Trời bên ngoài đang mưa lớn, mưa khá to, Loan đang ngủ ngon, thì chợt bị
tỉnh giấc, cô xoay người sang không thấy Định, cô khẽ gọi, nhưng không
có ai, dụi mắt bước xuống giường, cô gọi trước cửa phòng vệ sinh, nhưng
không có ai trả lời, cô khẽ mở cửa phòng đi ra bên ngoài, vừa đi vừa
gọi, ở đằng xa đó có tiếng Định, chắc anh ấy đang nói chuyện với người
khác, là một người phụ nữ, nghe không rõ lắm, càng tiến lại gần thì âm
thanh đó càng rõ, đúng mà đúng là Định, bước những bước chân nhẹ nhàng,
nhưng rất nhanh nhẹn, Loan định chêu Định nhưng trước khi làm việc đó
thì:
Anh yêu em! Yêu em nhiều lắm! Em đừng từ chối anh nữa được không?
Không! Anh!
Em! đến bao giờ em mới chịu hiểu lòng anh đây?
Em..Em phải đi đi..
Không! Anh sẽ không bao giờ để em đi đâu hết, em là của anh, Băng em là của anh.
Đứng ngay sau lưng, Loan cố đưa tay giữ chặt môi, không thể nói lên được câu gì, đôi chân run rẩy đứng không vững, đôi mắt nhòe đi bới giọt lệ, đôi
môi run rẩy, sắc mặt trắng nhợt, không thể đứng vững, cô gục xuống sàn
gây ra một tiếng động khiến Định xoay người lại, anh không khỏi giật
mình khi thấy Loan, Loan lúc này mới khóc ra thành tiếng, Băng cũng chạy lại đỡ Loan:
Em!
Chị buông ra, đừng đụng vào tôi!
Loan trước
giờ luôn coi Băng là chị gái, luôn quý mến cô, vậy mà điều cô không ngờ
tới là cô với người cô yêu nhất, người chồng hoàn hảo nhất với cô lại
làm ra chuyện này sau lưng cô, quá đau đớn, quá sốc. Băng lúc này cũng
không thể kìm lại những giọt nước mắt:
Loan!... chị xin lỗi.. xin em tha lỗi cho chị…
Loan gạt băng dòng nước mắt:
Xin lỗi! chị có lỗi gì chứ? lỗi cướp chồng của bạn,của em gái mình sao? chị nói xem… nó có thể tha thứ không? Có thể không..
Loan ghì chặt vai Băng mà nói lên, từng lời, từng chữ như cứa vào trái tim Băng:
Chị… chị xin lỗi… chị xin lỗi…
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Định không nói lên tiếng, mặc dù anh là người trong cuộc:
Thôi đủ rồi!
Băng em đứng lên! Em có gì phải xin lỗi!
Anh!
Định kéo Băng đứng lên, anh lay người cô:
Băng! Em không có lỗi, chúng ta không có lỗi!
Anh!
Anh yêu em! người anh yêu là em mà, em nghe thấy chưa?
Anh!
Loan khẽ đứng dậy, cố gạt đi giọt nước mắt:
Anh! Anh nói gì?
Định khẽ quay sang Loan, nhìn thẳng cô mà nói:
Người anh yêu là Băng, là Băng.
Câu nói dưt khoát không có chút do dự, nó làm trái tim Loan tan nát:
Anh! Anh đúng là đồ đàn ông bội bạc mà!
Loan không thể nào chấp nhận được sự thật này, cô hét lớn, vào chạy lao ra
ngoài, trời mưa lạnh, nhưng những cơn mưa lạnh không thể nào bằng trái
tim lạnh băng của mình. Những hạt mưa hòa vào dòng nước mắt, bước chân
lảo đảo, đi không vững, cô ngã xuống, trên đường những dòng xe đi tấp
nập, không ai để ý đến cô, một chiếc xe tạt nước vào người cô, cả thân
người ướt sũng, lạnh buốt, cố gắng đứng dậy, bước đi những bước chân lảo đảo, trong đầu cô không còn suy nghĩ được gì nữa ngoài hai chữ phản
bội, lừa dối, càng nghĩ cô lại càng không thể nào chấp nhận được, lắc
đầu, ôm đầu, chạy băng qua đường, và rồi một chiếc xe, đèn chiếu sáng
rực đang lao về phía cô, không còn biết được gì, Loan nằm dưới vũng máu, trong lúc miên man:
Lâm! Lâm!
Loan! tỉnh dậy đi! tỉnh dậy đi!(Tiếng gọi trong miên man vô thức)