng găp một tai nạn, Lâm thoạt nghe cũng trở nên nghi ngờ, anh đã nhờ
bác sĩ xét nghiêm AND, và kết quả cho biết là Loan và Hạ là một người,
nhưng điều anh không nghĩ đến là cô lại mất trí nhớ về khoảng thời gian
qua, đang mải suy nghĩ thì cánh cửa mở ra:
Hạ! con gái của mẹ!
Là
mẹ Hạ, sau sáu năm qua bà không ngừng đau khổ vì đứa con gái tội nghiệp
này, ngay sau khi biết được, anh đã gọi ngay tới gia đình cô, bởi vì anh biết hơn ai hết họ cần phải biết sự thật:
Mẹ!
Vừa thấy mẹ, Hạ lao vào lòng bà, lũng lịu như một đứa trẻ vậy:
Con nhỏ này! Có biết mẹ lo lắng cho con thế nào không?( Bà vừa nói, vừa khóc lóc)
Mẹ này! Con chỉ bị thương nhẹ thôi mà! mẹ đừng lo mà, hơn nữa mẹ xem cháu của mẹ vẫn còn đây không sao cả?
Hạ lấy tay bà áp sát vào bụng cô, điều trùng hợp nữa là cái thai hồi cô bị thương với cái thai này không chênh nhau là mấy, hơn nữa nó còn may mắn không bị sao khi vụ tại nạn xảy ra.
Ừm! Mẹ thấy rồi!
Hạ khẽ quay đầu sang nhìn bố:
Bố!
Con gái! con gái tôi !
Ôm đầu cô vào lòng, Hạ vòng tay qua người bố, khẽ dịu nhẹ đầu vào lòng bố
như thời trước, trẻ con không biết gì, lũng lịu bố, được bố luông chiều, ông khẽ vuốt nhẹ lưng cô:
Không sao rồi! ổn rồi!
Thật tuyệt vời
không khí sum vầy, có những giọt nước mắt, có những nụ cười, Lâm đúng
bên góc nhìn theo gia đình Hạ, đoàn tụ, trong lòng anh bỗng chốc có một
sự lo sợ , sợ khoảnh khắc này chỉ là mơ, anh đã từng mơ giấc mơ này
không biết bao nhiêu lần.
Moi chuyện lại trở về nơi bắt đầu rồi sao?