Xà Dẫn

Chương 1: Chương 1: Sờ sờ




Lâm Dung lần đầu tiên nhìn thấy xà xinh đẹp như vậy.

Một cái thanh xà to lớn toàn thân xanh biếc, thân xà tráng kiện cuộn lại ở bên trong bình lớn cao bằng nửa người, đầu xà tùy ý gác lên cuộn thành vòng tròn trên thân thể, không nhìn thấy đôi mắt. Trong bình chứa đầy rượu, dịch rượu lại trong suốt dị thường, không có nửa phần vẩn đục.

Chiếc bình cứ như vậy để trên bàn trà trong phòng khách nhà gia gia, vào cửa là có thể nhìn thấy.

Thân xà một bên là vảy màu lục bích, một bên là bụng xà trắng như tuyết, hắn chăm chú tỉ mỉ mà nhìn hồi lâu, rồi đưa tay cách chiếc bình đâm đâm vảy.

Một cái đâm này, ngược lại làm cho hắn phát hiện một chút vấn đề.

Bên dưới thân xà cuộn tròn, vòng tròn bên dưới và vòng tròn bên trên không liền kề nhau, để lại một khoảng trống. Mà qua khe hở nhỏ đó lờ mờ có thể nhìn ra, hình như có thứ gì đó phồng ra trong bụng xà.

Là vật gì không cho phép xà tụ lại? Còn đặc biệt chiếm không gian?

Lâm Dung quyết định không hiểu liền hỏi.

“Gia gia, người tới giúp ta xem một chút.”

Một vị lão nhân có mái tóc hoa râm trong miệng ngậm điếu thuốc, nghe vậy từ trên ghế mây đang đong đưa đứng lên, đi tới trước mặt cháu trai.

“Hửm, cháu trai ngoan?”

“Vì sao bụng xà căng ở đây, không cuộn lên được, người xem ở bên trên cuộn rất chặt!”

Gia gia để sát vào nhìn kỹ hơn một chút, cười rạng rỡ, nhả ra một vòng khói nói: “Tiểu hài tử gia gia biết đến những thứ này làm gì? Kia là việc riêng tư của xà người ta.”

“Việc riêng tư cái gì nha? Con xà này thật là đẹp! Ta chỉ muốn biết!”

Gia gia do dự một chút, nhéo nhéo điếu thuốc, gõ kính một cái nói câu: “Huynh đệ, bảo bối tôn tử này của ta tò mò vô cùng, ngươi cho xem sao?”

“Gia gia, ngươi hỏi nó làm gì? Xà này không phải đã chết rồi sao?” Lâm Dung không hiểu nói.

“Ngươi hiểu cái gì, huynh đệ này, linh a.” Gia gia xua xua tay không trả lời, chuyên tâm nhìn xà.

Lâm Dung dường như nhìn thấy con xà kia chậm rãi nhấc đầu lên một chút, mở mắt ra liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lười biếng nhắm lại.

Hắn lại chớp mắt một cái, những hình ảnh này biến mất không thấy, xà vẫn đoan đoan chính chính cuộn ở trong rượu.

Chắc hẳn là ảo giác? Lâm Dung đang suy nghĩ miên man, gia gia mở ra nắp bình rượu, cầm lấy bao tay dùng một lần từ bên cạnh bàn ném cho hắn, nói: “Muốn biết? Tự mình sờ một cái xem.”

Lâm Dung có chút sợ hãi, nhưng không chống cự nổi sự tò mò, nhìn thanh xà, lại nhìn gia gia, hỏi: “Nó... Đồng ý?”

“Đúng a, nhanh lên.” Gia gia quay đầu đi về trên ghế mây, lại bắt đầu ung dung mà hút thuốc.

Lâm Dung mang tốt bao tay, đem bàn tay đưa vào miệng bình, dịch rượu lạnh lẽo xẹt qua, nhưng hắn trực tiếp chuyển qua nơi phồng lên cảm thấy tò mò kia.

Vảy xà sờ vào vừa lạnh lại vừa cứng, nhưng bụng rắn nơi này mềm mại bất ngờ, đến nơi phình lên này lại giản ra một chút, bên cạnh là chân xà. (nguyên văn là 旁边是蛇足)

Không biết tại sao, Lâm Dung chính là cảm thấy xà này sẽ không làm hắn bị thương, hắn yên tâm lớn mật mà dùng ngón trỏ cùng ngón cái đi nặn nặn nơi phồng lên kia.

Một cái sờ này, hắn phát hiện một cái khe ở bụng xà đã được mở ra, vì tò mò, hắn đưa ngón trỏ duỗi vào.

Hắn chạm vào hai viên tròn tròn to bằng đá cuội, khó mà nói là mềm hay là cứng, phía trên đầu còn có một số gai nho nhỏ, vừa chạm vào có hơi bị đâm tay một chút. Hắn đem ngón tay cái cũng duỗi vào, đồng thời dùng hai ngón tay bóp chặt một đầu tròn lại với nhau rồi xoa hai lần, cảm giác cả thân xà đều đang run rẩy theo, Lâm Dung sợ tới mức vội vàng đem tay rút ra.

“Gia gia! Cái này... Xà này có phải là muốn sinh bảo bảo không! Có hai viên trứng trong đó!”

Gia gia vừa nghe lời này, ba bước thành hai bước đi tới bên cạnh Lâm Dung, đem tay hắn từ bên trong bình rượu rút ra.

“Bảo bảo cái đầu ngươi! Ngươi tiểu oa nhi này sao lại không đúng mực như thế?” Gia gia vỗ vỗ bình rượu, ra vẻ an ủi hắn, “Đi, lên lầu nghỉ ngơi đi, ngươi không phải thân thể không tốt sao, đừng ở chỗ này quấy rầy.”

Đứng ở chân cầu thang, Lâm Dung nhỏ giọng hỏi: “Gia gia, cái kia là cái gì a?”

Gia gia dùng ngón tay chỉ đũng quần hạ thân Lâm Dung, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngươi có, hắn cũng có.”

“Nhỏ như vậy? Cho nên núp ở trong bụng sao?”

“Ngươi biết cái gì! Đây là việc ngươi nên nghiên cứu sao!” Gia gia giơ tay ở trên đầu Lâm Dung gõ một cái, giục hắn nhanh đi lên.

Lâm Dung đi lên cầu thang vài bước, mắt liếc bình rượu một cái, nhìn thấy góc độ xà kia giống như có chút biến hóa, hướng phương hướng hắn bên này hơi di chuyển, áp suất trong không khí cũng đồng thời thấp hơn rất nhiều.

Cho đến khi đi đến phòng ngồi ở trên giường, Lâm Dung còn có loại cảm giác bám dính khi bị nhìn chằm chằm. Hắn hồi tưởng một chút cái chạm tay vừa rồi, vẫn cảm thấy băn khoăn kỳ quái, tại sao có thể có hai cái viên đầu như vậy?

Hắn đã xem qua hắn và cha hắn, đều là một cái a?

Thanh xà này, thật kỳ quái!

—————————

Đại sảnh phía bên kia, gia gia gõ kính của cái bình, hài hước nói “Huynh đệ, đây chính là ngươi đồng ý cho hắn sờ”

Đầu thanh xà lập tức từ trên thân nâng lên, lúc này mới nhìn đến cặp mắt kia vẫn luôn mở to, đôi mắt màu lục bích cùng vảy trên người màu sắc giống nhau như đúc, như là hồ nước xuân trên Thiên Sơn, và con ngươi màu đen thẳng đứng tăng thêm sự lạnh lùng và nguy hiểm.

Thanh xà không biết cùng gia gia nói cái gì, gia gia cười ha ha một tiếng nói: “Đứa bé gọi Lâm Dung, mới 17, nó rất nghịch. Người khác nhìn thấy ngươi đều là sợ đến đòi mạng, là hắn, còn dám bắt đầu động tay đây.”

Hai người qua qua lại lại hai câu, gia gia mới thu hồi mấy lời nói huyên thuyên, thận trọng đối thanh xà nói: “Đứa nhỏ này thân thể gần đây không quá tốt, luôn nằm mơ ác mộng, đổ mồ hôi, mới đưa tới chỗ ta đây dưỡng dưỡng, là cháu trai của ta.”

“Nhan Khanh, nhờ ngươi.”

Thanh xà kêu là Nhan Khanh kia lười biếng dùng đầu hướng trên vách thủy tinh miễn cưỡng chạm một cái, dường như mạn bất kinh tâm gật gật đầu.

Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý.

- -------------------

Nhan Khanh: Ai mẹ hắn nói ta nhỏ?

————————————

Lời tác giả:

Tiễu meo meo mở hố mới, lần thứ nhất thử nghiệm đề tài động vật, hưng phấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.